Lời editor: Từ chap này suy nghĩ của main mình sẽ để chữ nghiêng cho dễ phân biệt nha.
===============================================
NGƯỜI ĐẸP NGỦ SAY VÀ MỸ NHÂN NGƯ CHÌM DƯỚI ĐÁY BIỂN
"Nhưng mà, lúc này em không dám ngủ." Lâm Đồng Nhi sợ hãi ôm chặt cánh tay của mình: "Chờ em ngủ rồi, cái âm thanh kia lại đến điều khiển em thì sao? Có thể sẽ ra lệnh cho em phải ra ngoài, sau đó ngã xuống hố rồi chết..."
"Đúng vậy, ai biết được mình sẽ trở thành Dương Vũ Tinh tiếp theo hay không? Thật là sợ." Lâm Tuyết Nhi cũng sợ hãi nói.
Tuy là nói như vậy, nhưng sự mệt mỏi rã rời không bỏ sót bất luận kẻ nào, bọn chúng chỉ kiên trì một lúc thì lại ngáp dài trở về phòng của mình.
Xét đến cùng, không ngủ không mang lại lợi ích gì, nếu bản thân trở thành con mồi, vô luận là ngủ hay tỉnh, đều là kết quả như nhau.
Tất cả mọi người lâm vào không khí ngột ngạt, không tin tưởng lẫn nhau, cũng không còn gì để bàn bạc, đều trở về phòng của mình.
...
8 giờ tối ngày hôm sau, các người chơi cùng đi đến hội trường.
"Có một chuyện kì lạ." Vương Vân Chi nhìn xung quanh, thấy ai cũng đều mang tâm sự riêng, cậu lặng lẽ nói với Hạ Lẫm: "Sao chúng ta không được diễn tập?"
Những ngày trước đó, diễn viên trước khi đến hội trường sẽ học thuộc lời thoại, thử trang phục, hóa trang, diễn tập trước... Nhưng lần này, việc gì cũng không có.
"Chắc là chúng ta diễn tốt quá, căn bản không cần tập trước." Hạ Lẫm nhíu mày.
Vương Vân Chi nhớ lại hình ảnh giả chết của Hạ Lẫm trên sân khấu khi trước, suýt chút nữa thì bật cười.
"Các vị người chơi, buổi diễn lần này không cần phải diễn tập đâu!" Miên Dương Tiểu Thư quả nhiên lại xuất hiện đúng lúc, nó và Thỏ Tử Tiên Sinh cười híp mắt canh giữ trước cửa hội trường, làm cái thủ thế mời vào: "Bây giờ, sân khấu của chúng tôi có chút thay đổi, toàn bộ được dựng kết giới, và bỏ đi phân đoạn chấm điểm của những bóng đen."
"Không cần chấm điểm nữa sao?" Cao Hâm vô cùng kinh ngạc: "Vậy các người làm sao đánh giá được diễn viên có đạt yêu cầu hay chưa?"
"Chỉ cần hoàn thành được nhiệm vụ, thì đã đạt tiêu chuẩn rồi!" Miên Dương Tiểu Thư cười híp mắt nói: "Ngược lại, các vị người chơi cũng đã nắm rõ phương thức cho điểm của bóng đen rồi, điểm số đánh giá cũng không cần thiết nữa."
Trải qua hai buổi diễn trước đó, ai cũng biết, chỉ cần trên sân khấu diễn cảnh bạo lực máu tanh, hoặc là cảnh sắc tình, đã có thể dễ dàng lấy được điểm số, thế nên chuyện điểm số không còn là vấn đề khó khăn nữa, Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư cũng hiểu ý mà lượt bỏ phần điểm khảo hạch.
"Bây giờ, xin mọi người hãy tiến vào kết giới! Bối cảnh, phục trang, đạo cụ sẽ được giải quyết ở bên trong, vô cùng tiện lợi nhanh gọn." Thỏ Tử Tiên Sinh nói.
"Sau khi tiến vào kết giới, nếu như mọi người có thắc mắc gì, có thể dùng phương tiện liên lạc đặc biệt để kết nối với tôi!" Miên Dương Tiểu Thư nói.
Vương Vân Chi nghi hoặc trong phút chốc, nhưng chỉ có thể bước qua cánh cửa lớn của hội trường.
......
Phía trước là một khung cảnh xa xỉ, trước mắt không còn là cái sân khấu đơn sơ và cái khán đài tầm thường nữa, mà là một bãi biển rộng lớn mênh mông, hoàn toàn không nhìn ra được đây là diện tích bên trong trước đó của hội trường, xa xa là mây mờ mông lung trên mặt biển, bọt sóng trượt dài trên bãi cát, nước biển màu xanh nhạt mênh mông vô bờ, dưới chân là bãi cát vàng óng mềm mại, trong cát tựa hồ còn ẩn giấu vài mảnh vỏ sò nho nhỏ.
"Hạ Lẫm, nơi này...." Vương Vân Chi phản xạ có điều kiện quay đầu ra sau gọi Hạ Lẫm, nhưng lại chỉ có bãi cát trống rỗng, không có bất kì ai.
Hạ Lẫm không ở đây, những người khác cũng không, chỉ có mình cậu.
"Hạ Lẫm?" Vương Vân Chi không thể tin được, gọi thêm một lần nữa.
Không ai đáp lời.
Loại tình huống này không thường thấy, cậu trong chốc lát không thể thích ứng được, sau khi đến Khối Rubik Tử Vong, Hạ Lẫm vẫn luôn đi cạnh cậu như hình với bóng, còn hay xuất hiện bất chợt sau lưng khiến cho cậu khó lòng phòng bị, lúc này cư nhiên lại biến đâu mất.
"Chào người chơi Vương Vân Chi, hoan nghênh đến kết giới [ Người đẹp ngủ say và Mỹ nhân ngư dưới biển sâu ]."Một âm thanh huyền bí mông lung phát ra từ nơi nào đó trên bãi cát: "Tôi là Miên Dương Tiểu Thư, xin hãy nghe hướng dẫn của tôi!"
Vương Vân Chi cúi đầu, trên bãi cát màu vàng kim có thể thấy được một cái vỏ sò màu trắng khá bắt mắt, âm thanh ban nãy hẳn là phát ra từ đây.
Cậu nhặt vỏ sò lên, cầm trong tay, mọi thứ trong kết giới này được tạo ra vô cùng chân thật, trên vỏ sò châu quang(*) như ẩn như hiện, bề mặt nhẵn bóng dễ chịu.
Có điều, âm thanh này nghe không giống Miên Dương Tiểu Thư cho lắm, bình thường giọng nói của Miên Dương Tiểu Thư có chút ra vẻ uốn éo, nhưng cái âm thanh ban nãy thì lại mông lung mang theo sự vang vọng của sóng biển, khá êm tai.
"Đó là vì muốn phối hợp với kết giới này nên tạo chút hiệu ứng mà thôi! Ngài không cần phải hoài nghi." Miên Dương Tiểu Thư giống như có thể thấy được trong lòng người chơi đang nghĩ gì, trả lời ngay.
"Ngươi có thể biết được ta đang nghĩ gì?" Vương Vân Chi nhíu mày.
"Đúng vậy, bởi vì trong kết giới này, ngài có thể sẽ không có cơ hội nói, cho nên, chỉ có thể giao tiếp với tôi dựa vào sự kết nối tâm linh, phương thức này hoàn toàn có lợi cho việc thông quan của ngài." Miên Dương Tiểu Thư nói.
Ngừng thêm một chút, nó lại nói tiếp: "Ngài muốn hỏi Hạ Lẫm đang ở đâu sao!? Xin hãy yên tâm, cậu ấy lúc này đang chìm sâu dưới đáy biển này, phát triển tiếp tình tiết trò chơi sẽ gặp được nhau thôi."
"Ta đâu có..." Vương Vân Chi kinh ngạc một lúc, cậu vừa rồi phải chăng lại vô thức nghĩ đến Hạ Lẫm?
"Thế những người chơi khác thì sao?" Vương Vân Chi quyết định không để lộ quá nhiều suy nghĩ nữa, trực tiếp hỏi thêm.
"Những người chơi khác không có mặt ở đây, sở dĩ kết giới này có tên là [ Người đẹp ngủ say và Mỹ nhân ngư dưới biển sâu ], là bởi vì nơi đây chính là kết giới chỉ dành riêng cho hai người." Miên Dương Tiểu Thư nói: "Những người chơi khác sẽ ở riêng trong kết giới của chính họ, ví dụ như Lý Tử Thuần trong vai Công Chúa Kim Cầu và Từ Siêu trong vai Hoàng Tử Ếch, bọn họ trong kết giới có tên [ Vườn hoa của Công chúa Kim Cầu ], còn Cao Hâm và đôi song sinh sẽ ở trong kết giới có tên là [ Thính Phòng ]."
Thoáng cái đã có ba cái kết giới, hơn nữa còn được xây dựng lộng lẫy rộng lớn tinh vi như vậy, khiến người ta có chút cảm giác xa xỉ.
"Không cần phải kinh ngạc, tạo một cái kết giới đối với khu vui chơi chúng tôi mà nói không phải là chuyện khó khăn gì." Miên Dương Tiểu Thư nói: "Bây giờ, xin ngài hãy bắt đầu cốt truyện nào!"
"Cốt truyện?" Vương Vân Chi vẫn chưa nhận được bất cứ kịch bản nào.
Cậu cúi đầu, phát hiện trên người mình đang mặc một bộ trường bào trắng tinh với sợi đay bên trên, chân không mang giày mà để trần giẫm lên bãi cát mềm mại, phía trên có món trang sức nào đó đang đè lên tóc, chạm vào mới phát hiện đây là một vòng hoa được bện từ những đóa hoa có màu xanh và trắng xinh đẹp.
Gần như là giống với trang phục tự nhiên, ra đây là định nghĩa của khu vui chơi về Người Đẹp Ngủ Say.
Hướng dẫn của Miên Dương Tiểu Thư dừng lại, nói rõ gần đây chắc chắn có thứ gì đó có thể trợ giúp đẩy mạnh cốt truyện.
Vương Vân Chi thu vỏ sò vào trong ống tay áo rộng thùng thình, dọc theo bãi cát một đường đi về phía trước, cuối cùng thấy được một vật bắt mắt – một cái máy kéo sợi cực kỳ đột ngột xuất hiện trên bãi cát, nó bị cát chôn đi phân nửa, nửa trên lộ ra bên ngoài thì vẫn còn mới toanh.
Trong truyện cổ tích Người Đẹp Ngủ Say, nữ chính bị kim của máy kéo sợi đâm vào ngón tay, từ đó rơi vào trạng thái ngủ sâu, cho đến một lúc có vị hoàng tử khiến nàng thức giấc.
"Ta từ chối." Vương Vân Chi nói: "Nếu như ta đi con đường này, vậy thì để phát triển tiếp tình tiết sau này ta không có bất kỳ quyền quyết định nào."
"Nhưng chỉ có thể làm như vậy, chỉ ngài mới có khả năng diễn nhân vật Người Đẹp Ngủ Say này." Vỏ sò nói: "Nếu như ngài từ chối, tất cả tình tiết phía sau cũng sẽ không xuất hiện, sau đó kết giới cũng sẽ biến mất, buổi diễn triệt để thất bại."
"Không ai nguyện ý giao tính mạng cho kẻ khác cả."
"Vậy nếu người kia là Hạ Lẫm thì sao?" Vỏ sò đẹp đẽ nói.
Hạ Lẫm sao...
Là đồng đội có thể tin tưởng, gánh vác trách nhiệm, nhưng cho dù có là y, Vương Vân Chi cũng chưa bao giờ quen việc giao hết mọi chuyện lên người y, nhưng nếu như đây là con đường duy nhất, đành không thể thiếu sự hy sinh.
Vương Vân Chi vươn tay, vuốt ve cái máy kéo sợi.
"Chúc mừng ngài tiến vào hình thức ngủ say." Vỏ sò phát ra âm thanh trầm thấp.
Bên tai truyền đến tiếng sóng vỗ, ngay sau đó, không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.
Lần thứ hai khi Vương Vân Chi mở mắt thì phát hiện mình đang chìm xuống.
Trước mắt cậu là nước biển màu xanh lam vô tận, xung quanh cũng vậy. Tai bị nước biển lấp đầy, không thể nghe được bất cứ âm thanh gì. Bầy cá vảy bạc bơi qua bên chân – cậu thấy toàn thân mình đang chúi xuống, chậm rãi chìm sâu xuống đáy biển. Vòng hoa trên đầu sớm đã bị rơi, trôi xa theo dòng hải lưu, trường bào trắng trong nước biển tỏa ra một loại nhan sắc kỳ lạ. Chật vật nhìn lên mặt biển, có thể thấy được ánh mặt trời mờ ảo. Ánh nắng chiếu xuyên qua mặt biển, càng đi xuống thì càng nhạt dần, có lẽ khi chạm đến đáy biển sẽ không còn nhìn thấy ánh nắng nữa.
Đã như vậy, sao mình lại không có cảm giác khó thở?
"Ngài lúc này không cần phải hô hấp." Vỏ sò trong tay áo chậm rãi phát ra âm thanh giải thích: "Ngài hoàn toàn có thể sống được dưới nước, còn về nguyên nhân.... sau này ngài sẽ biết."
Càng gần đáy biển càng thấy rõ bên dưới có một vùng trăng trắng... Giống như một bãi đá. Đến khi đủ tầm, Vương Vân Chi mới nhìn ra được, đó không phải chỉ đơn giản là đá tảng.
Tất cả đều là những pho tượng được khắc từ đá cẩm thạch trắng, vô cùng mỹ lệ, trông rất sống động, kích cỡ hình thể to như người bình thường, mỗi pho tượng là một động tác khác nhau, số lượng rất nhiều, trùng trùng điệp điệp trải dài khắp đáy biển, nhưng bọn chúng đều nhìn lên trên với đôi mắt màu trắng vô hồn được mở to.
Vì sao... lại có tượng đá ở đây? Dưới đáy biển có thể có các di tích lịch sử, có thể có hải tặc trộm kho báu, hoặc cũng chỉ có thể có những loại sinh vật kỳ quái dưới biển sâu mà thôi, nơi này sao chỉ có mỗi tượng đá?
Vương Vân Chi không tìm ra được đáp án, cậu chỉ có thể để bản thân đáp trên mặt cát mềm mại, cùng nằm chung với những pho tượng này.
Cậu muốn đứng lên để nhìn được toàn cảnh nhưng lại không thể, cậu phát hiện mình chỉ có thể nằm bất động, trừ cái đó ra thì đến cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được.
"Vừa nãy đã nói qua, ngài đã tiến vào hình thức ngủ say." Vỏ sò nói: "Cái gọi là hình thức ngủ say, chính là ngài chỉ có thể mở mắt, có thể nhìn, nhưng không thể nói, không thể cử động."
Ta hẳn là nên cảm tạ ngươi vì đã cho phép ta được mở mắt nhỉ? Vương Vân Chi thầm giễu trong lòng.
Không biết sau đó qua bao lâu, xa xa trong làn nước màu xanh nhạt xuất hiện một điểm nhỏ, điểm nhỏ càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần.....
Là Hạ Lẫm.
Vương Vân Chi trong lòng chấn động, dồn hết toàn bộ tinh thần nhìn sang.
Đúng hơn mà nói, là Hạ Lẫm trong hình hài Mỹ Nhân Ngư.
Nếu như trên mặt đất mà chứng kiến Hạ Lẫm trong hình dáng như vậy, Vương Vân Chi nhất định sẽ chọc ghẹo y 800 lần, nhưng trong hoàn cảnh dưới đáy biển này, xa xa nhìn sang, Vương Vân Chi chỉ cảm thấy đây là một vẻ đẹp khiến người ta kinh tâm động phách.
Không còn thấy đôi chân thon dài nữa, thay vào đó là cái đuôi cá màu xanh lục lóe lên một thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Ở vị trí xương sườn, nơi vốn là khu vực chứa phổi, xuất hiện những cái khe hẹp có đường nét xinh đẹp nhìn như mang cá. Làn da dưới biển sâu lại tỏa ra chút màu tái nhợt....
Giờ đã gần hơn, Vương Vân Chi mới thấy rõ gương mặt của Hạ Lẫm, vẫn là đường nét quen thuộc dù có tức giận cũng xinh đẹp đó, thế nhưng trong đôi mắt kia, con ngươi so với trên mặt đất đã trở nên nhạt màu hơn, biểu tình của Hạ Lẫm cũng không còn thiếu đòn ung dung như lúc bình thường nữa, mà có một chút.... lo lắng?
Tôi ở đây.
Vương Vân Chi nghĩ thầm.
Bằng nhãn lực của Hạ Lẫm, chắc chắn sẽ lập tức thấy mình, nguyên nhân rất đơn giản – trên bãi cát này, tất cả đều là những bức tượng bằng đá cẩm thạch trắng, chỉ có mình là có hình thái của con người, chỉ cần liếc nhìn là có thể thấy rõ.
Nhưng, Hạ Lẫm vẫn không tìm được cậu.
"Thôi, được rồi, có chuyện này tôi muốn giải thích rõ với ngài." Bên trong vỏ sò vang lên tiếng cười khúc khích: "Người chơi Vương Vân Chi, lúc này, dưới cái nhìn của chính ngài thì ngài chính là hình dáng của Người Đẹp Ngủ Say, thế nhưng người ngoài, kể cả Hạ Lẫm nhìn lên, chỉ thấy ngài hoàn toàn là một pho tượng bằng đá mà thôi, cũng gần giống như những pho tượng khác, khó mà phát hiện ra được."