CHƯƠNG 22
Editor: Claret
Beta: Lemon
Thư Ngưng Vũ không biết toan tính trong lòng Tô Trú. Nàng chỉ muốn tránh khỏi vũng nước đục, nàng bỏ đi không lời từ biệt, ngoài mặt không sao nhưng thực ra nàng buồn lâu lắm.
Luôn có những tiếc nuối như thế, thích một người, thấy mọi mặt của người ấy đều tốt, nhưng do nhiều hạn chế nên cả hai chẳng thể bên nhau.
Nàng không muốn gặp lại Bùi Cữu, gặp lại chỉ làm nàng buồn thêm mà thôi.
Cách đó không xa, sắc mặt Bùi Cữu lạnh hơn.
Một lúc lâu sau, hắn mới xoay người rời đi.
Sau khi Thư Ngưng Vũ trở về, đầu tiên nàng đi thăm hỏi hoàng thượng. Từ đầu xuân tới giờ, hoàng đế chưa từng vào triều, luôn luôn nằm trên giường bệnh.
Lúc ra ngoài tình cờ gặp Thư Nam Chúc.
Thư Nam Chúc còn đang tức giận chuyện mấy hôm trước, bị bắt gian không phải chuyện vinh dự gì, lại còn bị kẻ thù không đội trời chung bắt gian, càng không vinh dự.
Thư Ngưng Vũ thản nhiên gật đầu: “Vinh Vương.”
Thư Nam Chúc áo đỏ tóc đen, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy lệ khí.Hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Thư Ngưng Vũ, lại không thể không cúi đầu: “Hừ, thái tử, lâu rồi không gặp.”
Vừa dứt lời, một tên thái giám bên trong chạy ra: “Vinh Vương điện hạ, Thái tử điện hạ, bệ hạ tỉnh rồi, lại ho khan nữa. Nô tài lập tức đi gọi thái y.”
Thư Nam Chúc phất tay áo, nói: “Bổn vương vào trước.”
Đi ngang qua Thư Ngưng Vũ, hắn nghe thấy tiếng nàng cười: “Mỹ nhân thế nào? Vinh Vương có còn nhớ dư vị ấy không?”
Mấy ngày gần đây, vì chuyện này mà Thư Nam Chúc bị một đám lão thần cổ hủ phê bình đến đau đầu, nghe Thư Ngưng Vũ mỉa mai xong, sắc mặt hắn càng khó coi hơn.
Thư Nam Chúc tâm trí thành thục, thủ đoạn cương quyết, nếu không thì bị Thư Ngưng Vũ và Tô Trú đối phó lâu như cũng không thể không ngã xuống được.
Đáng tiếc mẹ đẻ Thẩm quý phi là một trở ngại, hễ Thẩm quý phi cứ làm gì là lại gây phiền phức cho Thư Nam Chúc.
Thư Ngưng Vũ ra cửa cung, lên xe kéo*, hôm nay cũng không có nhiều việc cần xử lý, nàng mới được tặng hai con hãn huyết bảo mã, nghe đâu giá vạn kim, tính tình con ngựa bướng bỉnh, Thư Ngưng Vũ sẽ đi thuần ngựa.
*gốc là “liễn”: kiệu vua ngồi.
Đi được nửa đường, xe của nàng bị người đuổi theo.
Một tiểu thái giám thở phì phò chạy tới nói: “Điện hạ, ngài ngàn vạn đừng quên, đêm nay là sinh thần lão Định Quốc Công, ngài nhất định phải đi.”
Thư Ngưng Vũ nhíu nhíu mày: “Biết rồi, một canh giờ nữa lại cho người đến nhắc cô.”
Đến lúc sẩm tối, Thư Ngưng Vũ thay một bộ quần áo, rửa mặt chải đầu một lượt, đến phủ Định Quốc Công. Tiệc mừng thọ rất náo nhiệt, có thái tử tham dự, Định Quốc Công đầy mặt tự hào, vô cùng vui vẻ.
Qua ba tuần rượu, Thư Ngưng Vũ không uống nữa. Nàng nghe thấy phía dưới có người đang nói chuyện, nói người gì đó cũng tới phủ Định Quốc Công, hình như địa vị còn không nhỏ.
Nàng thấy khô nóng, đi trong hoa viên dạo một lát.
Lúc này trong hoa viên cũng không có người nào, Thư Ngưng Vũ chọn một chỗ yên lặng, định bụng ngủ ở chỗ gió mát một lúc, bỗng nhiên bả vai bị ai đó vỗ vỗ, lòng cảnh giác của nàng nổi lên, rút chuỷ thủ trong tay áo ra khỏi vỏ, chế ngự người đó lên cánh cửa.
Tiếc là thân thủ của người đến còn tốt hơn nàng.
Cổ tay Thư Ngưng Vũ bị người nọ mạnh mẽ trấn áp, cổ tay đau xót, chuỷ thủ leng keng rơi trên đất, nàng còn chưa thấy rõ mặt người đó thì cả người đã bị đè lên vách đá, trên môi có gì đó mềm ấm phủ lên.
Thật lâu sau mới buông nàng ra.
Thư Ngưng Vũ sờ sờ môi mình, ngẩng đầu gọi: “Bùi đại ca.”
Bùi Cữu cả người mặc đồ đen, tóc dài buộc cao, mắt như hàn tinh, vẫn như hắn hai năm trước, không thay đổi nhiều lắm.
Thư Ngưng Vũ bất giác lui về phía sau hai bước, nói: “Sao Bùi đại ca lại đến đây?”
Bùi Cữu nói: “Tìm nàng.”
Thư Ngưng Vũ cười cười nói: “Trước đây nằm trong ngực chàng, chàng không cần ta, giờ ngàn dặm xa xôi tới tìm ta, ta cũng không cần chàng nữa.”
Nàng cao lên rất nhiều, trước đây chỉ tới ngực hắn, giờ tới cằm rồi.
Bùi Cữu rất khó phân biệt được thế nào là nữ tử xấu hay đẹp, trước giờ hắn không có hứng thú với chuyện này, nhưng lúc này, hắn có thể tưởng tượng ra nếu Thư Ngưng Vũ mặc nữ trang sẽ là bộ dạng vô cùng xinh đẹp.
Thời gian trôi đi, có rất nhiều thứ không thể tránh được. Thư Ngưng Vũ mặc nam trang, đi đôi giày nhỏ dưới chân, nàng mặc bào phục thái tử, màu sắc sáng sủa, thoạt nhìn đầy khí thế.
Thư Ngưng Vũ hơi phất ống tay áo: “Bùi đại ca, giờ ta xưa chẳng bằng nay, trước đây chàng cứu ta, ta vẫn nhớ mãi, sau này ta lên địa vị cao hơn, chàng có gì cần ta đều có thể giúp chàng.”
“Nàng là nữ tử,” Bùi Cữu nói “Vị trí đó cũng không phù hợp cho nàng đi lên.”
“Hợp cũng được, không hợp cũng không sao, số mệnh là vậy đấy.” Thư Ngưng Vũ cong môi cười, “Không đổi được.”
Đêm nay bóng đêm vừa lúc, trăng sáng vằng vặc, Thư Ngưng Vũ cố ý vẻ mặt sâu xa, nàng nói: “Ta phải đi rồi.”
Vì vừa mới uống chút rượu, trên người nàng phảng phất mùi rượu, nhàn nhạt, rất thanh nhã.
Nàng đi từng bước từng bước về phía trước, giơ tay lên sờ mặt, lòng bàn tay ướt đẫm nước mắt.
Thư Ngưng Vũ biết Bùi Cữu tình thâm ý trọng, nhưng nàng không thể.
Nàng cũng có thể tưởng tượng ra được, năm đó mình không từ mà biệt, chắc chắn hắn sẽ tìm kiếm rất lâu. Ở trên ngọn núi đó, ở trong trấn nhỏ, tìm mãi không thấy, cuối cùng hắn không ngại vượt vạn dặm tới một đất nước khác tìm nàng.
Nhưng nàng không về được nữa rồi.
Tô Trú đi ra từ chỗ tối.
Hắn mặc đồ trắng, đầu buộc đai buộc trán, tóc dài tản xuống dưới, trông cực kì nhàn hạ.
Tô Trú hơi mỉm cười: “Ngươi thấy rồi đấy, nàng không có trái tim. Các ngươi đã từng có thể, những tình cảm mãi mãi không so được với quyền thế. Cái nàng cần không phải người vô dụng đang ở ngoại quốc tha hương như ngươi, mà là người có thể đưa nàng từng bước từng bước đi lên cao như ta.”
Bùi Cữu bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Tô Trú.
Đôi mắt đào hoa của Tô Trú dịu dàng mỉm cười: “Ta là người nhìn nàng lớn lên, ta từng cầm tay dạy nàng viết chữ, ta ôm chặt eo nàng dạy nàng dùng kiếm, ngươi tính là gì hả? Bùi Cữu, ngươi thực sự cho rằng ngươi cứu nàng một mạng là có thể khiến nàng buông xuống tất cả mọi thứ để theo ngươi à? Ngươi ở chung với nàng cùng lắm chỉ có nửa năm, nửa năm mà thôi, làm sao so được với ta sớm chiều ở cạnh nàng?”
Bùi Cữu nói: “Ngươi cầm tay nàng, ôm chặt eo nàng, bổn vương vừa mới hôn nàng.”
(hai ông có trẻ trâu không cơ chứ -.-)
Đôi mắt dịu dàng của Tô Trú thoáng chốc híp lại, tràn đầy sát khí.
Bùi Cữu lại nói: “Nhìn không ra nha, ngươi nhìn nàng lớn lên, hoá ra lớn tuổi như vậy rồi?
Tô Trú tức đến bật cười: “Bùi Cữu, ngươi nghĩ ngươi còn trẻ à? Chẳng qua chỉ sinh muộn hơn ta một năm thôi.”
“Đến cả tuổi của bổn vương còn biết nữa, xem ra ngươi rất kiêng dè bổn vương.” Bùi Cữu hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi, “Cáo từ.”
Tô Trú nhớ đến tình hình vừa nãy, sắc mặt càng ngày càng khó coi, lại không ngờ một thân ảnh lóe lên, một người đi tới.
Sắc mặt Thư Ngưng Vũ không được tốt cho lắm: “Biểu ca, sao trước đây ngươi không nói với ta chàng đến Nam Khâu rồi?”
Tô Trú: “……”
Hắn liếc hồ ly nhỏ một cái: “Sao ngươi phát hiện?”
Thư Ngưng Vũ nói: “Không biết tại sao, đột nhiên hôm nay ngươi lại nhắc đến chàng? Còn có, bình thường ta không có quan hệ tốt với Định Quốc Công, sinh thần hắn trước giờ ta chưa từng đến, năm nay ngươi lại kêu ta tới, chuyện này chỉ có ngươi và người bên cạnh ngươi biết, cho dù hắn tôn quý, thủ đoạn phi thường tới mức nào cũng không biết được tin tức này.”
Tô Trú vỗ vỗ đầu nàng: “Ta chỉ không muốn ngươi sa vào tình cảm nam nữ thôi. A Ngưng, ngươi với hắn không hợp nhau.”
Trong lòng Thư Ngưng Vũ rầu rĩ, đôi mắt hơi hồng, nàng xoay người: “Ta biết hết rồi, gần đây nhiều chuyện, ta quay lại bữa tiệc trước.”