RÚT RA THẺ BÀI NHÂN VẬT TRUYỆN CỔ TÍCH, ĐỘT NGỘT MẤT ĐIỆN
Vương Vân Chi bất động thanh sắc rút lấy tấm thẻ, đem lực chú ý dời lên cái rương còn lại.
"Cái rương thứ hai là thẻ bài nhân vật trong truyện cổ tích." Miên Dương Tiểu Thư nói: "Mọi người có nhớ không, tôi đã từng nói rằng để có tiền đổi lấy vé vào cổng, mỗi người nhất định phải diễn một vai trên sân khấu của khu vui chơi này. Hiện tại là lúc để phân vai!"
"Tổng cộng có 10 tấm thẻ nhân vật, phân ra thành: Công Chúa Bạch Tuyết, Quốc Vương của Bạch Tuyết, mẹ kế của Bạch Tuyết, Khăn Đỏ, Sói, Người Cá, Người Đẹp Ngủ Say, Hoàng Tử Đánh Thức Người Đẹp, Công Chúa Kim Cầu, Hoàng Tử Ếch." Thỏ Tử Tiên Sinh nói.
Đều là những nhân vật trong những cốt truyện cổ tích nghe nhiều đến nằm lòng, những người ở đây, ngoại trừ cặp song sinh ra, thì đã sớm trải qua cái tuổi nghe kể chuyện, nhưng giờ đây lại hết sức tập trung ngẩng tai lên, sợ sẽ bỏ sót tin tức nào đấy.
"Rút thẻ lần này không cần phải giữ bí mật, một khi bắt đầu biểu diễn, mọi người đều sẽ được công khai vai trò." Thỏ Tử Tiên Sinh nói.
Thế nên lần này dễ dàng hơn nhiều, mọi người sau khi rút xong thẻ thì liền bắt đầu xem vai diễn của mình.
"Em là công chúa Bạch Tuyết!" Lâm Tuyết Nhi hưng phấn vẫy tấm thẻ của mình, chạy đến ôm lấy cánh tay của Vương Vân Chi: "Anh Vân Chi, anh đến diễn vai hoàng tử của em được chứ?"
"Nhân vật này không tồn tại, Thỏ Tử Tiên Sinh không có nhắc đến." Vương Vân Chi nói.
"Vậy anh diễn Quốc Vương của Bạch Tuyết đi." Lâm Tuyết Nhi không buông tha.
"Em rút được Khăn Đỏ, oaa là Khăn Đỏ!" Lâm Đồng Nhi so ra còn cao hứng hơn cả Lâm Tuyết Nhi, cũng chạy về phía Vương Vân Chi: "Anh Vân Chi, anh có thể diễn vai mẹ ruột của em không?"
"Cái này.... Cũng không tồn tại mà." Vương Vân Chi cảm thấy thái dương co giật.
Cậu âm thầm nghi ngờ lần rút thẻ này không phải là ngẫu nhiên, Lâm Tuyết Nhi là công chúa Bạch Tuyết, Lâm Đồng Nhi là Khăn Đỏ, không khỏi quá trùng hợp rồi.
Về phần cậu...
Vương Vân Chi cầm lấy tấm thẻ có hình minh hoạ Người Đẹp Ngủ Say, khung nền là một lâu đài đổ nát, mỹ nhân nằm trên giường bị bụi gai rậm rạp bám lấy, trên bụi gai còn mọc lên những đoá hồng nở rộ mỹ lệ.
Theo khía cạnh nào đó, có chút giống với The Hanged Man.
....
Tiếng chuông vang lên trong hội trường cách đó không xa.
"Hội trường bên kia đã có thông báo mới, mời các vị đến xem chút nào."
Đám người rời khỏi tòa biệt thự trắng, băng qua bãi cỏ đến hội trường, chỉ thấy trước cổng có một tấm áp phích mới được dán lên. Trên áp phích vẽ chân dung Khăn Đỏ, còn thêm vài dòng chữ thông báo:
Buổi diễn vào tối mai! Buổi diễn vào tối mai! Câu chuyện về Sói và Khăn Đỏ! Đúng 8 giờ vào tối ngày mai! Hy vọng không ai đến trễ! Nhất là các diễn viên đừng có đến trễ!
"Người chơi nào biểu diễn vào tối mai, hiện đã có trang phục được đặt trong phòng chờ rồi." Miên Dương Tiểu Thư nói.
Lâm Đồng Nhi phấn kích như muốn nhảy dựng cả lên, nhanh nhẹn chạy vọt vào phòng thay đồ.
"Chư vị, tôi cũng đi thử đồ trước đây, gặp lại sau nhé." Ngô Hiểu Thần phất tay với đám người.
"Ảnh đế, anh cũng đi sao?" Dương Vũ Tinh đột nhiên trừng hai mắt:" Chẳng lẽ anh diễn một vai trong vở Khăn Đỏ..."
"Không sai, tôi diễn Sói mà." Ngô Hiểu Thần chớp chớp hàng mi rậm, tướng mạo anh cực kỳ anh tuấn, lại có cảm giác như con lai, chớp mắt như thế khiến rất nhiều người không chịu được.
"Tài năng xuất chúng." Dương Vũ Tinh lắc đầu.
"Quá khen rồi, tôi còn sợ mình diễn không tốt đây này." Ngô Hiểu Thần cười nói, đem ánh mắt hướng về phía Hạ Lẫm: "Hạ Lẫm, cậu diễn vai nào vậy?"
Không biết vì sao, khi Ngô Hiểu Thần nói với Hạ Lẫm, giọng điệu có chút ghen ghét thù địch.
Chuyện hay mơ hồ được gợi lên lại, trước đó Dư Lệ có từng đề cập, Ngô Hiểu Thần có từng theo đuổi một nữ minh tinh, kết quả là nữ minh tinh chậm chạp không chịu đáp lời, tìm hiểu nguyên nhân, ra là đã có ý trước với Hạ Lẫm... Thế nên, Ngô Hiểu Thần mới có chút ghen ghét Hạ Lẫm.
"Là bí mật." Hạ Lẫm nói.
"Sợ gì chứ, thẻ nhân vật cũng đâu phải là thẻ thân phận, sớm muộn gì mà chả bị công khai ra." Ngô Hiểu Thần huýt sáo.
Hạ Lẫm vẫn không thể kháng cự.
Đám người nháo nhào, sôi nổi mang thẻ nhân vật của mình ra, cùng nhau dùng phép loại trừ, tất cả đều có trừ một nhân vật --
- -- Mỹ Nhân Ngư.
"Phốc." Vương Vân Chi không chừa cho Hạ Lẫm tí mặt mũi nào, lập tức bật cười.
Hạ Lẫm mà diễn Mỹ Nhân Ngư, nói không chừng sẽ xinh lắm cho xem.
"Người Đẹp Ngủ Say cũng không có khá hơn đâu, lão sư à." Hạ Lẫm giả vờ hung ác hạ giọng.
....
Đám người mang tâm sự riêng tách nhau ra thành từng nhóm đi qua những nơi khác, có nhóm đi tìm manh mối, có nhóm lại đi thu gom đồng minh, toàn bộ nhạc viên hết sức yên tĩnh.
Vương Vân Chi thử đi dò tìm những manh mối đặc biệt, nhưng sau một ngày cố gắng, vẫn là tay trắng trở về.
"Lão sư, anh tìm được cái gì rồi?" Hạ Lẫm mong đợi hỏi.
Vương Vân Chi cười nhạt: "Chẳng có gì hết."
"Sao lại có thể chứ." Hạ Lẫm lập tức xụ mặt: "Lại gạt tôi."
"Không có, trong thế giới này cậu không còn là kẻ địch của tôi, tôi lừa cậu làm gì." Vương Vân Chi một bên nói, một bên nghĩ -- Hạ Lẫm sẽ không rút phải Death, hi vọng là vậy.
"Vậy thì thật sự không có manh mối nào rồi." Hạ Lẫm bị cậu trong một giây dỗ trở lại, chắc chắn nói: "Nếu như thật sự có manh mối, anh không thể nào không tìm ra."
"Chủ yếu là hai khối lập phương khác nhau quá nhiều." Vương Vân Chi cực kỳ không quen với mấy lời tâng bốc thường ngày của y: "Bối cảnh trong khối lập phương trước đó đơn giản hơn lúc này, khắp nơi đều là băng thiên tuyết địa, có gì đặc biệt một chút là thấy ngay, vật trong nhà gỗ cũng không có bao nhiêu, manh mối thì trực tiếp viết ở trên tường hoặc trên giấy, nhưng khối lập phương này lại quá muôn màu muôn vẻ, khắp nơi nào là lều nhỏ, gia cụ, tượng đá, thật sự khiến người ta hoa cả mắt, khó mà phát hiện ra được manh mối."
"Có thể phương thức giải mê trong thế giới này lại khác." Hạ Lẫm nói.
Vào ban đêm, tất cả vào phòng ăn trong tòa biệt thự, quả nhiên, chủ đề mà Vương Vân Chi nghe thấy hầu hết đều là --- không tìm thấy manh mối.
Nếu thật sự là như vậy, suy nghĩ của Hạ Lẫm có thể là đúng, manh mối lần này không thể tìm, mà chỉ có thể từ từ chờ đợi nó xuất hiện.
Sau khi ăn xong cơm tối, đám người cũng không còn sức để hàn huyên, lục tục rời khỏi bàn ăn, chuẩn bị trở về phòng của mình, mặc dù bên trong có mấy cái bóng, nhưng ít ra người ngoài không vào được, tương đối được xem là an toàn.
Mà những cái bóng kia nhìn nhiều rồi cũng quen, không còn khiến người ta sợ hãi nữa.
Vương Vân Chi ôm lấy sói con, bước ra ngoài phòng ăn, Hạ Lẫm đi cạnh cậu, những người còn lại cũng lũ lượt rời khỏi.
Vào lúc này, xung quanh đột ngột tối đen.
Đèn phòng ăn, đèn của toàn bộ căn biệt thự, thậm chí đèn màu trang trí bên ngoài... Tất cả đều tắt!
Cúp điện sao?
"A---" Lâm Đồng Nhi hét ầm lên.
"Thỏ Tử Tiên Sinh? Miên Dương Tiểu Thư? Các người đâu rồi!" Lý Tử Thuần không kiềm được thanh âm: "Sao lại mất điện vậy, mau nghĩ chút biện pháp đi!"
"Xin thứ lỗi, xin các vị bình tĩnh đừng nóng, chúng tôi sẽ đi sang kia kiểm tra." Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư cùng nói, sau đó liền rời khỏi tòa biệt thự trắng, đi về hướng phòng kiểm soát.
Chỉ còn lại mười người chơi lo lắng đợi chờ bên trong bóng tối, thật sự là quá tối, đưa tay nhìn không thấy năm ngón, cái gì cũng không nhìn thấy.
" Thật là, sao lại như thế chứ.." Lý Tử Thuần vẫn còn đang oán trách.
"Xuỵt, đừng ồn ào, mất điện là đã đủ phiền rồi, cô lại ồn ào nữa thì phiền thêm biết bao nhiêu." Cao Hâm ngăn lại mấy câu phàn nàn lảm nhảm của cô.
Sói con không sợ bóng tối, ngoan ngoãn cuộn trong ngực Vương Vân Chi thành một cục mềm mềm, nó ăn no nốc xong thì mệt rã rời, hiện tại xem ra đã sắp đến lúc nó chợp mắt, cứ yên lặng mà gà gật.
Lần mất điện này xem vậy nhưng lại là chuyện rất nguy hiểm, trong bóng tối, gì cũng có thể xảy ra.
Mà vì để phòng ngừa hỏa hoạn, nơi này cũng không có nến, diêm hay bật lửa, muốn chiếu sáng tạm thời một chút cũng không được.
Vương Vân Chi có trăm ngàn suy nghĩ, vừa định mở miệng nói ra thì đã bị bịt kín.
Nhìn xuống thì thấy trên ngón tay kia có một chiếc nhẫn bảo thạch buốt lạnh, cấn vào da mặt có chút đau, lực tay lại quá lớn, động tác mạnh mẽ không thể kháng cự được, người đó không để cậu kêu ra một chữ nào, ngay cả âm thanh cũng không thể phát ra, hô hấp lại có chút khó khăn.
Hạ Lẫm.
Ngay sau đó, Vương Vân Chi bị Hạ Lẫm kéo về sau vài bước, lui vào trong một góc tường, sau đó ngồi xuống.
Cậu thấy Hạ Lẫm viết gì đó lên mu bàn tay mình: Yên tĩnh, cẩn thận.
Cậu liền hiểu ngay việc làm của Hạ Lẫm.
Trong bóng tối chuyện gì cũng có thể xảy ra, một khi phát ra âm thanh, rất có khả năng sẽ trở thành tấm bia sống cho người khác. Thực ra, Vương Vân Chi chính là vì hiểu rõ điều này nên ban nãy mới muốn nhắc nhở mọi người.
Một giây sau, Hạ Lẫm lại chọc chọc lưng cậu.
Vương Vân Chi đoán ý của Hạ Lẫm, chắc là -- bảo vệ tốt chính mình là được rồi, luôn bảo vệ người khác để làm gì chứ? Sống chết của người khác đối với anh không quan trọng.
Nếu như là thế, vậy nên cảm ơn ý tốt của Hạ Lẫm rồi.
Vương Vân Chi nhẹ nhàng vuốt ve sói con trong ngực, khiến nó an tâm yên lặng, sau đó ngưng thần nghe ngóng xung quanh.
Xem ra tình hình khá loạn, cũng có thể nói là hỏng bét, các người chơi vì quá mức khủng hoảng nên trong bóng tối không cẩn thận đụng đổ mấy cái bàn, cái ghế... Một tiếng vang lớn, là âm thanh vỡ nát của món đồ sứ nào đó, ồn ào bên tai không dứt, sau đó là thêm mấy tiếng phàn nàn hỗn loạn vô cùng.
"Thứ gì rơi trúng em rồi, đau quá..." Là giọng của Lâm Đồng Nhi, thanh âm của nó chốc thì ở hướng này, chốc lại ở hướng kia, nghe thì có thể đoán là do chạy loạn để tránh những thứ đổ ngã trên bàn.
"Chạy loạn là đồ ngốc, đụng đầu đáng đời lắm." Lâm Tuyết Nhi lãnh tĩnh cười nhạo.
Những người khác cũng đang không ngừng di chuyển, thậm chí còn có âm thanh va chạm không nhỏ, rồi cả tiếng đánh nhau trong bóng tối.
"Ối!" Là giong của Từ Siêu truyền đến từ phía bậc thang trên cao, đại khái là do anh quá sợ hãi, định trở về phòng để trốn, kết quả đang đi lên cầu thang thì bị trượt chân.
Quá loạn, quá ồn.
Không biết qua bao lâu, trước cổng mới vang lên tiếng bước chân của Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư.
"Người chơi tôn kính, vô cùng xin lỗi! Mạch điện có chút vấn đề, vừa rồi đã sửa xong, hi vọng không ảnh hưởng nhiều đến tâm tình mọi người!" Thỏ Tử Tiên Sinh nói.
"Hiện tại, mạch điện đã được khôi phục rồi!" Miên Dương Tiểu Thư nói.
Nó nhẹ nhàng dậm chân, không, phải nói là nhẹ nhàng giẫm guốc, trong nháy mắt, nguồn điện được khôi phục, ánh đèn sáng ngời tỏa khắp tòa biệt thự trắng.
Vương Vân Chi mở mắt chậm rãi để thích nghi với ánh sáng bất chợt, rồi cậu nhìn thấy -- tất cả những người ở đây, trong đó không ít người có dáng vẻ vô cùng chật vật, có trượt chân, có lăn từ cầu thang xuống.... Đa số vẫn còn sống, duy chỉ có một người đã ngã xuống đất trở thành một cỗ thi thể.