Vương Vân Chi nghe thấy âm thanh của cô, từ góc độ này nhìn sang, vừa vặn có thể thấy được gương mặt trắng trẻo như bạch ngọc kia.
Là Dương Vũ Tinh.
Cô hoàn toàn không phải là bộ dáng thông minh hiểu chuyện như trước đó —— nói cho cùng, cái gọi là thông minh hiểu chuyện, bất quá chỉ là nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, là thủ đoạn tự vệ của kẻ yếu trong nghịch cảnh mà thôi, nguyên bản trên gương mặt thanh tú dịu dàng của cô lúc này, là một nụ cười vô cùng tàn nhẫn, vẻ mặt như thể đã biến thành một người hoàn toàn khác, một ma nữ yêu diễm.
Gã đàn ông bị cô dẫm lên, là Trương Trung Mẫn.
Trương Trung Mẫn trong ngành có địa vị rất cao, vẫn luôn là dáng vẻ cao cao tại thượng trong tay nắm đầy quyền năng, giờ phút này lại chật vật không chịu nổi, sắc mặt xám xanh, thoạt nhìn như vừa già đi hai mươi tuổi, ông đổ nhào vào đống tuyết, hoàn toàn không có dáng vẻ đa mưu túc trí như thường ngày, khuôn mặt vặn vẹo, mắt nhìn láo liên, như liều mạng suy nghĩ, nhưng vẻ mặt rối rắm kia cũng đã bại lộ nên nội tâm yếu ớt.
"Cô điên rồi sao! Không cần tiền và địa vị nữa sao? Dám uy hiếp tôi?" Trương Trung Mẫn miễn cưỡng hô hào mấy câu, lời nói không có chút sức mạnh như xưa.
Dương Vũ Tinh cười: "Tôi không cần tiền lẫn địa vị, tôi muốn duy nhất chính là báo thù. Tôi cố gắng hết sức vào được ngành giải trí, chính là vì có thể từng chút từng chút tiếp cận ông, tìm được cơ hội để hạ thủ, không nghĩ tới, cơ hội nhanh như vậy lại tìm được."
"Cô, cô đến cùng là..."
"Ông đoán xem."...
Vương Vân Chi yên lặng trốn phía sau cây tùng, thử nghe lén cuộc đối thoại tuyệt vọng điên cuồng của Dương Vũ Tinh và Trương Trung Mẫn, nhưng chỉ thấy âm thanh ngày càng thấp, về sau cơ hồ nghe không được bao nhiêu.
Hành động của Dương Vũ Tinh rất khác thường, cô xem ra đã hoàn toàn điên rồ, cơ mà thế giới này vốn đã điên rồ, bàn về năng lực, ở thế giới thực, cô là một cô gái bé nhỏ yếu đuối, ngay cả chuyện vác nước cũng chưa chắc được, lại càng không nói đến kéo một gã to lớn như vậy.
Đối với cảnh tượng khó tin trước mắt, Vương Vân Chi cảm giác như mình đã mất đi tất cả sức phán đoán, không biết điều gì đang diễn ra, không biết nên xử lý thế nào, thậm chí không biết mình có nên ngăn lại hay không.
"Lão sư, anh ở đây làm gì vậy?"
Một câu hỏi nhẹ nhàng, trong nháy mắt lôi lý trí của Vương Vân Chi quay về.
Cậu quay đầu lại, thấy được một điều ngoài dự liệu lại hợp tình người —— Hạ Lẫm.
Hạ Lẫm vẫn là bộ dạng ra khỏi cửa vào ban sáng, mặc áo khoác lông thú có đội mũ trùm, đang dùng ánh mắt ân cần nhìn cậu, khóe miệng còn mang theo nụ cười quen thuộc.
"Cậu sao cũng ở đây..." Vương Vân Chi dùng âm thanh thấp đến không thể thấp hơn hỏi, cậu không hề ý thức được Hạ Lẫm đã lặng lẽ đứng sau mình từ lúc nào, không có tiếng bước chân, không hề có chút động tĩnh nào.
Thuận miệng hỏi liền nhận ra có điều không đúng.
Mình nhìn thấy hết thảy mọi chuyện của Dương Vũ Tinh, Hạ Lẫm nhất định cũng nhìn thấy, nhưng y không hề kinh ngạc, không sợ hãi, ngược lại là dáng vẻ khí định thần nhàn, đây là ý gì? Chỉ có thể nói rõ, y đối với chuyện của Dương Vũ Tinh, hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái.
Một trận gió lạnh thổi qua, đến phản ứng lại cũng không kịp, Vương Vân Chi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cổ bị Hạ Lẫm bóp lấy, chiếc nhẫn trên tay càng thêm băng lãnh, khiến làn da xung quanh bị cóng đến đau buốt.
"Lão sư, anh đáng ra không nên tới đây." Thanh âm của Hạ Lẫm vẫn nhẹ nhỏm, lời nói mang theo ý cười thổi qua tai cậu: "Thôi, đều là vận mệnh cả."
Một tiếng tru của sói con vang lên, một vệt trắng phóng ra, là sói con đột ngột nhảy ra ngoài, muốn cắn lấy Hạ Lẫm, nhưng Hạ Lẫm căn bản không để nó vào mắt, nhàn rỗi vung bên tay còn lại, nhảy mắt liền bắt được sói con.
Hạ Lẫm tiện tay ném nó vào hốc cây, hốc cây rất sâu, nó không thể tự trèo ra được, mặc cho có dùng sức cào cấu.
"..." Vương Vân chi bị siết đến khó thở, ngay cả ánh mắt cũng sắp tan rã.
Hạ Lẫm buông lỏng kiềm hãm với chiếc cổ, biến thành hành động nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cậu.
Vương Vân Chi mới vừa miễn cưỡng thở được, liền nghe thấy tiếng lạch cạch thanh thúy, là âm thanh của chiếc còng tay, sau đó cậu cảm giác được hai tay bị Hạ Lẫm giam cầm phía sau, tiếp đó, cả đôi chân cũng bị kiềm hãm như hai tay.
"Cậu điên rồi." Vương Vân Chi cố giữ mình tỉnh táo hết sức, lại không làm được, cậu hoài nghi có phải mình đang tiến vào cơn ác mộng hay không, trên cổ tay bị kim loại cực kỳ rắn chắc xích lấy, căn bản không thể nào thoát ra được, đành dứt khoát không giãy dụa làm chi nữa, chỉ nhìn Hạ Lẫm chăm chăm.
"Thật xin lỗi, lão sư, tôi chỉ là không muốn anh hành động thiếu suy nghĩ." Hạ Lẫm ôm lấy Vương Vân Chi, để cậu ngồi tựa lưng vào thân cây tùng: "Tôi chỉ hi vọng anh ngoan ngoãn, không nên phản kháng tôi."
Cách đó không xa, Dương Vũ Tinh cũng bắt đầu chính mình hạ thủ.
Cô mang theo nụ cười thỏa mãn, một tay nắm chặt đầu Trương Trung Mẫn, tay phải không chút do dự cầm đao đâm tới —— một đao kia, đâm vào miệng đang mở rộng của ông, máu tươi phun ra ồ ạt....
Vương Vân Chi mắt nhìn thấy một trận máu tanh thế này, nhịn không được run rẩy vô cùng.
"Cần tôi che mắt cho anh chứ?" Hạ Lẫm hỏi.
"Không cần."
Vương Vân Chi hiện giờ có thể xác định được một việc—— chính là Hạ Lẫm, đã biến Dương Vũ Tinh trở nên như vậy.
"Tiếp đến là hai đao, tự tôi thưởng cho ông, đôi tay này của ông, thật sự là chướng mắt." Dương Vũ Tinh rút đao ra, lại cười to chém đến vai Trương Trung Mẫn, dứt khoát hai nhát khiến tay Trương Trung Mẫn rơi xuống.
Cô điên cuồng đâm vào người Trương Trung Mẫn đến máu thịt be bét, phát gần cuối đâm vào lồng ngực, phát cuối đâm vào cổ, triệt để cắt đứt động mạch cảnh và khí quản.
Đâm đến trên mặt Dương Vũ Tinh dính đầy máu tươi.
Cô buông thi thể huyết nhục mơ hồ của Trương Trung Mẫn ra, thỏa mãn mở khuôn miệng nhỏ nhắn, dùng đầu lưỡi liếm máu trên đao.
Cuối cùng, cô cẩn thận cắm thanh đao vào vỏ đeo trên lưng, nhìn sang hướng bên này, lập tức bước nhanh đến trước mặt Hạ Lẫm, quỳ một gối xuống, giống như một thuộc hạ đắc lực hướng chủ nhân nhận công.
"Rất tốt." Hạ Lẫm gật gật đầu.
"Cám ơn chủ nhân." Ngữ khí Dương Vũ Tinh vẫn vui tươi như vậy, không còn mang theo công kích, mà trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Cách đó không xa, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, còn kèm theo tiếng nói của mọi người, phần đông đều đến cả.
Ngoại trừ đôi song sinh, những người khác nửa đêm tỉnh lại, đều cảm thấy bất an, dứt khoát liền ra ngoài cùng nhau.
Khi bọn họ nhìn thấy Hạ Lẫm, bên cạnh là Dương Vũ Tinh, cách đó không xa còn có cỗ thi thể đẫm máu, tất cả đều sợ ngây người, sững sờ tại chỗ không ai dám bước lên.
Không biết có phải Hạ Lẫm cố ý hay không, y giấu Vương Vân Chi sau cây tùng, để bọn họ không ai nhìn thấy thân ảnh của cậu.
"Cô, cô giết người?" Dư Lệ duỗi ra ngón tay đang run rẩy, chỉ về hướng Dương Vũ Tinh, hai tay Dương Vũ Tinh đều dính đầy máu tươi, ngay cả trên mặt và khóe miệng đều có máu, cho dù cẩu thả như Dư Lệ, cũng có thể nhìn ra hung thủ là ai.
"Phải thì thế nào." Dương Vũ Tinh lộ ra nụ cười khả ái.
"Cái gì? Cô ta điên rồi sao?" Đám người bối rối sợ hãi nhìn nhau, từ số lượng người còn lại mà suy đoán ra: " Cô ta giết thầy Trương..."
"Hạ Lẫm, mày rốt cuộc là ai?" Vương Diệc trước nay không sợ trời không sợ đất là người đầu tiên chất vấn Hạ Lẫm: " Có phải mày đã động tay động chân gì, khiến Dương Vũ Tinh giết người?"
"Đúng, thân phận của cậu đến cùng là gì?" Lục Sóng trầm giọng hỏi.
Tất cả mọi người đều đem ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Hạ Lẫm, ai cũng biết, Dương Vũ Tinh bình thường là kiểu người nhu thuận hiểu chuyện, đột nhiên biến thành dạng này, nhất định không khỏi liên quan đến Hạ Lẫm.
Y là ai?
Đương nhiên là Lãnh Chúa Hắc Ám rồi.
Vương Vân Chi bị khóa trong bóng tối không cách nào động đậy, khóe miệng kéo theo nụ cười tuyệt vọng.
Thân phận của Hạ Lẫm, đã có thể đoán ra.
Nhưng cậu không nghĩ tới, Hạ Lẫm vậy mà lựa chọn thoải mái tự bạo thân phận.
"Như các người thấy đấy." Hạ Lẫm cười nói: "Tôi tỉnh lại trong lúc tâm tình các người tiêu cực nhất, kích động mọi người ghét bỏ lẫn nhau, tự giết lẫn nhau. Tôi chính là Lãnh Chúa Hắc Ám."
"..." Tất cả ngây ngẩn cả người, biểu cảm khác nhau nhìn về y, đối với việc y thẳng thắn công khai, vẫn có người bán tín bán nghi.
"Hệ thống thật ra đã giản lược bớt, trên thực tế, tôi có thể ban cho người oán hận sức mạnh, để người ấy có thể hạ gục kẻ địch vốn có sức mạnh hơn bản thân gấp nhiều lần, tôi cho Dương Vũ Tinh sức mạnh, khiến cô ấy có thể tự tay giết Trương Trung Mẫn."
"..." Mọi người lẳng lặng nghe, lẳng lặng tiêu hóa vụ việc này, không ai hé răng nói một lời.
Vẫn còn chưa tin?
Hạ Lẫm cười cười, rút ra một thẻ bài màu đen, mặt trái thẻ bài có hình vẽ chiếc mũ miện bị dây gai quấn lấy, chính diện viết bốn chữ lớn —— Lãnh Chúa Hắc Ám....
Công khai thân phận thật?
Vương Vân Chi lại bị hành động tiếp theo của Hạ Lẫm làm cho mê muội, cảm thấy hoang mang vô cùng.
Mặc dù đang trong nguy hiểm, nhưng cậu vẫn hi vọng mình có thể giữ vững suy nghĩ, thế mà suy nghĩ lại ngày càng đi vào ngõ cụt.
Hạ Lẫm tại sao muốn công khai thân phận, bằng tâm trí của y, hoàn toàn có thể soạn ra không biết bao nhiêu câu thoại lừa dối mọi người, thậm chí có thể mang tất cả tội lỗi ném vào người cậu, chỉ cần giết cậu diệt khẩu, lấy thêm thẻ bài là được. Người chơi nhất định căm hận Lãnh Chúa Hắc Ám, sẽ cùng liên hợp giết chết cậu—— đây là suy nghĩ chắc chắn trước đó của Vương Vân Chi.
Chẳng lẽ, Hạ Lẫm với năng lực của mình tự tin quá mức.
Mọi chuyện phát sinh sau đó, triệt để khiến Vương Vân Chi tuyệt vọng.
Lúc đám người nhìn thấy thẻ Lãnh Chúa Hắc Ám của Hạ Lẫm, đầu tiên là sửng sốt vài giây, sau đó, tất cả đều tranh nhau lao đến vọt tới trước người Hạ Lẫm, mọi người cơ hồ đều học theo dáng vẻ nửa quỳ của Dương Vũ Tinh.
"Lãnh Chúa Hắc Ám! Rốt cuộc tìm được Lãnh Chúa Hắc Ám!"
"Đúng vậy, đã chịu đủ một ngày cái trò chơi ngu xuẩn kia, hiện tại có thể vào chính sự rồi."
"Xin ngài đừng ban năng lực đó cho kẻ địch của tôi, bọn hắn đều là kẻ nói láo, ban cho tôi này."
"Tôi nguyện ý tiếp nhận tất cả điều kiện của ngài, tôi nguyện ý đem linh hồn bán cho ngài, chỉ cầu ngài cho tôi sức mạnh."
Tất cả mọi người hiện giờ tranh nhau chen lấn vô cùng ồn ào, sợ rằng mình không giành được cơ hội, không cách nào trở thành thủ hạ của Lãnh Chúa Hắc Ám.