KẺ CHẾT LÀ TỬ THẦN SAO? BUỔI DIỄN TRONG RỪNG RẬM CỔ TÍCH
Phần 1
Người chết là La Hoài, viện trưởng thư viện thơ văn hoa mỹ.
Đám người khó tin tụ lại, nhưng không dám đứng quá gần, cẩn thận xem xét tình hình.
"Thế này... còn cứu được nữa không?" Lý Tử Thuần nhỏ giọng hỏi.
"Đã như vậy rồi, sao có thể cứu được nữa?" Cao Hâm nói.
La Hoài ngã trên mặt đất, bên cạnh chất thành một chồng tạp vật, khăn trải bàn, thức ăn, ghế ngồi... rối loạn ngổn ngang. Xem ra, đầu tiên là vô ý trượt chân, sau đó..
"La viện trưởng là bị trượt ngã nên chết sao?" Lâm Tuyết Nhi tò mò hỏi: "Chú Từ Siêu, sao chú cũng ngã mà không chết? Chú còn lăn từ đầu cầu thang xuống."
"...." Từ Siêu bị nhóc con hỏi đến nghẹn kém chút là thở không nổi, hắn ngồi trên bậc thang xoa xoa cánh tay vì ngã mà bị thương, tức giận nói: "Phí lời, chú trên cầu thang lăn xuống còn chưa chết, La viện trưởng sao có thể ngã chết trên mặt đất bằng phẳng như vậy? Bạn nhỏ mau động não chút đi.."
Lâm Tuyết Nhi trộm cười cười, lập tức đi đến nhìn tử trạng của La Hoài.
Trên đầu La Hoài có vết bị một vật nặng nện vào, có hơi chệch, không chảy máu nhiều, vật nặng nện vào đầu rất nhanh đã tìm thấy, là một bức tượng đá khá nặng, không lớn không nhỏ, vừa vặn dùng để làm hung khí, phía trên có dính một ít máu, ngoài ra, sau ót của La Hoài bị đầu nhọn của giá nến bằng đồng đâm vào, nhát này cũng có hơi lệch, nhưng hai lần công kích trí mạng đều nhắm vào một chỗ, dù có chệch thế nào cũng đủ làm nạn nhân tử vong.
Thân hình cao lớn của La Hoài không kịp giãy dụa ngã vào chồng tạp vật, đôi mắt trừng lớn, trong hốc mắt đỏ như chảy máu, biểu lộ sự khó tin.
Dĩ nhiên không phải là chuyện vô ý, anh rõ ràng là bị giết.
"Có người giết anh ta." Dương Vũ Tinh tiến lên trên mở miệng, cô lạnh lùng nói: "Chỉ là, hung thủ cũng quá ngu ngốc rồi, hai lần công kích cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, không gọn gàng, cái tượng đá sợ là không biết dùng để nện đến mấy lần rồi, còn có giá nến bằng đồng kia, cũng đâm tới mấy lần mới trúng."
"Cũng dễ hiểu thôi, vừa rồi tối đen như vậy, đưa tay không thấy được năm ngón, hung thủ lại có thể giết được người, đã là thần kỳ lắm rồi, thủ pháp sao có thể chuẩn cho được?" Cao Hâm nhíu mày, cảm thấy Dương Vũ Tinh nói năng có chút ngông cuồng.
"Nếu như là tôi, tôi liền có thể đâm chuẩn, trước đó dùng tay để dò, sau đó mới hạ thủ, căn bản gần như không cần nhìn." Dương Vũ Tinh nói.
Những năm nay cô là vì báo thù, xác thực có từng vụng trộm tập ám sát, về điều này, những đồng đội mới kia thật sự không biết.
"Rồi rồi, bây giờ là lúc để khoe khoang sao?" Lý Tử Thuần nhíu mày: "Chúng tôi mất đi một đồng đội, chẳng kẽ không nên phân tích kĩ xem đến tột cùng là có chuyện gì à?"
Cho dù là đồng đội cũ, biểu hiện về cái chết của La Hoài cũng chả có mấy thương tiếc, người không quen càng không quan tâm, sau khi bước vào Khối Rubik Tử Vong, tất cả mọi người đều trở nên lãnh khốc.
Vương Vân Chi quan sát sơ lược, mọi người ai cũng là dáng vẻ mỏi mệt, trên người không có vết tích nào, hoặc nên nói, dấu vết đều đã được ẩn giấu rất tốt.
"La viện trưởng đã chết, vậy tôi đề nghị nên xem qua thẻ thân phận của anh ta." Ngô Hiểu Thần nói, trong khối lập phương thứ nhất cũng là như vậy, điều đầu tiên cần làm sau khi có ai đó chết, chính là nhìn thân phận.
Mọi người lật ra túi áo của La Hoài, cuối cùng tìm thấy bên trong túi áo sơ mi có hai tấm thẻ.
Một thẻ là nhân vật cổ tích, sớm đã biết nên cũng chẳng có gì ly kỳ, là Vương tử đánh thức Người Đẹp Say Ngủ.
Một tấm thẻ khác thì thật bất ngờ, lúc lật mặt thẻ, ai nấy đều giật nảy mình.
- - Là Death!
Hình vẽ của Death cực kỳ tinh tế, nhưng cũng có chút kinh khủng -- một bộ xương mặc giáp trụ, trong tay cầm lưỡi liềm, nở nụ cười đứng trước tòa thành bị phá hủy, biểu tượng năng lực có thể phá hủy mọi thứ.
"La Hoài là.... Death?" Dương Vũ Tinh khó tin mở mắt.
"Chú ấy là Death?" Lâm Tuyết Nhi cũng giật cả mình, tuy chơi nhưng vẫn chơi rất nghiêm túc, vẫn nhớ kĩ lời của Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư: "Vậy chúng ta có phải đã oan toàn rồi không?"
"Đúng vậy, có nên chúc mừng vì Death đã chết?" Lâm Đồng Nhi có thế nghe thấy Lâm Tuyết Nhi, hiếm hoi phụ họa một câu: "Death chết rồi!"
Nếu thật sự là vậy, sự tình lại quá đơn giản rồi. Vương Vân Chi suy nghĩ, rất không có khả năng.
Cậu bước lên một bước, cẩn thận tra xét tấm thẻ Death.
.....
"Không nhất định." Vương Vân Chi nói: "Chư vị, sợ là chúng ta đang lâm vào hoàn cảnh khá chật vật --- hiện tại, cho dù mỗi người chúng ta có đem thẻ thân phận ra xem, cũng không tìm được Death."
Cũng có khả năng La Hoài chính là Death thật, vậy thì những người còn lại liền an toàn, nhưng khả năng lớn hơn là, Death giết chết La Hoài, sau đó trao đổi thẻ thân phận, bản thân thì cất giữ thẻ của La Hoài, đem thẻ Death để lại trên thi thể.
Đám người lâm vào trầm mặc.
"Ôi, tất cả đều là người sống sót còn lại trong khối lập phương đầu tiên mà, đã sớm không còn là ngốc bạch điềm nữa." Dương Vũ Tinh nói: "Tôi không tin có được chuyện tốt như vậy đâu, Death vừa đến đã chết? Nói đùa gì vậy, Khối Rubik Tử Vong khi nào mà nhân từ với chúng ta như vậy? Tôi cảm thấy suy đoán của Vân Chi lão sư tương đối đáng tin cậy."
*ngốc bạch điềm (raw: 傻白甜了): chỉ những người ngu ngốc nhưng dễ thương, tốt bụng.
"Đúng vậy đó, tôi tin Death vẫn còn trốn đâu đó trong chúng ta, chúng ta không thể không tùy thời duy trì cảnh giác." Từ Siêu sợ run cả người, cảnh giác nhìn khắp nơi.
"Tôi đồng ý." Ngô Hiểu Thần cũng nói.
"Quả thực, tráo bài đều là mánh khóe cũ, làm như chúng ta dễ bị gạt như vậy?" Cao Hâm nói.
"Thế nhưng, không thể suy nghĩ theo hướng tốt một chút sao?" Lâm Đồng Nhi mất hứng trề môi: " Ngộ nhỡ như thế thì sao! Ngộ nhỡ cái khối lập phương này đặc biệt dễ dàng như vậy, ngộ nhỡ La viện trưởng chính là Death.."
"Đúng vậy, anh Vân Chi nói rất có lý, nhưng cũng chỉ là suy đoán mà thôi." Lâm Tuyết Nhi nói.
Bọn chúng vẫn còn một chút biểu hiện của trẻ con, chỉ muốn trong thế giới này chơi đùa thật vui, diễn công chúa thật tốt, không hề muốn những sự việc giết hại lẫn nhau phá hỏng tâm tình.
"Anh cũng mong là anh nghĩ nhiều rồi, nhưng thật đáng tiếc, nơi này có vật chứng." Vương Vân Chi cười khổ lắc đầu, chỉ trên mặt thẻ bài Death: "Mọi người có nhìn thấy phía trên này, có chút đỏ."
Mặt bài dính một giọt máu đỏ, đã bắt đầu khô.
"La Hoài chỉ chảy máu trên đầu và cổ, trong túi áo lại sạch sẽ, nếu như vẫn luôn được giữ trong túi áo, hẳn là sẽ không thể dính máu." Vương Vân Chi nói: "Khả năng duy nhất, là Death giết anh ta trước, sau đó tráo thẻ, trong quá trình này, không cẩn thận để thẻ bài dính chút máu."
"..." Cặp song sinh rất thông minh, nghe thì hiểu ngay, sau đó đành mất hứng nói: "Thôi được..."
"Vậy chúng ta còn đứng ngây ra làm gì, tranh thủ thời gian tìm ra hung thủ, chỉ cần tìm thấy, khác nào tìm được Death." Lý Tử Thuần nói.
Rất đáng tiếc, hung thủ không thể tìm được, hiện thực không phải là tiểu thuyết trinh thám, hung thủ ngoại trừ không cẩn thận để thẻ bài dính máu ra, các dấu vết còn lại đều xóa sạch, không để cho ai tìm ra được.
"Nếu như đây là thế giới thực, chỉ cần lấy dấu vân tay là tìm được hung thủ rồi." Hạ Lẫm nói.
"Thỏ Tử Tiên Sinh, Miên Dương Tiểu Thư, chỗ các người không có thiết bị phân biệt dấu vân tay sao?" Lý Tử Thuần không ôm mấy hi vọng hỏi.
"Không có đâu, thật xin lỗi! Nơi này của chúng tôi không phải là hiện thực, nhạc viên này của chúng tôi khá cổ xưa rồi, không có những thiết bị hiện đại như máy sinh trắc vân tay nha!" Miên Dương Tiểu Thư nói.
Đáp án này khiến những người chơi còn lại đều phiền não.
"Tôi thấy các người đang thật sự đang làm khó dễ chúng tôi thì có." Dương Vũ Tinh hừ lạnh.
"Đã không tìm ra ai là hung thủ, tôi thật sự không còn gì để mất nữa, bây giờ nhìn ai cũng giống hung thủ hết." Lý Tử Thuần cả giận nói.
"Đúng vậy, hiện tại ai mà dám tin người khác chứ, trong cái khối lập phương này dù có là đồng bạn với nhau cũng không dám tin." Cao Hâm nhìn sang Lý Tử Thuần và Ngô Hiểu Thần, nói: "Người ngoảnh đầu người đi, tôi lại không dám nói đến tình đồng đội, ai biết Death có thể bên trong đồng đội của mình hay không."
"Đừng hành động theo cảm tính như thế chứ, không cảm thấy nhóm bọn họ giống hung thủ sao?" Ngô Hiểu Thần hất cằm, ngạo mạn nhìn về phía Hạ Lẫm.
Bọn hắn nói như thế, đám người cũng bị dẫn dắt theo như vậy. Đúng, trước hết vẫn nên lo cho chính bản thân mình, để cam đoan an toàn của bản thân mình, chi bằng.. chi bằng quyết tâm, đem tất cả người khác giết hết... Dù sao bản thân cũng chính là một thanh đao đã sớm dính máu người, sợ cái gì nữa chứ?
Mặc dù không ai nói ra miệng, nhưng trong lòng mọi người hầu hết là những suy nghĩ đáng sợ như vậy.
Giết hết tất cả người chơi khác... Chỉ còn mình ta... Liền an toàn...
Cảm xúc táo bạo tràn đầy khắp nơi, không khí tràn ngập mùi vị nguy hiểm.
Thẳng đến lúc có âm thanh vang lên kéo suy nghĩ tất cả trở về.
"Chư vị." Vương Vân Chi nói: "Tôi biết chư vị đang suy nghĩ điều gì, giết hết tất cả trừ mình, mọi việc liền suôn sẻ, phải không."
Đám người bị cậu nói trúng tim đen, rối rít dời mắt, nội tâm cũng thoáng chốc bình tĩnh lại.
"Vô ý mạo phạm, thời điểm chúng ta có loại suy nghĩ này, đã sớm bị Death dắt mũi rồi." Vương Vân Chi cười khổ: "Tôi vừa cẩn thận suy nghĩ một chút, không thể không thừa nhận, ván cờ này của Death, chơi khá là lợi hại, đã sớm nắm quyền chủ động rồi, hiện tại kém chút nữa là khống chế mọi người."
"Cậu nói Death lợi hại?" Lý Tử Thuần nhíu mày: "Tôi chỉ thấy Death quá lỗ mãng, chưa ẩn nấp quan sát gì, vừa đến đã tiện tay giết người, thật không tỉnh táo."
"Không những không lỗ mãng, ngược lại thông minh cực kỳ." Vương Vân Chi nói: "Tôi không nhớ mọi người có nhớ kỹ quy tắc của Thỏ Tử Tiên Sinh không, Thỏ Tử Tiên Sinh nói ---- mỗi người mà Death giết, có thể cung cấp cho Death sức mạnh."
"...." Đám người yên lặng gật đầu.
"Cho nên hắn lựa chọn trước hết giết đi một người, có được sức mạnh của người đó, còn cả sức mạnh của chính hắn, dĩ nhiên là hơn xa người bình thường, sau này không cần phải sợ hãi nữa, tôi không chắc là hắn giết người ngẫu nhiên, hay là cố ý chọn La Hoài đây."
"Theo tôi biết, xuất thân La Hoài là thể thao chuyên nghiệp, chuyện này người trong ngành đều biết." Ngô Hiểu Thần nói: "Nếu như không nhờ bóng tối và hỗn loạn ban nãy, Death cũng không dễ gì hạ gục anh ta."
"Hiện tại giá trị vũ lực của Death cực kỳ to lớn, là phần tử nguy hiểm nhất tồn tại bên trong chúng ta, kể từ thời khắc này, nếu Death có đơn đả độc đấu với ai, đều là tất thắng không thể nghi ngờ." Vương Vân Chi nói.
"A..." Lâm Tuyết Nhi hít vào một ngụm khí lạnh.
"Em sợ cái gì, em có thể đánh thắng ai? Xem như Death chưa có thêm sức mạnh, đối phó với em cũng giống như đơn giản bóp chết một con kiến thôi mà." Dương Vũ Tinh nói.
"Hừm, cũng đúng..." Lâm Tuyết Nhi bị cô khai sáng, lại thoáng yên tâm.
"Giữa chúng ta thiếu một chút tín nhiệm, cho nên không công khai thân phận vào khoảnh khăc rút thẻ, vì vậy nên Death mới thừa cơ lợi dụng." Vương Vân Chi tiếp tục giải thích: " Hắn nhân lúc chúng ta chưa công khai thân phận cho nhau giết chết La Hoài, đổi thẻ với La Hoài, thế nên từ đây vĩnh viễn ẩn giấu được thân phận của chính mình."
Death quả thực rất lợi hại, làm việc nhanh nhẹn quyết đoán, đi trước tất cả mọi người. Hơn nữa, bên trong quá trình Death giết chết La Hoài đã lộ rõ tư duy tuyệt đỉnh hay tâm cơ thâm trầm? Dù là cái nào đi nữa, đều cường đại đến mức khiến người khác e dè.
"Vậy sao cậu còn ngăn cản chúng tôi, không cho chúng tôi giết hại lẫn nhau?" Cao Hâm lười biếng bày ra bộ dáng tổng tài: " Death đã dọa người như vậy, chúng tôi đương nhiên là muốn tự vệ."
"Đừng có đùa, các người gọi tự vệ chính là trăm phương ngàn kế giết chết tất cả trừ bản thân mình? Căn bản là không làm được." Vương Vân Chi thở dài: "Trước tiên tôi hỏi một vấn đề, ai cảm thấy mình có thể đánh thắng được Death, giết chết Death?"
Không ai lên tiếng.
"Thực ra, người bị các người chủ động giết, sẽ chỉ là người thường, tuyệt đối không phải là Death." Vương Vân Chi nói: " Lúc các người bắt đầu có suy nghĩ chủ động giết người, đã sớm rơi vào bẫy của của tử thần rồi, Death chân chính hi vọng các người bắt đầu chủ động giết hại lẫn nhau, cứ như vậy.... hắn liền có thể đục nước béo cò."
"Chính là như thế đó." Hạ Lẫm nghe cực kỳ mê mẩn, cười híp mắt chen miệng nói: "Nếu như tôi là Death, và tôi đã có thêm sức mạnh gấp đôi, sau đó, chính là săn các người dễ như trở bàn tay, nhưng tôi vẫn sẽ cố kỵ một việc -- chính là, lần thứ hai lúc tôi giết người, sẽ rất dễ bại lộ thân phận, bị hợp sức tấn công."
"Mà nếu như các người tự giết hại lẫn nhau, Death cũng sẽ giết người, rồi xen lẫn trong các người, vĩnh viễn không bại lộ thân phận." Vương Vân Chi thấp giọng: "Tưởng tượng một chút khung cảnh ấy -- ngày mai, hoặc là ngày mốt, các người thấy có ai trong chúng ta bắt đầu đồ sát, nhưng không thể chỉ trích hắn là Death, bởi vì hắn sẽ hùng hồn phản kháng -- tôi chỉ đang tự vệ mà thôi, tôi không tin bất luận người nào, giống như những lời các người vừa nói."
Lần này, ngay cả Dương Vũ Tinh cũng bắt đầu hít một ngụm khí lạnh.
"Vậy chúng ta nên làm gì?" Lý Tử Thuần cau mày: "Xin lỗi, vừa rồi là tôi suy nghĩ chưa thấu, bây giờ bị cậu nói như thế, chẳng phải là không thể thắng được Death sao?"
"Dù khó chiến thắng, nhưng sẽ tranh thủ thời cơ." Vương Vân Chi nói: "Tranh thủ cơ hội bước đầu tiên, chính là vứt đi suy nghĩ giết hại lẫn nhau. Sau đó đề phòng người chủ động tấn công -- cũng chính là Death, hợp lực đối phó hắn."
Cậu không biết lời này của mình nói ra sẽ có bao nhiêu người nghe, tất cả mọi người đem mang tâm tư riêng, quan hệ hợp tác khó như lên trời, phản bội mới là thái độ bình thường.
"Em nghe theo anh Vân Chi." Lâm Tuyết Nhi giơ tay lên, giống như đang nghiêm túc trả lời trên lớp: " Dù sao ngoài Lâm Đồng Nhi ra em cũng không đánh lại ai, mà trước đó cũng đã hứa sẽ không giết chị ta lúc này, ngoại trừ hợp tác cùng mọi người, còn có thể làm gì chứ?"
"Mặc dù nghe không hiểu anh đang nói gì, nhưng nhất định rất có đạo lý." Lâm Đồng Nhi cũng giơ tay.
"Tôi không phải muốn tụ tập chung với một đám nhóc, nhưng tôi bị Vương Vân Chi thuyết phục." Lý Tử Thuần nói.
Những người khác cũng lục tục biểu đạt ý nguyện như nhau.
Xét đến cùng, trong hoàn cảnh hung hiểm thực lực lại yếu thì cũng sẽ nảy sinh chút nhân tính, huống hồ đám người này không chỉ muốn đối phó Death mà còn muốn tìm ra lời giải, tìm ra chìa khóa, không hợp tác thì sẽ không thể thành công, ý nghĩ giết hại lẫn nhau cứ thế mà nhẹ nhàng tiêu trừ.
....
"Nếu như tôi là Death, chỉ sợ bây giờ đang phải rầu rĩ lo lắng đến phát điên." Hạ Lẫm đột nhiên cười hì hì tiến đến bên tai Vương Vân Chi: "Death nhất định đang nghĩ, có nên lập tức giết chết Vân Chi lão sư hay không đây... Nếu như ra tay trễ một bước, cho anh sống sót, anh sẽ rất nhanh khiến tình hình lại đâu vào đấy, tạo thành uy hiếp to lớn cho Death, nhưng mà nếu như ra tay lúc này, vậy còn nguy hơn nữa, chỉ cần không thể giết được, chẳng khác nào chủ động đem thân phận bại lộ, nếu như có giết được đi nữa, cũng không ổn, không có anh, ai sẽ giải được những câu đố trong khối lập phương này? Death kia hẳn là bị vây khốn không chạy được rồi."
"Nói quá rồi." Vương Vân Chi không thể chịu được mấy câu tâng bốc của y, thiếu chút nữa đã nói một tiếng hổ thẹn quá khen: "Cậu sao lại hiểu rõ được suy nghĩ của Death như thế."
"Có lẽ tôi chính là Death đó?" Hạ Lẫm nháy nháy mắt.
"Đừng ngắt lời tôi, tiểu mỹ nhân ngư." Vương Vân Chi lần này không nghĩ y là Death, chỉ thấy y lại đang tự kỷ.
"...." Hạ Lẫm lần đầu tiên á khẩu.
Sau khi giữ khoảng cách an toàn với mọi người xung quanh, tay Vương Vân Chi bắt đầu mò vào túi áo, chạm vào tấm thẻ Tarot trong túi áo, cậu muốn thật nhanh làm quen với quy tắc.
Ngay lúc rút bài cậu đã nhận ra, một khi trực tiếp chạm vào mặt thẻ, quy tắc liền sẽ xuất hiện trong đầu cậu bằng dạng chữ viết, người khác không thấy được, một khi ngừng chạm, chữ viết sẽ tự động biến mất.
================================================
Xin chào người chơi Vương Vân Chi! Chúc mừng rút được thẻ bài --- The Hanged Man.
Khi ngài thấy một người chơi bị tổn thương, hoặc là lúc sắp bị tổn thương, ngài có thể dùng tấm thẻ này, đọc thầm: "Bắt đầu sử dụng", trong nháy mắt sau sẽ được thay thế vị trí với người bị hại, thay người đó tiếp nhận toàn bộ thương tổn, sau đó chỉ cần đọc thầm: "Kết thúc sử dụng.", sẽ thay đổi lại vị trí với người bị hại, tất cả tổn thương vẫn sẽ lưu lại trên người hoặc tinh thần của ngài, người bị hại sẽ không có chút hao tổn nào.
Chú ý 1: Định nghĩa tổn thương tương đối rộng, bao gồm các loại tổn thương thể xác và tổn tương tinh thần, phạm vi mở rộng.
Chú ý 2: Nếu như muốn ẩn thân, sau khi kết thúc sử dụng ngài có thể nhẩm: "Thanh trừ ký ức", ngoại trừ ngài và XX, còn lại tất cả mọi người đều bị xóa ký ức liên quan đến việc này.
Vương Vân Chi đọc thầm quy tắc ba lần, trong lòng không khỏi dấy lên một chút hy vọng.
Nhìn sơ, có vẻ như The Hanged Man không có chỗ nào tốt, đơn giản mà nói chính là biến bản thân thành bao cát mà thôi, nhưng nhìn kỹ thì phải nghĩ lại, tấm thẻ bài này vậy mà là một tấm thẻ mạnh trong thực chiến.
Quy tắc không hề đề cập lúc bản thân "tiếp nhận tổn thương" không thể phản kháng, chỉ cần có thể phản kháng, kẻ bị thương tổn sẽ bị đảo lại, thậm chí có thể bắt được cả hung thủ.
Chú ý 1 có nói định nghĩa phạm vi tương đối rộng, vậy mình có lẽ sẽ truyền tống được trong phạm vi nhất định.
Về phần chú ý 2...
Vương Vân Chi suýt nữa là cười thành tiếng.
Có thể xóa ký ức, còn là xóa của tất cả người chơi trừ bản thân và XX, đây quả thực là một công năng rất lợi hại. nếu như biết cách sử dụng, có thể phát huy ra hiệu quả không thể tưởng tượng được, thậm chí có thể trở thành then chốt để thắng lợi.
Chỉ là không biết, hai chữ XX này nghĩa là gì, là ai có quyền hạn cao như vậy, có thể đặc quyền trở thành người thứ hai ngoài The Hanged Man được lưu lại ký ức.
Chú ý 2 chỉ có hai dấu X, chú ý 3 còn khoa trương hơn, toàn bộ dòng chữ đều bị đánh mã.
Chẳng lẽ nơi này có quy tắc ẩn gì đó, sau khi đạt điều kiện nhất định nào đó mới xem được?
Vương Vân Chi nhìn chằm chằm dòng chữ ẩn kia, nhưng cũng không khiến mã biến mất, xem như trong đầu cậu có một cái khăn, cũng không lau được mã, lộ ra dòng chữ bên dưới.
Thôi, mau nhanh tìm thời cơ thử nghiệm thì biết ngay.
......
Buổi sáng ngày thứ hai, Vương Vân Chi ôm theo sói con ra khỏi phòng, nhưng chỉ thấy hành lang trống vắng, đại sảnh lầu một hay nhà ăn cũng thế, trừ cậu ra, không còn người chơi nào.
Vừa nghĩ một chút, liền hiểu rõ vấn đề -- mọi người đều bị sự xuất hiện của Death dọa, cho rằng chỉ cần đợi trong phòng sẽ không còn tiếp xúc với Death nữa, như thể có thể bảo tồn sự an toàn.
Bản thân lại dám vào lúc sợ bóng sợ gió này bước ra ngoài, có chút to gan, thế nhưng một mực ngồi ì trong phòng cũng không phải là biện pháp, sói con cũng cần phải chạy nhảy chơi đùa, nó trong phòng mãi sẽ bị nín chết.
"Ô ô ô~" sói con nhớ bãi cỏ xanh bên ngoài, hung hăn cọ cọ bên chân cậu, hận không thể ra ngoài chơi ngay lập tức.
Nhưng mà nếu đụng phải Death thì thật phiền toái.
Suy đi nghĩ lại, Vương Vân Chi dứt khoát đi gõ cửa từng phòng, muốn ra ngoài một mình không bằng tất cả đều ra, như thế còn an toàn hơn chút.
Cậu còn chưa kịp mở miệng thuyết phục, thì thấy Hạ Lẫm bước ra khỏi cửa phòng mình.
"Muốn ra ngoài đi dạo sao? Lão sư." Hạ Lẫm không nói lời nào đi đến nắm vai Vương Vân Chi: "Tôi đi cùng."
"...." Vương Vân Chi vẫn muốn kéo mọi người cùng đi.
"Để ý họ làm gì, lúc đói bụng sẽ tự đi ra thôi." Hạ Lẫm nháy nháy mắt: "Death không đánh lại hai người chúng ta đâu."
Vương Vân Chi đối với điều này rất nghi ngờ, Hạ Lẫm rất lợi hại điều này ngược lại rất đáng tin, nhưng giá trị vũ lực của bản thân cậu sẽ sinh ra cản trở.
Hai người cùng sói con bước ra khỏi căn biệt thự trắng, đi ra bãi cỏ bên ngoài, hôm nay nắng rất đẹp, trời xanh thanh bình, trời quang mây tạnh, lộ ra bầu trời xanh biếc vô cùng.
Sói con nhảy xuống lăn lộn vui chơi trên thảm cỏ, còn đi lay hoa dại, bị sặc phấn hoa hắt hơi một cái.
"Lão sư, La Hoài chết rồi, người hợp tác trên sân khấu với anh cũng không có." Hạ Lẫm nói.
Vương Vân Chi diễn vai Người Đẹp Ngủ Say, mà La Hoài lại là Hoàng tử đánh thức Người Đẹp, nếu như La Hoài không bị giết, sau này hai người sẽ diễn chung với nhau.
Đôi lời editor:
Xin lỗi các bạn vì chương này ra chậm, vừa rồi mình có một đợt deadline, gần tới ngày nộp mới nhớ nên ráng cày cho xong:(( thêm cái chương này tác giả viết siêu dài luôn, hình như là hơn 10 ngàn chữ. Thôi thì mình chia phần ra cho đỡ, cảm ơn các bạn đã ủng hộ:")