Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 39: Hắc ám đồng thoại nhạc viên(20)



CẮN ĐỨT CỔ HẮN TRƯỚC MẶT NGƯƠI

Vương Vân Chi chìm vào bóng tối quá lâu, trong lúc nhất thời không thể nào thích ứng được với ánh sáng chói lóa màu vàng ở đại sảnh, cậu chớp mắt chốc lát mới nhìn rõ được cảnh tượng đằng trước.

Quả táo đang nằm trong tay Dương Vũ Tinh.

Dương Vũ Tinh cầm quả táo, trên gương mặt tái nhợt lộ ra nụ cười trào phúng, người của cô gầy ốm lại mảnh mai, thuộc kiểu phụ nữ nhu nhược dáng dấp dễ thương như em gái, nhưng lúc cô mở miệng, giọng nói sắc bén quả quyết lại khiến người ta nhớ đến cô gái vung đao báo thù trong rừng ngày nào.

"Tại sao lại là tôi? Bạch Tuyết, sao cô lại chọn tôi làm người kế tiếp?" Giọng nói Dương Vũ Tinh khàn khàn, cô đối với cái chết không phải là không có chút nào sợ hãi, nhưng cô đã sớm xem bản thân là người đã chết qua rất nhiều lần, cố gắng thản nhiên đối mặt với vận mệnh của mình, không muốn trước mặt Bạch Tuyết lộ ra vẻ khuất phục.

"Vì sao?" Bạch Tuyết làm động tác cúi đầu suy nghĩ, sau đó lại cười lên hai tiếng: "Ha ha.... Đương nhiên là do vừa rồi ngươi diễn vai mẹ kế trên sân khấu rồi! Ta ghét mẹ kế của ta, thế nên ta cũng ghét cả ngươi, vốn là muốn giết ngươi từ sớm rồi."

Lý do điên rồ lại tùy hứng này, làm người khác không cách nào lý giải được.

"Cô đúng là một kẻ điên." Dương Vũ Tinh nói một cách lạnh lùng: "Oan có đầu nợ có chủ, thời điểm tôi báo thù cũng chỉ tìm người tôi chân chính căm hận, từng đao một giết chết hắn, chưa bao giờ vạ lây đến người vô tội, công chúa Bạch Tuyết, cô chẳng những điên, mà còn rất ngu xuẩn nữa."

"Vậy thì sao? Ta cũng chỉ làm theo bản tính, không biết mở lòng là gì, ta thấy ngươi là sẽ nhớ ngay đến mẹ kế, sẽ không vui, cho nên ta muốn giết ngươi, cái này có gì không đúng sao?" Bạch Tuyết vuốt vuốt tóc mình, trong giọng nói đều là sự ngây thơ vô tội hai mặt.

"Nơi này là kết giới của cô, tôi không còn lời nào để nói." Dương Vũ Tinh ném quả táo xuống đất, không chút nào che giấu sự tức giận trong giọng nói của mình: "Chỉ là, sau khi tôi chết, cô phải cẩn thận đi, dù tôi có biến thành bộ dáng gì đi nữa, chắc chắn sẽ tìm đến chỗ của cô."

"Được, ta sẽ chờ." Bạch Tuyết cười quay một vòng: "Như vậy, ta sẽ không còn cô đơn nữa."

.....

Trong lúc Dương Vũ Tinh đối đầu với Bạch Tuyết, Vương Vân Chi lén lút cầm tay Hạ Lẫm.

Cậu dùng một ngón vẽ lên mu bàn tay của Hạ Lẫm rất nhiều chữ, dùng tốc độ nhanh nhất, câu từ ngắn gọn nhất, thời gian ít ỏi, cậu cũng không biết mình có thể biểu đạt rõ ý tứ hay không.

Cho đến khi, Hạ Lẫm tiến đến bên tai của cậu, thấp giọng nói: "Tôi hiểu rồi."

...

Có lẽ Bạch Tuyết biết tất cả những việc phát sinh trong kết giới của mình, nhưng trong lúc cô khắc khẩu cùng người khác, cũng sẽ không đủ tinh lực lưu ý những người còn lại đang nói gì, xét đến cùng, cô chưa hề để ý đến việc các người chơi sẽ phản kháng ra sao.

"Được rồi, đừng nói nữa." Bạch Tuyết kiêu căng giơ tay lên, sau đó chỉ vào Dương Vũ Tinh: "Người chơi Dương Vũ Tinh, đồng ý thua cuộc, bây giờ, ăn táo đi nào!"

"Khoan đã." Vương Vân Chi đột nhiên lên tiếng.

Dương Vũ Tinh đang nhìn chằm chặp quả táo trong tay mình, không biết có nên cắn xuống hay không, nhưng nghe thấy âm thanh của Vương Vân Chi thì cô càng thêm hoảng sợ.

"Dương Vũ Tinh là đồng đội của tôi, Bạch Tuyết, tôi van xin cô hãy tha cho cô ấy." Vương Vân Chi tiến lên một bước, đi đến trước mặt Bạch Tuyết: "Nếu như cô không đồng ý, tôi không thể làm gì khác hơn là....."

Cậu đi về phía Bạch Tuyết, vào khoảng cách không thể gần hơn được nữa thì đột nhiên xuất thủ!

Vương Vân Chi cũng không rành chuyện chiến đấu, nhưng hành động nhanh như chớp, thân hình cậu vừa động, bẻ nhanh một nhánh cây sắp gãy bên trên, đâm về phía miệng của Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết thật không ngờ người chơi ôn hòa trầm lặng nhất này lại dùng phương thức cực đoan như thế để đối phó mình, sững sờ một giây thì lập tức lách người tránh né, nhánh cây xẹt qua môi cô, thiếu chút nữa là đâm thủng.

Lúc này đây, lửa giận của Bạch Tuyết thật sự bùng phát.

Cô phát ra một tiếng gầm bén nhọn, thân ảnh màu đen bay lên chỗ cao nhất của đại sảnh, cô dang hai tay ra, trong miệng nói lẩm bẩm, theo tiếng ngâm tụng, cành cây trong trong tay Vương Vân Chi bay lên, lần nữa trở lại trên cây táo, mà trên cây táo, các nhánh cây cũng bắt đầu sinh trưởng biến thành các xúc tu, càng ngày càng dài, từng nhánh cây như từng con rắn độc, không hẹn mà cùng đánh về phía Vương Vân Chi.

Ánh mắt Hạ Lẫm lạnh lẽo, chợt xông về trước nhưng vẫn là chậm một bước.

Thân thể mềm mại của Vương Vân Chi bị các nhánh cây quấn lấy, chúng nó quấn đầy cổ tay và mắt cá của cậu, đem cậu trói chặt lên thân cây khô, không có bất kỳ góc độ nào có thể trốn thoát được.

Bạch Tuyết từ trên cao bay xuống, chậm rãi đáp đất, từng bước đi về phía Vương Vân Chi, dùng ngón tay màu đen lạnh lẽo nâng cằm cậu, bật cười một tiếng: "Dáng dấp đẹp như vậy, đáng tiếc là không có thuốc gì cứu chữa được bệnh thánh mẫu thời kỳ cuối......"

"Không được động vào cậu ấy." Hạ Lẫm khó khăn gỡ xuống các nhánh cây, cố hết sức ngăn Bạch Tuyết lại, bảo vệ Vương Vân Chi, giọng nói của y không còn chút bướng bỉnh nào của ngày thường nữa, ngược lại lộ ra vẻ yếu đuối: "Nếu như đám làm hại dù chỉ là một đầu ngón tay của cậu ấy, tôi sẽ đẩy cô xuống địa ngục."

"Xuống địa ngục?" Bạch Tuyết nở nụ cười: "Kết giới của ta không phải còn đáng sợ hơn cả địa ngục sao?"

"Không, cô không thể giết cậu ấy..." Ánh mắt của Hạ Lẫm có chút rã rời, nếu như là thường ngày, y đã sớm bắt đầu chém giết, thế nhưng trong kết giới của Bạch Tuyết, y đã thử qua sức mạnh của cô, cảm thấy mình còn lâu mới có thể đối đầu được, sự bất lực ấy, trước đây y chưa từng trải qua.

"Ta không những muốn giết hắn, còn muốn cắn đứt cổ hắn trước mặt ngươi, nuốt xuống máu thịt của hắn." Bạch Tuyết liếm môi một cái, trong giọng nói đều là sự hưng phấn: "Ta đã nói qua, ta không muốn ăn thịt cứng nữa, nam nhân còn sống mới là ngon nhất, mà lại là người đẹp như thế này, lúc ta cắn đứt cổ của hắn, hắn có còn dùng ánh mắt đầy thương hại như thế nhìn ta không đây?"

"....." Vương Vân Chi cảm thấy cổ tay và mắt cá chân đều bị nhánh cây siết đến mất đi cảm giác, cậu nhìn chằm chằm Bạch Tuyết nói: "Tôi không còn lời nào để nói, chỉ muốn mong cô đáp ứng một điều, sau khi kết thúc trò chơi thả đôi song sinh ra."

"Hửm?" Bạch Tuyết nhìn sang quả táo đang được Dương Vũ Tinh cầm trong tay, lúc này mới nhớ đến, quả táo là đôi song sinh biến thành.

"Tôi có thể bị cô giết chết, nhưng tôi không hề thất bại trong trò chơi này." Trong giọng nói mạnh mẽ của Vương Vân Chi kèm theo sự thống khổ dằn nén: "Đôi song sinh thắng hay bại là phụ thuộc vào tôi, tôi không thua, chúng cũng sẽ không bại, cô phải thả chúng ra."

"Ngươi bây giờ, còn có thể cò kè mặc cả với ta sao?" Bạch Tuyết như thể đang được nghe chuyện tiếu lâm tức cười nhất trong đời: "Ta không ngại nói cho ngươi hay, lúc quả táo bị cắn, đôi song sinh cũng có cảm giác."

"......" Tình thế chuyển biến quá nhanh, tất cả người chơi vốn đều lòng như tro tàn, bọn họ yên lặng đứng một chỗ, lúc nghe thấy câu này, bọn họ lại bị kinh hãi một phen.

"Quả táo là do bọn chúng bị biến thành, trước đó Ngô Hiểu Thần cắn hai cái, đồng nghĩa bọn chúng bị cắn xuống hai khối thịt, cái này cũng đau lắm đó." Bạch Tuyết nói: "Nhưng vẫn ổn, sau sự đau đớn tột cùng đó, thịt của bọn chúng sẽ mọc trở lại, trở thành dáng vẻ ban đầu, cùng đợi đợt bị cắn tiếp theo."

"Bạch Tuyết, cô, cô thật sự là....." Từ Siêu run rẩy co rúm, không dám thực sự phản kháng Bạch Tuyết, chỉ dám nhỏ giọng oán trách, nhưng cũng không dám nói hết ra.

"Sau khi trò chơi kết thúc, mặc dù ta có thả bọn chúng đi chăng nữa, tinh thần của bọn chúng cũng đã phải chịu đựng tổn thương to lớn như vậy rồi, sự đau đớn này đủ để chúng nhớ tới cuối đời." Bạch Tuyết dang tay ra: "Vương Vân Chi, ngươi không cảm thấy, khiến chúng chết đi thì càng thoải mái hơn sao?"

"Không, tôi muốn nhìn thấy chúng sống sót." Giọng nói Vương Vân Chi cũng đã có chút run rẩy.

"Không bàn chuyện của đôi song sinh nữa, ngươi không cảm thấy trước hết nên lo lắng cho tình thế của mình sao?" Bạch Tuyết che miệng cười: "Vương Vân Chi ngươi dám bảo vệ người đóng vai mẹ kế mà ta ghét, công khai chống lại ta.. Tiếp theo, mau mau hưởng thụ cái chết mà ta ban tặng cho ngươi đi!"

"Không, cô mau buông anh ta ra, tôi nguyện ý làm theo lời cô nói!" Dương Vũ Tinh cách đó không xa rống lên: "Bạch Tuyết! Tên điên này! Cô mau thả anh ta ra! Tôi sẽ ăn quả táo này, cô muốn tôi ăn bao nhiêu lần cũng được!"

"Các ngươi bị ảo tưởng từ lúc nào vậy? Sao lại cảm thấy nếu hy sinh bản thân  thì sẽ có thể cứu được người khác?" Bạch Tuyết nghi ngờ nói: "Dương Vũ Tinh, dựa theo quy tắc trò chơi, ngươi phải cắn quả táo này một cái, mà Vương Vân Chi, dựa vào sự yêu thích của ta, hắn cũng phải bị ta ăn tươi..... Ta không chấp nhận bất cứ lời đàm phán nào, các ngươi chỉ có thể tiếp thu vận mệnh được an bài..."

Dương Vũ Tinh cắn răng, chặt đến muốn chảy cả máu, mùi rỉ sét ngập tràn trong khoang miệng, không biết từ lúc nào, nước mắt đã sớm khô cạn lại chảy khỏi hốc mắt, cô chưa từng nghĩ đến, bản thân sẽ có một ngày liều lĩnh vì người khác, cô không tin thứ như tình đồng đội, chỉ cảm thấy bản thân sẽ gây thêm phiền phức cho người khác, bất kể nói thế nào, nếu như bản thân cắn quả táo này sớm một chút, Vương Vân Chi cũng sẽ không bị liên lụy như thế, đây đều là lỗi của mình.

"Xin lỗi, xin lỗi...." Cô khóc nức nở, cũng không muốn đối mặt với điều gì nữa, đem quả táo đưa đến trước miệng.

Cùng lúc đó, Bạch Tuyết say sưa cúi mặt xuống, tiến về cổ của Vương Vân Chi, liếm một cái trên làn da trắng nõn, lập tức, cái hàm chứa đầy răng bén nhọn há ra, chuẩn bị cắn xuống bất cứ lúc nào.

Các người chơi đều bị sự sợ hãi cùng cực bao trùm, như thể một giây sau, tất cả sẽ được nhìn thấy máu tươi ấm áp trong thân thể Vương Vân Chi phun ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.