Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 36: Hắc ám đồng thoại nhạc viên(17)



NGƯỜI KHÔNG CẦM LẤY QUẢ TÁO

Sau khi đọc xong quy tắc, những người chơi khác hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.

Mỗi người đều là nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực chuyên môn của mình, cũng đều đã được tôi luyện trong khối lập phương đầu tiên, ít nhiều gì đều có chút năng lực lẫn tâm tư xảo trá, nhưng cho đến hiện tại, những thứ này đều không dùng được.

Các người chơi suy tính trong phút chốc, nhao nhao dùng ánh mắt phức tạp nhìn Vương Vân Chi.

Tiếp xúc qua một khoảng thời gian, tất cả đều biết rằng, Vương Vân Chi rất giỏi giải mã, nhưng vận may lại cực kỳ kém, trò chơi đổ xác suất như thế này, tám chín phần mười người xui xẻo nhất chính là Vương Vân Chi, nếu như Vương Vân Chi chết đi, toàn thể đều mất đi một người có năng lực mạnh mẽ, con đường sau này chắc chắn sẽ gian nan hơn rất nhiều.

Hơn nữa, không ai dám quá tin tưởng vào vận khí của bản thân, vận khí của mình so với Vương Vân Chi có lẽ khá hơn một chút, nhưng vậy thì sao? Cái xác suất tử vong này, sớm muộn gì cũng sẽ rớt xuống đầu mình mà thôi.

Nếu như không chơi trò chơi này, có phải sẽ có chút hi vọng sống sót hay không? Không thể nào, nơi đây là kết giới của công chúa Bạch Tuyết, cô ấy sở hữu năng lực chi phối mạnh tột bật, động động ngón tay là có thể biến đôi song sinh thành đạo cụ, đương nhiên cũng có thể dễ dàng giết chết người chơi khác.

...

Tử cục, khắp nơi đều là tử cục.

Dưới bầu không khí nặng nề, trò chơi bắt đầu.

Mọi người tạo thành một vòng tròn lớn xung quanh cây táo, sắp thành một vòng theo thứ tự chiều kim đồng hồ: Vương Vân Chi, Hạ Lẫm, Từ Siêu, Dương Vũ Tinh, Cao Hâm, Lý Tử Thuần, Ngô Hiểu Thần, công chúa Bạch Tuyết.

Ngô Hiểu Thần đương nhiên là không muốn đứng cạnh Bạch Tuyết, anh cố gắng trấn định liếc nhìn cô, lập tức kháng nghị: "Tôi không muốn đâu, vị trí của tôi quá nguy hiểm."

Một trận gió lạnh thổi qua, Bạch Tuyết đem bộ mặt đen ngòm kề gần Ngô Hiểu Thần: "Ngươi không muốn đứng cạnh ta à? Vì sao? Là bởi vì vẻ ngoài của ta quá xấu xí sao?"

"Không phải... Không phải.... Tôi không có ý như vậy." Ngô Hiểu Thần dù sao trên màn ảnh cũng đã quen diễn thân sĩ cao phú soái, hiện tại không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, cả người toát mồ hôi lạnh cố gắng giữ bình tĩnh, bày ra bộ dáng lấy lòng Bạch Tuyết: "Ngài là công chúa tôn quý, tôi làm sao dám bất kính với ngài? Trong mắt của tôi, ngài chính là người xinh đẹp nhất."

"Ha ha ha ha ha ha ha... Thế này thì được." công chúa Bạch Tuyết dường như chưa bao giờ nhận được một lời khích lệ từ một gã anh tuấn như thế, biết rằng gã này bị áp lực bức bách, khẩu bất đối tâm,  nhưng cô cũng cực kỳ vui vẻ, giọng nói vốn âm u cũng trở nên ngọt ngào hơn: "Đừng sợ, toàn bộ kết giới đều là phạm vi của ta, có đứng gần hay xa, cũng có gì khác biệt đâu?"

Những người chơi cách Bạch Tuyết tương đối xa, nghe nói như thế cũng không khỏi rùng mình một cái, đúng vậy, mặc dù cách khá xa, nhưng cũng chỉ là tinh thần được dễ chịu hơn một chút, chứ không an toàn hơn chút nào.

Sau Bạch Tuyết chính là Vương Vân Chi, cậu không hề để tâm đến điều ấy, sắc mặt cậu trắng bệch, trầm ngâm nhìn chằm chằm quả táo trong tay Bạch Tuyết, cố gắng tìm ra một lối đi trong tuyệt cảnh trước mắt.

"Lão sư, tôi không vui." Hạ Lẫm bên cạnh ai oán nói lảm nhảm: "Lúc đó sao anh lại chen giữa tôi và Bạch Tuyết, không phải là tôi đang bảo vệ lão sư sao? Bây giờ, đổi chỗ với tôi đi, đổi với tôi đii,..."

"Không." Vương Vân Chi bị cắt ngang mạch suy nghĩ đang cực kỳ loạn, liếc nhìn dáng vẻ vô tâm vô phế của Hạ Lẫm, càng tức giận thêm, day day huyệt thái dương, đem vẻ mặt nghiêm túc nhất của mình trưng ra: "Nếu như cậu đứng cạnh Bạch Tuyết thì sao, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì đây? Nhất định là cậu sẽ lại tìm cách đánh úp cô ta, sau đó..."

"Không tin tưởng năng lực của tôi sao? Hửm?"

"Nơi đây là lãnh thổ của cô ta, sức mạnh của cậu nhất định sẽ bị giảm đi, đừng có làm chuyện dại dột." Vương Vân Chi quay lại vấn đề phải đấu ra sao trước mặt, cảm thấy không có cửa thắng.

"Sao lão sư lại hung dữ với tôi như vậy...." Hạ Lẫm trề môi, không cãi nữa, mà đổi thành làm nũng.

"..." Vương Vân Chi cũng ngây người.

Đúng vậy, mình vừa rồi sao lại nóng nảy như vậy, giọng nói cũng không giống lúc bình thường, chẳng lẽ bởi vì đối mặt với chuyện sống chết trước mắt, mất đi khả năng kiềm chế tâm tình?

Nhưng mà, Hạ Lẫm nháo trò như thế, y không hề có tâm tình bi thương, hay bi quan tuyệt vọng, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên trò chơi trước mắt.

"Hiện tại, trò chơi bắt đầu." Bạch Tuyết hài lòng nhìn mọi người đều đã đứng ngay ngắn vào vị trí, nhẹ nhàng chỉ về hướng cây táo.

Chim nhỏ trên cây lập tức phát ra tiếng kêu êm tai thanh thúy.

"Líp chíp líp chíp...."

Âm thanh chim nhỏ vang dội uyển chuyển, liên miên không dứt.

Khuôn mặt đen như mực của Bạch Tuyết không bày ra chút biểu tình gì, nhưng cái miệng anh đào nhỏ nhắn lại khẽ cong một chút, cô cầm quả táo trong tay ước lượng vài lần, sau đó chậm rãi giao cho Vương Vân Chi.

Vương Vân Chi dùng tốc độ nhanh nhất cầm lấy quả táo đang xoay tròn, cậu nhìn quả táo một lúc, có chút sửng sốt ngắn ngủi, quả táo này so với những quả bình thường trên cây thì to hơn một chút, cũng tương đối nặng, xoay tròn cực nhanh trên tay cậu, không phân biệt được đâu là đỏ đâu là trắng, hai màu như pha trộn thành một, cầm muốn không vững, trong lúc nhất thời cậu khó có thể tin được -- đây thật sự là tự đôi song sinh biến thành sao?

Không kịp quan sát lâu lắm, Vương Vân Chi cơ hồ trong nháy mắt giao quả táo cho Hạ Lẫm.

Hạ Lẫm bình chân như vại nhìn quả táo suy tính một chút, rồi vững vàng ném nó qua cho Từ Siêu.

"Chết tiệt chết tiệt chết tiệt... Cái này... Tôi tôi tôi... " Từ Siêu dùng đôi tay run rẩy tiếp nhận quả táo, lời nói trong nháy mắt đều có chút không mạch lạc, anh khẩn trương muốn chết, miệng vẫn không ngừng nói loạn xạ, anh vừa định đem quả táo giao cho Dương Vũ Tinh, nhưng vì quá khẩn trương, trượt khỏi tay, quả táo rơi xuống đất!

"Quả táo trong tay ai mà bị rơi xuống đất, sẽ do người đó chịu trách nhiệm, ha ha ha ha ha." Bạch Tuyết sâu xa chỉ Từ Siêu: "Nếu như lúc này tiếng chim hót ngừng lại, vậy người phải ăn quả táo chính là ngươi."

"Không không không không thể không được như vậy...." Từ Siêu kêu thảm một tiếng, không ngừng đuổi theo quả táo đang lăn trên mặt đất, trong nháy mắt này, anh xem quả táo như mạng sống của mình, mắt thấy sinh mệnh càng lăn càng xa, cảm thấy sắp bị tuyệt vọng ép vỡ.

"Líp chíp líp chíp líp chíp..."

Tiếng hót của chim nhỏ vẫn đang kéo dài, không hề ngừng lại, thế nhưng không ai đoán được nháy mắt nó sẽ dừng lúc nào.

Từ Siêu gặp đại nạn không chết, anh lăn một vòng nhặt được quả táo, giao cho Dương Vũ Tinh, cô so với anh tố chất tâm lý tốt hơn nhiều, sau khi tiếp nhận quả táo rất tự nhiên truyền sang kế bên.

Một vòng kết thúc, tiếng chim hót không hề ngừng lại, không có bất kỳ người nào phải ăn quả táo.

Đến vòng thứ hai, các người chơi càng khẩn trương hơn so với vòng đầu tiên, đã duy trì liên tục lâu như vậy, không có khả năng sẽ không dứt, rồi cũng sẽ dừng lại...

Vòng thứ hai sắp kết thúc, tiếng chim hót trở nên dồn dập hơn,ai cũng biết rằng, trong trò kích trống truyền hoa, âm thanh càng dồn dập, càng thể hiện âm thanh sắp dừng lại.

"Nhanh!" Lý Tử Thuần đứng trong tư thế không mấy tự nhiên cầm quả táo, vội vàng muốn đưa cho Ngô Hiểu Thần.

Không ngờ, biến cố lại xảy ra.

Ngô Hiểu Thần nhíu mày một cái, làm ra một quyết định chật vật, anh lui về sau một bước, tránh khỏi tay Lý Tử Thuần, không nhận lấy quả táo của cô.

"Lo lắng cái gì, nhanh đi!"Lý Tử Thuần cả giận nói.

"Tôi không muốn tiếp." Ngô Hiểu Thần nói, âm thanh lạnh lẽo, giọng nói quyết tuyệt.

"Không nhận không được."Lý Tử Thuần hoảng hốt, giọng nói phát ra trở nên nghiêm nghị hơn: "Ngô Hiểu Thần! Cậu điên rồi sao? Cậu muốn trở thành kẻ phản bội à?"

"Tôi chỉ muốn thử phương pháp này một chút thôi." Ngô Hiểu Thần tuy sắc mặt lạnh lùng cau mày, nhưng có thể nhìn ra anh cũng không có phán đoán gì, hoàn toàn là được ăn cả ngã về không: "Vì an toàn của tôi, cô không thể chết sao?"

Phẫn nộ và sợ hãi cùng lúc xông lên đầu Lý Tử Thuần, cô lập tức không chút hình tượng nào mà hô lên: "Cậu, cậu đây là có thái độ tiêu cực! Cậu đây là tự động rời khỏi trò chơi, chắc chắn sẽ bị tước đoạt tư cách người chơi!"

Tiếc là trong kết giới này, người đặt ra quy tắc là công chúa Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết lấy tay nâng cằm, rất hứng thú xem bọn họ khắc khẩu.

"Bạch, công chúa Bạch Tuyết, xin người hãy bảo vệ công đạo...." Lý Tử Thuần chuyển hướng về phía Bạch Tuyết, tuyệt vọng nói, trong nháy mắt cô đã mất đi tôn nghiêm của mình, bị nỗi sợ đày đọa, thậm chí xem Bạch Tuyết trở thành chúa cứu thế của mình: "Cậu ta không thể như thế, van cầu ngài..."

Bạch Tuyết thưởng thức cảnh hai người bọn họ tranh chấp xong, sau đó mới chậm rãi nói: "Ngô Hiểu Thần không chịu nhận lấy quả táo, đây cũng là một kiểu chơi khác... Hắn không làm gì sai, ta sẽ không thu hồi tư cách người chơi của hắn, sẽ không xử  phạt hắn."

"..." Lý Tử Thuần sắc mặt liền vàng như nến, hai tay run rẩy: "Vậy tôi có thể truyền tiếp mà bỏ qua cậu ta hay không?"

"Không được." Bạch Tuyết nói: "Chỉ có thể truyền theo trình tự, không thể bỏ qua một ai được."

Nghe được đáp án không lưu tình như thế, các người chơi khác cũng đều ngẩn ra.

Không nghĩ tới Bạch Tuyết sẽ bao che cho Ngô Hiểu Thần như thế, ngay cả hành vi thay đổi quy tắc trắng trợn lộ liễu như thế đều chỉ là vì bảo vệ người kia, cái trò chơi này, không phải căn bản không thể tiếp tục được nữa đấy chứ? Chỉ cần một Ngô Hiểu Thần làm như vậy, những người khác sẽ lao nhao làm theo, không chịu nhận lấy quả táo mà người trước đưa tới, trò chơi này liền rơi vào cục diện bế tắc, thậm chí có thể nói trò chơi này không thể trở nên hoàn chỉnh được.

Thế nhưng hiện tại, Lý Tử Thuần nên làm gì bây giờ, chỉ có thể chờ chết hay sao?

Lý Tử Thuần sau khi nghe được đáp án của Bạch Tuyết, điên cuồng nhìn Ngô Hiểu Thần, hết đánh rồi lại đá, lại vừa mắng chửi, đem hết sức mạnh ra để phát tiết phẫn nộ của mình, đáng tiếc thể lực của cô không thể so với Ngô Hiểu Thần đươc, rất nhanh thì anh đã tránh né được.

"Tôi nên làm gì đây, tôi nên làm gì bây giờ...." Lý Tử Thuần ôm quả táo chậm rãi than khóc ngồi xuống đất.

Trên đỉnh đầu của cô, chim nhỏ còn đang sung sướng kêu to, thanh âm ngày càng gấp rút, ngày càng nhanh hơn.

....

"Ngô Hiểu Thần, cậu thật là không ra gì!" Cao Hâm trách cứ: "Mọi người đều là đồng đội sống sót khỏi khối lập phương đầu tiên, đi đến lúc này đều không dễ dàng gì, cậu sao lại hai cô ấy?"

"Đồng đội? Đừng có đùa." Ngô Hiểu Thần cười nhạt: "Các người có thể làm ra sự tình gì, so ra còn ghê gớm hơn tôi nhiều."

"Bọn tôi cũng không có không nhận quả táo." Cao Hâm khinh thường.

"Là do các người cẩn thận hơn tôi mà thôi, không muốn mạo hiểm, không dám tự mình thăm dò quy tắc." Ngô Hiểu Thần nói: "Thực ra, cách làm này của tôi, các người đều đã tính toán trong đầu từ lâu rồi!"

Anh nói trúng tim đen không ít người, thời điểm vừa bắt đầu truyền đi, mọi người đều nghĩ nếu như không nhận lấy quả táo, sẽ có chuyện gì phát sinh, nhưng vì cẩn thận, cũng không thực sự làm ra.

"Rồi rồi, đừng ồn ào, ta không có nghe rõ tiếng chim hót, ha ha ha ha ha...." Bạch Tuyết nhàn nhã làm động tác lắng nghe.

Lý Tử Thuần run lên một cái, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về chim nhỏ trên cây, tựa hồ như đang khẩn cầu nó vĩnh viễn đừng có dừng tiếng hót.

"Được rồi." Bạch Tuyết suy nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười, cô dùng giọng nói õng ẹo nói: "Ta sẽ không xử phạt Ngô Hiểu Thần, thế nhưng đối với loại người chơi này, những người khác cũng không phải là đứng yên chịu chết, vẫn có biện pháp để đối phó."

Mọi người khiếp sợ nhìn về phía Bạch Tuyết. Lý Tử Thuần càng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đem tất cả hy vọng đặt lên câu nói sắp ra khỏi miệng của Bạch Tuyết.

"Rất đơn giản, chỉ cần ngươi khiến quả táo có thể chạm lên người của hắn, y phục cũng được tính, vậy liền xem như ngươi đã truyền quả táo cho hắn rồi."

Nghe xong những lời này, trong lòng Lý Tử Thuần run lên mạnh mẽ, cô chợt đứng từ dưới đất lên, cầm chặt quả táo, hít sâu một hơi, hướng về phía Ngô Hiểu Thần cách đó không xa, hung hăng ném đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.