Vương Vân Chi hoài nghi ký ức của mình có nhầm lẫn gì không.
Từ bữa tiệc rượu đến thế giới này, đôi song sinh vẫn là đôi song sinh, Lâm Đồng Nhi và Lâm Tuyết Nhi lúc nào cũng như hình với bóng, chưa hề tách rời nhau.
Hiện tại, Lâm Tuyết Nhi vẫn như vậy đứng cạnh Lâm Đồng Nhi, mỉm cười ngọt ngào không nói một lời, khiến Vương Vân Chi ngỡ rằng mình đang bị hoa mắt.
Sau đó, như để đáp lại câu nói của Lâm Đồng Nhi, Lâm Tuyết Nhi mỉm cười vươn tay, nghịch ngợm giựt một nắm tóc của Lâm Đồng Nhi.
"A! Ai đó?" Lâm Đồng Nhi bị kéo tóc đến lệch cả cổ, đau đớn kêu la, sau đó ngỡ ngàng quay lại, tìm kiếm hình dáng người trêu chọc mình, nhưng lại chẳng nhìn thấy ai.
Lâm Tuyết Nhi hiện đang đứng trước mặt nó, đứng yên không cử động, cách nó chỉ có ba mươi centimet.
Ánh mắt Lâm Đồng Nhi hoàn toàn nhìn xuyên qua người của Lâm Tuyết Nhi, vừa mờ mịt phí sức tìm kiếm vừa sợ hãi kêu gào: "Lại..lại là mày đang giả quỷ phải không? Mày đã chết rồi thì cũng đừng có quấn lấy tao nữa!"
"A!.." Từ Siêu bị dọa đến kêu lên: " Quỷ, quỷ kìa!"
Anh bị dọa đến mức liên tục lùi lại, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn đôi song sinh, nhất là Lâm Tuyết Nhi, anh cho rằng mình đang bị ảo giác, có thể nhìn thấy Lâm Tuyết Nhi đã chết qua miệng Lâm Đồng Nhi kia.
" Nhóc, đến cùng là thế nào, đã chết rồi, vì sao chú còn có thể nhìn thấy nhóc chứ?" Từ Siêu dùng ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm Tuyết Nhi.
"Hi hi hi ha ha ha..." Lâm Tuyết Nhi đột ngột ngẩng đầu, phát ra tiếng cười ngọt ngào của trẻ con, nhưng âm thanh nghe sao chỉ thấy thật kinh khủng, khiến khung cảnh trở nên lạnh lẽo hơn.
"Bình tĩnh nào." Vương Vân Chi vội vàng nói:"Từ Siêu, trước tiên đừng hốt hoảng, tôi cũng có thể nhìn thấy Lâm Tuyết Nhi, nếu như tôi đoán không sai, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy em ấy."
"Đúng, tôi cũng nhìn thấy." Dương Vũ Tinh lạnh lùng liếc qua Từ Siêu đang hoảng loạn, như muốn hỏi nhát gan như anh sao lại có thể báo thù.
"Cái này không phải đã rõ ràng rồi sao, đôi song sinh đều đang đứng ở đây, xì, trò đùa của trẻ con mà cũng khiến anh sợ đến thế." Vương Diệc khinh thường.
"Mấy người, mấy người nói bậy bạ gì đó, nơi này căn bản không có, căn bản không hề tồn tại Lâm Tuyết Nhi!" Lâm Đồng Nhi sợ hãi che lỗ tai, dùng sức lắc đầu:" Tôi không nghe tôi không nghe!"
Bộ dáng sợ hãi hoảng loạn của nó, cùng với Lâm Tuyết Nhi cười cười bên cạnh hoàn toàn đối lập.
"Mọi người, không cần phải cảm thấy kỳ quái, bộ dáng này của chị ấy đã có từ lâu rồi." Lâm Tuyết Nhi nói.
Đôi song sinh này, cuối cùng còn bao nhiêu chuyện cổ quái nữa đây.
Trầm mặc một chốc, vẫn là Vương Vân Chi mở lời.
"Lâm Tuyết Nhi, trước hết anh hỏi em một vấn đề." Vương Vân Chi hỏi: "Em có thích Lâm Đồng Nhi không?"
Vương Vân Chi lặp lại câu hỏi với Lâm Đồng Nhi, nhận được đáp án không sai biệt mấy.
"Lâm Tuyết Nhi? Em ghét nó!" Lâm Đồng Nhi khóc lóc như điên như dại nói.
Trong mắt người ngoài thì đó là một đôi song sinh vô cùng thân thiết, không ai nghĩ đến giữa bọn chúng lại có mối quan hệ hận thù như vậy.
"Thôi được rồi, trêu chọc nó lâu như vậy, cũng nên kết thúc thôi." Lâm Tuyết Nhi đột nhiên nói, ngay sau đó, nó nhặt thanh cốt đao trên mặt đất lên, đến gần Lâm Đồng Nhi, mang theo nụ cười khả ái, đâm vào mặt Lâm Đồng Nhi.
Lâm Đồng Nhi hiện còn đang khóc rống, hoàn toàn không nhận ra có người đang đến gần mình. Cho đến lúc mặt nó bị lưỡi đao sắc bén cứa rách, máu tươi từ vết thương chảy ra.
"Á!" Lâm Đồng Nhi đau đớn kêu lên, lăn lộn trên mặt hồ che lấy mặt của mình.
Nó thật sự không thể nhìn thấy Lâm Tuyết Nhi, không phải bộ dáng đang đùa giỡn, nếu như đang đùa thật, việc đầu tiên là bảo vệ mình, né tránh đòn vừa rồi.
Không ai đoán trước được một con nhóc như vậy lại có thể ngoan độc đến thế, đến lúc kịp phản ứng, đã xảy ra chuyện đổ máu.
" Anh Vân Chi? Bỏ em xuống." Lâm Tuyết Nhi không giống với Lâm Đồng Nhi, người cũng như tuyết, lạnh lùng bình tĩnh như băng tuyết, lời nói cũng lạnh như băng.
Bất quá, dù tĩnh lặng thế nào đi nữa, cũng chính là một đứa nhóc mà thôi, không hề có sức chiến đấu, nó phí sức quơ quào cốt đao trong tay, bị Vương Vân Chi bế lên không thể đâm tới, nhưng không nỡ ném cốt đao ra, chỉ có thể giãy dụa trên không.
Cùng lúc đó, Lâm Đồng Nhi cũng bị Hạ Lẫm nhấc lên
"Đến cùng là chuyện gì đây?" Hạ Lẫm hỏi.
Nét mặt của y rất không kiên nhẫn, như thể không muốn quản chuyện phiền phức của trẻ con, nhưng đám nhóc này lại quá ồn ào làm y không thể tập trung tinh lực suy nghĩ cách giết chết Thiên Sứ Quang Minh, cứ thế thì không được.
"Em.." Lâm Đồng Nhi bị Hạ Lẫm dọa sợ, nói: "Một năm trước, Lâm Tuyết Nhi chết rồi... bị người khác giết chết..."
"Ồ?" Hạ Lẫm nhíu mày: " Ai giết?"
"Người lạ, em không biết là ai." Mí mắt Lâm Đồng Nhi giật giật.
"Thật?" Hạ Lẫm cười: "Vậy em sợ cái gì chứ?"
"Em..." Lâm Đồng Nhi run một cái, rốt cuộc sụp đổ la lên: " Là em giết nó, em chính là người giết nó! Đừng hỏi nữa!"
" Giết cách nào?"
"Em, em dùng lửa đốt mặt nó, sau đó bóp chết nó...."Lâm Đồng Nhi nhỏ giọng nói.
Lâm Tuyết Nhi cười lạnh một tiếng, như đang muốn phối hợp, nó dùng tay không cầm cốt đao đưa lên mặt, dùng sức xé đi một lớp da mặt nhỏ.
"...." Dương Vũ Tinh nhìn động tác này của nó, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
May thay, miếng da kia là giả, sau khi kéo xuống hoàn toàn không có máu.
Lâm Tuyết Nhi ngẩng đầu, lộ ra bộ mặt vốn có —— nửa bên phải vẫn là bộ dáng đáng yêu như bình thường, nửa bên trái không còn được miếng da mặt che lấp, lộ ra một phần bị bỏng không lớn, nhưng cũng rất kinh khủng, khối da đó đã trở nên dúm dó, màu sắc đen sạm, gập ghềnh, trở thành một vết sẹo xấu xí ghê tởm.
"Chị mơ mộng quá rồi, cho rằng đã bóp chết em, nhưng thật ra không hề." Lâm Tuyết Nhi lạnh lùng nói.
Cũng đúng, Vương Vân Chi nghĩ, vừa rồi lúc Lâm Đồng Nhi nói "bóp chết nó", cậu không hề tin tưởng, bởi vì một đứa nhóc chừng này tuổi không thể nào có khí lực để bóp chết người được, cho dù đối thủ có thể một đứa con nít đi chăng nữa.
Vương Vân Chi nghe ai cũng cho mình là đúng, bên trong những lời tự thuật đứt quãng kia, đại khái cũng hiểu được đến cùng là có chuyện gì xảy ra.
Cặp chị em song sinh này ngoài mặt như một cặp sinh đôi hòa thuận, trên thực tế là đã căm ghét nhau từ bé, một năm trước, Lâm Đồng Nhi cố ý dùng lửa làm bỏng mặt của Lâm Tuyết Nhi, Lâm Tuyết Nhi khóc lóc trốn đi, Lâm Đồng Nhi lúc này đã sinh ra ảo giác, nó bị tự kỷ ám thị -- cho rằng mình đã thiêu chết em mình, triệt để tiêu diệt mầm mống tai họa, khiến cho mầm mống trong cuộc sống đã biến mất. Sự tự kỷ ám thị này quá mạnh mẽ, đến mức nó không còn nhìn thấy sự tồn tại của Lâm Tuyết Nhi nữa.
Sau khi Lâm Tuyết Nhi bị bỏng, vì để trả thù, nó luôn trêu chọc chị mình --- đứng bên cạnh chị mình như thường lệ, thỉnh thoảng làm hỏng đồ vật của chị mình, bứt tóc chị mình, dọa chị mình sợ như chim sợ cành cong.
Thế nhưng cha mẹ của bọn nhóc, trên thực tế không đối với bọn chúng không có nhiều sự yêu thương săn sóc, bằng không thì cũng đâu thể bỏ mặc để tình huống chuyển biến xấu đến mức độ như vậy.
Thế là, ròng rã qua một năm, cặp song sinh ngoài mặt thì vẫn như trước đây, đáng yêu xinh đẹp như hình với bóng, nhưng thật ra, một bên là dùng mặt nạ che đi vết bỏng trên má, một bên là dùng vẻ ngoài hoạt bát trang nhã để che đi nội tâm hoảng sợ.
Lâm Tuyết Nhi cũng sẽ cùng Lâm Đồng Nhi bảo trì ăn ý, cứ như vậy, người ngoài đương nhiên sẽ không nhận ra vấn đề gì.
Giống như mấy ngày trước đó trong buổi tiệc, lúc Vương Vân Nhi nhận khối rubik của cặp song sinh.....Vương Vân Chi cẩn thận hồi tưởng lại, lúc đó, đứng trên góc độ là người quan sát, đôi song sinh rất ăn ý đồng loạt đem khối rubik đưa cho mình, đồng thời cùng nhau hôn lên mặt mình...Nhưng đứng trên góc độ của Lâm Đồng Nhi, nó từ đầu đến cuối đều chỉ thấy tự bản thân mình làm ra, đứa em kia căn bản không hề tồn tại.
Lúc hệ thống vang lên, tên của cặp song sinh cũng được gọi lên, lúc đó, Lâm Đồng Nhi hốt hoảng nhìn trái nhìn phải, là đang tìm kiếm bóng dáng đứa em, kết quả đương nhiên là tìm không ra, nó chỉ xem như là hệ thống báo lỗi, sau khi vào thế giới này, nó cũng một mực như vậy luôn xem nhẹ sự tồn tại của em mình, đến lúc này, do Vương Vân Chi và Từ Siêu nói quá rõ ràng, vạch trần chân tướng.
......
"Tóm lại, em đã quyết định muốn giết chết nó, báo thù cho chính mình." Lâm Tuyết Nhi lạnh lùng nói, sau đó nhìn sang Hạ Lẫm hỏi: " Lãnh Chúa Hắc Ám, thu em làm thủ hạ đi, em cần sức mạnh để đối phó với cái âm hồn bất tán kia."
"Bọn mày làm sao biết Hạ Lẫm là Lãnh Chúa Hắc Ám?" Vương Diệc một bên xem kịch, đồng thời tò mò hỏi, hắn nhớ rõ,lúc Hạ Lẫm công bố thân phận trước mặt mọi người, cặp song sinh đang ở trong nhà gỗ.
"Em chạy đến đó xem lén." Cặp song sinh hai miệng một lời nói.
Vương Vân Chi không ôm nhiều hi vọng nhìn về phía Hạ Lẫm, cậu thấy, Hạ Lẫm không khác gì cặp song sinh kia, đều vẫn còn trẻ, nhưng lại tàn nhẫn như vậy, có lẽ Hạ Lẫm sẽ đáp ứng yêu cầu của Lâm Tuyết Nhi, sau đó mỉm cười nhìn Lâm Tuyết Nhi báo thù.
Hạ Lẫm trước tiên là thấy không kiên nhẫn, sau đó đó trầm tư một lát, lộ ra nụ cười giảo hoạt.
"Thế này." Hạ Lẫm hỏi: " Các em có biết kẻ thù của Lãnh Chúa Hắc Ám là dạng người nào không?"
"Thiên sứ Quang Minh!" Cặp song sinh hai miệng một lời nói.
"Anh vốn nên đối xử với Thiên Sứ Quang Minh thế nào?" Hạ Lẫm kiên nhẫn hỏi.
"Giết chết!"
"Nhưng anh không biết ai là Thiên Sứ Quang Minh, làm sao bây giờ." Hạ Lẫm nói: "Hay là thế này, cả hai bọn em, ai có thể thay anh tìm được Thiên Sứ Quang Minh, anh liền thu người đó làm thủ hạ."
Ngữ khí Hạ Lẫm đầy châm chọc, từ đầu đến cuối đều xem như trò đùa.
"Được!" Lâm Đồng Nhi reo hò một tiếng, được Hạ Lẫm đặt lại trên mặt đất.
" Em hiểu rồi." Trong mắt Lâm Tuyết Nhi lóe lên một tia băng lãnh, nó vùng vẫy một lát, vươn tay dùng cốt đao đâm về phía tay Vương Vân Chi đang giữ lấy nó.
Vương Vân Chi nhíu mày, đoạt lấy đao, bị nó thừa cơ chạy thoát.
.....
"Đừng nhìn tôi thế chớ." Hạ Lẫm cảm nhận được ánh mắt của Vương Vân Chi, mỉm cười nhìn sang:" Tôi chỉ làm đúng chức trách của Lãnh Chúa Hắc Ám mà thôi."