Nhật ký của đứa bé gái kia vẫn dùng loại giấy có chất liệu rất tốt như trước kia để viết, trang giấy màu hồng nhạt, quanh mép trang trí bằng viền hoa, mặc dù đã cũ nhưng vẫn còn hương thơm thoang thoảng, chữ viết cũng rất xinh đẹp gọn gàng.
Vương Vân Chi nhận thấy ngày tháng đề trên mặt giấy chỉ trước lúc hỏa hoạn một ngày.
Ngày X tháng X năm XXXX
Con quái vật Triệu Tâm Liên đó, mình càng lúc càng ghét nó, không thể tin được mình và nó có chung một dòng máu, cái vẻ ngoài xấu xí dị dạng như vậy, thật sự là con gái của cha sao? Mình không tin lắm, thế nên bây giờ mình sẽ không dùng họ để gọi nó nữa, mà thật ra, mình cũng đâu có nói chuyện với nó, tới liếc mắt nhìn còn không thèm cơ mà.
Hôm nay, người hầu tới báo với mình: "Cô Hoa Tuệ, bà Trịnh đã quay về, nói là muốn đến lấy hành lý, tiện mặt tới thăm cô Liên..." Mình nghe được câu này thì tức đến mức quăng vỡ cả bình hoa, con nhỏ Triệu Tâm Liên đó mà có tư cách được xưng là "cô" ngang hàng với mình sao? Còn bà Trịnh kia đúng là bà già âm hồn bất tán, rõ ràng đã đuổi đi rồi, còn dám vác mặt quay về?
Từ lúc cha mẹ đột ngột qua đời, mình và em đều dọn vào khu vui chơi, trong đó có nhiều căn nhà rất đẹp, vốn là định dùng để sinh hoạt, tách khỏi khu vực dành cho khách, đương nhiên cũng có thể mang Triệu Tâm Liên theo, bên đó có tầng hầm cho nó mà.
Mình không cần đoán cũng biết, bà Trịnh nhất định là đi tìm con quái vật kia để từ biệt nó rồi.
Mình giận quá nên đem rất nhiều người hầu và bảo vệ đến chỗ tầng hầm chứa Triệu Tâm Liên, quả nhiên, còn chưa vào cửa đã nghe tiếng bà Trịnh nói chuyện với nó, bà Trịnh kể khổ gia cảnh bần hàn, từ nhỏ sinh sống khó khăn, người thân không ai đáng tin, vì vậy mới xem Triệu Tâm Liên như con gái mà yêu thương, bây giờ rời bỏ cảm thấy thật luyến tiếc... Mình nghe xong thì cơn giận liền biến đâu mất, cảm thấy bà Trịnh thật đáng thương, sao lại có thể thiếu thốn đến mức sinh ra tình cảm cho một con quái vật chứ.
.....
Đọc xong những mẩu giấy này, các người chơi đều chứng minh được cho những suy đoán lúc trước của mình.
"Tôi chỉ không hiểu, cô bé này tuổi còn nhỏ đã hưởng cơm ngon áo đẹp, điều kiện sinh hoạt tốt như thế nhưng sao lại có thể ác độc như vậy?" Từ Siêu cau mày nói.
"Có gì khó hiểu, nhìn hai đứa nhóc này xem, không phải cũng giống như vậy sao?" Cao Hâm mỉa mai.
"Tôi không có như thế!" Lâm Đồng Nhi tức giận, lập tức bác bỏ.
"Sao lại không, lúc trước không phải nhóc vẫn muốn giết Lâm Tuyết Nhi à?" Cao Hâm cười.
"Ha, lúc trước nếu như nó lớn lên như Triệu Tâm Liên, không, xấu như Alice thì tôi cũng lười giết nó rồi." Lâm Đồng Nhi bĩu môi: "Hơn nữa, lúc này tôi cũng không còn muốn giết nó nữa."
"Sự ác độc của một đứa trẻ là thứ đơn giản và thuần túy nhất, có thể chỉ là vì không thích tướng mạo của một người mà nổi lên sát ý." Hạ Lẫm lãnh đạm nói: "Vả lại, Triệu Tâm Liên cũng sở hữu quyền kế thừa, điều này càng khiến cho Triệu Gia Tuệ cảm thấy hoảng sợ."
"Tin tức mới phát hiện này trùng hợp với suy đoán lúc trước của chúng ta." Vương Vân Chi nói: "E rằng cũng là vì Triệu Gia Tuệ cố ý muốn đuổi bà Trịnh đi, Triệu Tâm Liên, hoặc có lẽ là Alice, đã không nhịn được mà phóng hỏa thiêu rụi khu vui chơi, đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của tôi mà thôi."
Lại xem tiếp nhật ký của Alice, những gì cậu suy đoán là sự thật.
Ngày X tháng X năm XXXX
Tôi ở trong tầng hầm của khu vui chơi nhặt được một vật thần kỳ, chính là một bản khế ước, bên trên viết chỉ cần bán linh hồn cho quỷ dữ, thì có thể thu được quyền khống chế hoàn toàn với khu vui chơi này, thậm chí có thể nắm quyền sống chết của những người trong khu vui chơi, tôi cảm thấy thật là hấp dẫn, nhưng lại có một điều kiện, người ký khế ước nhất định phải có dòng máu nhà họ Triệu.
Điều kiện này căn bản không thành vấn đề.... Tôi nhìn khế ước, khẽ cười.
Ngày X tháng X năm XXXX
Triệu Gia Tuệ tự làm tự chịu, nó nhất định không biết được sự độc ác và tùy hứng của bản thân đã tạo nên hậu quả thế nào đâu.
Tôi vừa vờ như nghe theo lời nó, mặt khác lại lén lấy khế ước ra, đưa lưng về phía nó, mỉm cười...
"Khế ước?" Cao Hâm tìm ra trọng điểm thì tỉnh táo hẳn lên: "Không biết là dạng khế ước như thế nào đây?"
"Mặc kệ là thể loại gì, nhưng khế ước đã biến khu vui chơi trở thành bộ dáng như hiện tại...." Lý Tử Thuần sắc mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy: "Chắc chắn Alice đã không nhịn được mà ký khế ước rồi, tiếp quản khu vui chơi, sau đó, sau đó cô ta liền tạo ra một trận hỏa hoạn! Đem hai kẻ mình căm ghét, kể cả những người trong khu vui chơi đốt cháy hết...."
"Nhưng mà, cái khế ước thế này thật sự tồn tại sao? Sao nghe mơ hồ quá? Nói không chừng tinh thần Alice không ổn định, hoang tưởng bản thân ký khế ước với ma quỷ gì đó, nhưng thật ra chỉ có mình cô ta phóng hỏa thôi." Từ Siêu bán tính bán nghi.
"Khả năng là có khế ước thật." Vương Vân Chi nói: "Thân thể Alice bất tiện, với sức lực của bà Trịnh lại không có khả năng, chỉ bằng hai người bọn họ, rất khó làm ra một chuyện như phóng hỏa thiêu rụi cả một khu vui chơi, vả lại, có le· đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của Alice, chưa chắc có sự tham gia của bà Trịnh."
"Đúng đúng, có thể thấy, Alice vì phát hiện em mình muốn đuổi bà Trịnh đi mà mất đi sự lý trí cuối cùng, em nghĩ, theo như lời của cô ta, có lẽ đợi bà Trịnh rời đi mới động thủ, bởi vì cô ta cũng có cảm tình tốt với bà Trịnh." Lâm Tuyết Nhi suy đoán: "Cho nên, cô ta đang trong tình huống đốt rụi toàn bộ khu vui chơi nhưng không có ai giúp đỡ cả, không phải chỉ ký khế ước với ác quỷ mới làm được hay sao?"
"Ôi, em gái, sao đột nhiên lại trở nên tốt bụng như vậy." Lâm Đồng Nhi khinh thường nói: "Còn có thể hiểu được tình cảm giữa con người với nhau sao?"
"Em vốn rất tốt bụng mà, chị." Lâm Tuyết Nhi lập tức đáp trả lại: "Nếu như không phải vì gặp một người biến thái như chị, em sao có thể trở nên thế này, phải chứ?"
......
Trong lúc đôi song sinh gây sự, Vương Vân Chi rút ra mảnh giấy kế tiếp.
Đó là bản sao của khế ước, mặc dù dùng loại giấy photocopy bình thường, nhưng vẫn có thể nhận ra, đây không thể là thứ có ở nhân gian.
Nét chữ quái dị, câu văn quái dị, mặt trên còn có con dấu của địa ngục.
Nội dụng khế ước giống như đúc những gì trong nhật ký của Alice có đề cập – người ký khế ước tự nguyện bán linh hồn cho địa ngục, địa ngục sẽ giao phó hoàn toàn quyền khống chế khu vui chơi, có thể sử dụng năng lực địa ngục đã ban cho, tùy ý khiến khu vui chơi ra sao cũng được, có thể thiêu hủy, có thể giết người, có thể cải tạo thành dáng vẻ mình thích.....
Dòng cuối cùng là một chữ ký.
Quả nhiên là cái tên đó – Triệu Tâm Liên.
Bởi vì khế ước yêu cầu huyết thống, phải là người có dòng máu của Triệu Nghiêu Sinh, cho nên, chữ ký thay mặt cho dòng máu, mà Alice dĩ nhiên cũng không thích cái tên Triệu Tâm Liên này. Ba chữ Triệu Tâm Liên xiêu xiêu vẹo vẹo, cực kỳ xấu xí, hoàn toàn khác xa nét chữ trong nhật ký, e rằng, cũng đã rất lâu rồi cô ta không ký cái tên này.
"Oa, khế ước có thật kìa." Đôi song sinh lập tức ngừng việc đấu khẩu, vô cùng tò mò chụm đầu vào xem: "Tuyệt quá, em thích! Đến bao giờ mới được ký khế ước đây."
"Tỉnh lại đi, cái này phải bỏ linh hồn ra mới có được."
"Nhưng mà linh hồn của bọn chúng vốn cũng đã..." Cao Hâm nhắc nhở.
"Cũng đã như vậy." Từ Siêu gãi đầu, thừa nhận
"Đúng vậy, bọn em vốn đã không phải là mấy con nhóc ngoan ngoãn gì rồi." Đôi song sinh đồng thanh: "Có thể trở thành chủ nhân của một khu vui chơi như vậy, còn khống chế được toàn bộ sức mạnh của nơi này, quá là tuyệt vời còn gì!"
Tư liệu lần này không nhiều lắm, đến đây là hết, mặc dù không nhiều, nhưng cũng đã vẽ nên một dấu chấm kết thúc hoàn mỹ cho khu vui chơi, mọi chuyện đã rõ đến không thể rõ hơn, kế tiếp, nhiệm vụ của các người chơi chính là tìm ra người tên Alice này, lấy chìa khóa từ tay cô ta."
Các người chơi cất tư liệu trở lại, cùng nhau hướng về tòa biệt thự trắng để nghỉ ngơi.
Sau khi đi ra khỏi kết giới, Hạ Lẫm vẫn chưa tìm được cơ hội trò chuyện cùng Vương Vân Chi, ngay lúc thảnh thơi, y lặng lẽ ghé tai Vương Vân Chi nói: "Lão sư, khi tôi trong kết giới, có nhìn anh nhảy múa trên tế đàn."
"A?" Vương Vân Chi bị y gợi lại sự hoảng sợ: "Cậu khi đó... không phải đã ngất rồi à?"
"Tôi chỉ choáng váng chút thôi!." Hạ Lẫm nhún vai.
Vừa nhắc tới đây, Vương Vân Chi nhớ lại đã cảm thấy sợ, vất vả lắm mới hoàn thành được yêu cầu của tế đàn, vừa quay đầu lại thì phát hiện Hạ Lẫm biến mất.....
"Cậu... Sao tự muốn tự mình đi sang tế đàn." Vương Vân Chi ngoài nỗi sợ, còn có một chút nghi hoặc: "Cậu có thể bước đi sao?"
"Sao lại không? Tôi vất vả lắm mới lấy được nước thuốc, biến đuôi cá thành hai chân, chính là dùng để bước đi mà." Hạ Lẫm vô tội mở to mắt.
"Nhưng..."
Đừng nghĩ có thể lừa được một người đã xem qua câu truyện đó. Vương Vân Chi nghĩ.
Cho dù dựa theo lời mô tả trong truyện, hay là dựa theo phản ứng của Hạ Lẫm trước đó, đều có thể nhìn ra được tác dụng phụ của nước thuốc rất rõ ràng, đuôi cá biến thành đôi chân, nỗi đau phải chịu sánh ngang với việc như bị kiếm đâm xuyên người, Hạ Lẫm đi một bước như đi trên lưỡi dao, y rốt cuộc làm sao có thể bước từng bước một xa xôi đến tế đàn, hơn nữa còn bơi đến dưới tế đàn, toàn bộ quá trình phải gánh chịu bao nhiêu đau đớn, Vương Vân Chi thật sự không dám nghĩ tới.
"Nhưng, nếu như tôi không ngoan ngoãn tự giác đi sang, lão sư phải làm sao đây?" Hạ Lẫm không để ý chút nào nói tiếp: "Lão sư sẽ phải nhảy xuống tế đàn, bơi về lại bờ biển, sau đó đem tôi lê lếch sang đó sao, kéo tôi một đường lên tế đàn... Nghe thật sự mệt chết đi, không phải à."
"...." Mệt thì mệt một chút, ít ra không phải chịu đau như vậy....
"Được rồi được rồi, lão sư không muốn nhắc lại nữa." Hạ Lẫm cười hì hì kéo vai cậu: "Mặc dù là vậy, anh vẫn là người mệt mỏi nhất, không ai chuyên nghiệp đến mức có thể nhảy múa suốt một đêm đâu, trừ phi anh là cô gái trong cô tích Đôi giày đỏ*."
*Cổ tích đôi giày đỏ: kể về một cô gái phải trả giá vì sự ngạo nghễ của mình bằng cách nhảy múa suốt đêm, ai muốn đọc kĩ hơn thì search trên google sẽ có.