PHÒNG NGHỈ ĐỊA NGỤC, ĐẦU MỐI MỚI TRONG QUYỂN NHẬT KÝ CŨ
"Lão sư, cẩn thận chút, chỉ cần chạm vào nó thì sẽ tiến vào thế giới bên kia." Hạ Lẫm thấp giọng nhắc nhở: "Sau khi vào thì muốn ra khi nào cũng được, nhưng nếu không ra, mấy tiếng sau nếu nó muốn mở thì sẽ chủ động tống anh ra ngoài."
Thật là một khối vuông bé nhỏ bốc đồng.
"Vào xem một chút đi." Vương Vân Chi nhanh nhẹn ra quyết định.
Lần trước Hạ Lẫm có thể ra khỏi đó mà không có chút hao tổn, còn nói bên trong chỉ là một cái phòng nghỉ nhỏ thôi, vậy đương nhiên không nguy hiểm gì. Nếu như có đi chăng nữa thì cậu vẫn muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, dù sao, sau khi tiến vào thế giới của Khối Rubik, nguy hiểm đã quanh quẩn bên cậu như hình với bóng, không có chỗ nào an toàn, người tràn ngập lòng hiếu kỳ ngược lại sẽ không dễ chết vì những chuyện ngoài lề như vậy.
Hạ Lẫm gật đầu, ngón tay y vươn ra, đi ngược lại với những tia sáng chói mắt, tại một nơi nào đó trên khối vuông bé ấn xuống.
Không có trời đất quay cuồng, không có tiếng động, không có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào, Vương Vân Chi chỉ nhắm mắt một cái đã cảm nhận được không khí xung quanh thay đổi.
Tay vẫn đang bị Hạ Lẫm nắm lấy, bên tai vang lên âm thanh tí tách của củi lửa, không khí ấm áp khô ráo từ khắp nơi ập tới.
Vương Vân Chi mở mắt, vật đầu tiên thấy chính là cái lò sưởi âm tường lửa hừng hực cháy.
Lò sưởi rất to, kiểu dáng rất khoa trương, dùng đá tối màu đúc thành hình dạng một con thú đang mở to miệng, bên trong chứa đầy củi gỗ, ngọn lửa cháy bùng, hơi nóng rừng rực phả lên mặt mang theo một chút hương gỗ.
Nếu như Hạ Lẫm gọi nơi này là "phòng nghỉ nhỏ", vậy thì phong cách không khỏi quá hầm hố đi.
"Chúng ta thật sự đang ở trong khối vuông be bé đó sao?" Vương Vân Chi xoay người hỏi Hạ Lẫm.
Mặt Hạ Lẫm được ánh sáng từ lò sưởi chiếu lên tạo thành nửa sáng nửa tối, ngũ quan xinh đẹp cũng được tôn lên nhờ đó, nhìn qua màu da như thể bị tối đi một tông, khí chất cả người cũng khác đi, y cười cười, lần thứ hai giơ bàn tay trước mặt Vương Vân Chi: "Dĩ nhiên rồi."
Chiếc nhẫn ngọc lục bảo hiện tại chỉ còn lại viên ngọc, viên ngọc không màu đã biến đi đâu mất không còn tăm hơi.
Bên chân có cảm giác chạm vào một vật bông mềm, Vương Vân Chi lúc này mới nhận ra chính mình lại không cẩn thận mang theo cả sói con vào trong. Sói con đang cọ vào chân cậu, đồng thời lại cảnh giác trừng mắt quan sát xung quanh, cào cào móng trên mặt đất, dáng vẻ rất nghiêm túc, như thể quanh đây tràn ngập khí tức nguy hiểm vậy.
Kỳ thực thoạt nhìn nơi này có vẻ rất hung hiểm.
Đích thị là phòng nghỉ, trên nền gạch trải thảm đỏ, có sô pha cùng chiếc giường mềm mại, thế nhưng phong cách trang trí nhìn thế nào cũng thấy như đến từ địa ngục. Cách lò sưởi không xa có một bức tượng có hình thù rất kỳ quái, dùng đá màu đen điêu khắc hình dạng một con chó dữ có ba đầu, mỗi đầu đều trưng lên vẻ mặt rất dữ tợn, biểu tình khác nhau, cái thì nhe ra đôi răng nanh thật dài, cái lại trừng trừng con ngươi đỏ thẫm.
Chó ba đầu canh cửa trong truyền thuyết?
Trên tường treo nhiều bức tranh sơn dầu tăm tối, nội dung bên trong đều là những khung cảnh đẫm máu, những linh hồn bị xét xử trong huyết trì ở địa ngục, phảng phất có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết phát ra từ đó.
"Lúc cậu nói đến phòng nghỉ, tôi còn tưởng sẽ là loại thoáng mát đơn giản cơ." Vương Vân Chi bắt đầu nghi ngờ cách dùng từ của Hạ Lẫm có vấn đề: "Nơi này gọi là nhà ma thì đúng hơn đó."
"Các phòng trong biệt thự trắng đều là phong cách mát mẻ thoải mái, nhưng không phải lão sư đã ngủ không ngon giấc đó sao?"
"...."
"Vì vậy, phòng như thế này hẳn thích hợp để nghỉ ngơi hơn chứ?" Hạ Lẫm ngụy biện khí thế hùng hồn.
Sô pha và giường không giống nhau, cái thì có màu đỏ như máu, cái còn lại thì là màu đen. Vương Vân Chi chọn một nơi trên sô pha cách lò sưởi âm tường không gần không xa rồi thả sói con xuống, sói con gãi gãi mặt vải nhưng không cào rách, rất nhanh sau đó thì đã thong thả nằm sấp lên trên mà gà gật.
Hạ Lẫm thật sự nói đúng, trong căn phòng này tràn ngập khí tức nguy hiểm khủng bố của địa ngục, nhưng Vương Vân Chi chỉ vừa bước vài bước trên tấm thảm đỏ mềm mại hướng về lò sưởi, cơn buồn ngủ lại lập tức dâng lên.
.....
Không biết đã qua bao lâu, Vương Vân Chi cảm nhận được có một bàn tay chạm lên trán của mình rồi xoa xoa.
Cậu theo bản năng muốn đẩy bàn tay kia ra, thử đứng lên nhưng lần nữa lại ngã trở về chiếc giường mềm mại, cậu hé mở mắt rồi từ từ ngẫm lại, chính mình vừa rồi thật sự đang ngủ say.
Đệm giường màu đen, so với bầu trời ban đêm còn tối đen hơn, nhưng mềm mại và ấm áp. Vương Vân Chi ý thức được bản thân vừa rồi ngủ say đến mơ cũng không có, mộng đẹp hay ác mộng, đều không xuất hiện. Cậu nhìn sang bên cạnh, phát hiện Hạ Lẫm nằm ngay ngắn cách đó không xa, hai mắt nhắm nghiền, như thể vẫn đang chìm trong giấc ngủ.
Giường rất lớn, dù hai người có cùng nằm thì vẫn có thể chừa ra một khoảng cách khá an toàn.
Nếu như Hạ Lẫm đang ngủ, vậy vừa rồi ai sờ trán mình?
Vương Vân Chi dở khóc dở cười, để sát mặt vào Hạ Lẫm, giọng hung tợn nói: "Tỉnh chưa?"
Hạ Lẫm đã thật sự không giả vờ được nữa, chợt lấy cái gối che mặt mình rồi cười trộm bên dưới. Vương Vân Chi không hiểu có gì đáng cười, thuận tay đẩy y một cái. Hạ Lẫm thuận thế rớt xuống giường cùng cái gối, lăn trên mặt thảm mềm mại.
"Ẳng!" Sói con bị tiếng động của họ làm cho giật mình, ngửa bụng trên ghế sô pha, lộ ra cái bụng nhỏ trắng như tuyết.
Vương Vân Chi nhìn Hạ Lẫm, rồi lại nhìn sang sói con, cảm thấy động tác hai tên này giống nhau như đúc, hoàn toàn không có điểm khác biệt nào.
Hạ Lẫm vất vả lắm mới cười xong, đứng từ dưới lên sửa lại mái tóc bù xù: "Lão sư, sắp đến giờ rồi, đi nha?"
"Tôi còn không biết bây giờ là mấy giờ nữa rồi..." Vương Vân Chi định lấy cái đồng hồ quả quýt ra, lúc này mới phát hiện mình bây giờ đang mặc đồ ngủ, không có mang đồng hồ theo.
"Chúng ta ngủ hết mấy tiếng, hiện tại ở khu vui chơi hẳn là đã sáng."
Cái "phòng nghỉ địa ngục" này không có khái niệm ngày sáng đêm tối, không hề có cửa sổ, bốn phía hoàn toàn đen kịt, chỉ có tia sáng duy nhất phát ra từ lò sưởi.
Sự việc không nên chậm trễ, Vương Vân Chi nhớ lại cái tính chất tùy hứng đặc biệt của khối vuông be bé này, không muốn nó lại lên cơn quẳng người ta ra ngoài, lập tức ôm lấy sói con cùng Hạ Lẫm hướng về phía cửa phòng.
Trong căn phòng chỉ có duy nhất một cánh cửa, cũng chính là cánh cửa thông với thế giới bên ngoài, nhưng mở cửa rồi cũng không thể nhìn thấy thứ gì, chỉ có một mảnh trắng xóa.
Trong nháy mắt bước qua ngưỡng cửa, Vương Vân Chi phát hiện mình đã trở về phòng khách của tòa biệt thự trắng.
Lúc này trời đã sáng, trong đại sảnh vẫn trống vắng, không thấy đôi song sinh lẫn Cao Hâm.
Hạ Lẫm nhặt trên ghế sô pha viên ngọc đã không còn phát sáng, lần nữa khảm trở về mặt nhẫn. Vương Vân Chi lúc này mới phát hiện viên ngọc này cũng không phải một hình lập phương hoàn chỉnh, một mặt của nó có một chỗ lõm xuống theo hình cung, trước đó được đính trên nhẫn nên không nhận ra.
"Tôi về phòng thay quần áo một chút, sau đó chúng ta cùng đi ăn." Vương Vân Chi nói.
"?" Hạ Lẫm ngẩn người: "Cái này là hẹn hò đúng không?"
"....."
Thật là quá phận, nếu như đây gọi là hẹn hò, vậy chẳng phải chúng ta khi vừa tiến vào Khối Rubik đã bắt đầu đi hẹn hò?
Vương Vân Chi không đáp mà ôm sói con quay về phòng mình, rửa mặt thay quần áo, vừa định bước ra ngoài, ánh mắt lại bị quyển nhật ký mỏng thu hút.
Là manh mối đầu tiên, quyển nhật ký của Alice.
Mở quyển nhật ký ra, mặt trên vẫn là dòng chữ quen thuộc:
Ngày X tháng X năm X
Tên tôi là Alice, mẹ của tôi đâu rồi?
........
Nhìn qua quyển nhật ký này, Vương Vân Chi nhớ lại một chuyện có chút kỳ quái.
Lúc vừa nhận được nó, Miên Dương Tiểu Thư có nói: "Xin người chơi đừng gấp, về sau mở thêm các vở kịch nữa, chữ viết sẽ dần dần hiện ra!"
Nhưng mà cho đến lúc này, nội dung phía sau vẫn chưa hiện ra. Lật sang phía sau, ngoại trừ trang thứ nhất, những trang còn lại đều trống.
Hơn nữa, mỗi lần qua một ải các người chơi đều nhận được một quyển nhật ký mới từ tay Miên Dương Tiểu Thư, mỗi lần như vậy đều nhận được một trang giấy, cứ thế mà quyển nhật ký này bị quên lãng đi. Thực ra, ngay cả Vương Vân Chi cũng quên béng nó đi, cứ nghĩ Alice không còn viết lên đây câu chữ nào nữa.
Lần nữa cầm lấy quyển nhật ký này lại thấy sự tình không hề đơn giản như vậy, mỗi manh mối mà khu vui chơi cung cấp đều có ý nghĩa đặc biệt, nếu như phía sau quyển nhật ký này không có chút manh mối hữu dụng nào thì sao lại đem nó giao cho người chơi?
Vương Vân Chi đem quyển nhật ký soi dưới ánh mặt trời, tia sáng xuyên qua từng trang giấy, soi rõ từng ngõ ngách.
Quyển nhật ký này thật sự đã rất cũ kỹ, mặt giấy khô vàng, có vài nơi còn bị mốc, lỡ như bất cẩn một chút thôi thì trang giấy cũng bị rách ngay, có thể khiến chúng vỡ thành từng mảnh như lá khô.
Sau một hồi xem xét, cuối cùng cũng có chỗ đột phá – vài tờ trong nhật ký dường như bị ngòi bút viết hằn lên vài chữ và hình vẽ, xuyên qua tia nắng có thể nhìn sơ ra vài vết tích.
Còn những vết tích này rốt cuộc là thế nào, còn phải cần phải qua vài bước xử lý mới có thể thấy rõ.
Vương Vân Chi mang theo nhật ký và sói con ra khỏi phòng, vừa bước khỏi cửa thì gặp Miên Dương Tiểu Thư.
"Xin chào người chơi Vương Vân Chi! Xem ra, ngài đã phát hiện được bí mật của quyển nhật ký rồi nhỉ?" Miên Dương Tiểu Thư cười híp mắt nói: "Dựa theo quy định của khu vui chơi, đây là vật thể thuộc quyền sở hữu của cộng đồng, xin ngài tuân thủ quy định, cùng những người chơi khác nghiên cứu bí mật này."
"Tôi nhớ quy định mà." Vương Vân Chi hồi tưởng lại lời hứa hẹn lúc mình nhận lấy chiếc hộp, nguyên tắc quả thật không để cho cậu vi phạm lời hứa của mình: "Nhưng mà, tôi có chút tò mò, nếu như tôi không tuân thủ quy định, thì sẽ như thế nào đây?"
"Đối với những người chơi không tuân thủ quy định, khu vui chơi đầu tiên sẽ cảnh cáo, sau đó là dọn dẹp xử lý thôi." Giọng nói Miên Dương Tiểu Thư vẫn ngọt ngào như trước, nội dung trong lời nói cũng đáng sợ như trước.
....
Đúng lúc này vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, là đôi song sinh bước khỏi cửa phòng của mình đang cùng nhau đi đến phòng ăn, vô tình thấy Vương Vân Chi và Miên Dương Tiểu Thư.
"Anh Vân Chi, không đi ăn cơm sao?" Lâm Đồng nhi tò mò.
"Còn có cả Miên Dương Tiểu Thư, ở đây có chuyện gì sao?" Lâm Tuyết Nhi hoài nghi nheo mắt.
"Không có gì đâu." Vương Vân Chi nói.
Miên Dương Tiểu Thư mỉm cười, nghiêng người nhường đường.
Đôi song sinh lập tức chạy sang kéo vạt áo của cậu: "Đi thôi đi thôi, cùng đi ăn với bọn em được không."
Bọn chúng hẳn là đã bị sự kiện tối qua dọa sợ, lúc này vô cùng dựa dẫm vào Vương Vân Chi, động chút là quấn quýt ôm cậu không buông.
Lúc Vương Vân Chi cầm nhật ký, mang theo đôi song sinh và sói con tới phòng ăn, Hạ Lẫm ngồi bên trong lập tức xụ mặt xuống.
Y thật không ngờ Vương Vân Chi ra khỏi phòng còn mang theo nhiều phiền toái như vậy, bình rượu trong tay hơi nghiêng, suýt chút nữa đổ ngã ly rượu.
"Sao vậy?" Vương Vân Chi hỏi.
"Sao phòng ăn đột nhiên loạn vậy?" Hạ Lẫm nhìn đám nhóc đang vui vẻ chọn thức ăn, còn cực kỳ ân cần đặt vài món lên đĩa của Vương Vân Chi, ngay cả chỗ ngồi cạnh cậu cũng tranh giành, đút cậu ăn vài món bánh ngọt, khiến y không cách nào vui vẻ được.
"Được rồi được rồi, khoan động tới những thứ này, tôi phát hiện ra manh mối mới rồi." Trong đầu Vương Vân Chi lấp đầy vụ việc về quyển nhật ký, hoàn toàn không nhận ra cảm xúc của Hạ Lẫm. Cậu đặt nhật ký sang một bên: "Sau khi mọi người tập hợp đông đủ, chúng ta cùng nhau xem."
"Sao lại muốn cùng người khác...."
"Manh mối về khu vui chơi phải công bố cho tất cả mọi người cùng biết, chúng ta không được độc chiếm." Vương Vân Chi thấp giọng nói: "Đừng lo, tôi sẽ lấy được chìa khóa thôi."
"À." Hạ Lẫm dùng cái nĩa xiên một khối thịt bò nhét vào mép Vương Vân Chi: "Vậy anh mau ăn đi."
"....." Vương Vân Chi bị động tác bất ngờ này của Hạ Lẫm làm cho mơ hồ: "Sao lại đút tôi?"
"Bọn chúng đều có thể, vì sao tôi không được?" Hạ Lẫm ăn vạ liếc nhìn đôi song sinh.
Đôi song sinh đang ba chân bốn cẳng cầm lấy bánh ga tô và bánh kếp, ra sức đặt trước mắt Vương Vân Chi, còn hết sức phấn khởi chào hàng: "Anh Vân Chi, ăn cái của em trước nha, em chọn món ngon nhất....."
Vương Vân Chi cảm thấy mình như biến thành con vật trong vườn thú, đang được rất nhiều du khách nhiệt tình cho ăn, không biết nên cự tuyệt ai mới được.
Đầu Hạ Lẫm cũng không biết bên trong có cái dây nào bị chập mạch không, vậy mà lại đi cạnh tranh với mấy đứa nhóc, xoi mói vài món ăn mà đôi song sinh mang đến, khinh bỉ nói: " Bánh kếp làm sai cả rồi, lớp đường trên bánh ga tô cũng rắc không đúng vị trí, căn bản không thể ăn được."
"A....." Đôi song sinh bị Hạ Lẫm lừa thì đâm ra hoài nghi, không khỏi thu tay, xem xét lại món của mình.
"Mở miệng." Hạ Lẫm hung tợn nói.
Vương Vân Chi không biết đầu con sói con này có thật sự bị úng nước hay không, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, chủ động cầm lấy cái nĩa y đang đưa, cắn lấy khối thịt bò.
Hạ Lẫm lúc này mới dịu xuống một chút, lại mang vài đĩa thức ăn khác tới trước mặt Vương Vân Chi, nhắc nhở: "Tùy tiện ăn thức ăn của người lạ đưa rất là nguy hiểm."
Hơi ngừng một chút rồi lại bổ sung: "Tôi không tính là [ người lạ ]"
"Cậu sợ bọn chúng hạ độc tôi sao?" Vương Vân Chi dở khóc dở cười nhận lấy cái đĩa Hạ Lẫm đưa tới: "Nhưng theo tôi được biết, trong khối lập phương này không tồn tại thứ gọi là thuốc độc."
Sau khi vào khu vui chơi, rất nhiều người phải bỏ mạng, hầu hết là bị đâm chết, đánh chết... Đều dùng loại vũ khí bình thường, nếu như nơi này thật sự có thuốc độc, việc giết người sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều, sẽ không khó khăn thô bạo như vậy."
"Đúng vậy, nơi này của chúng tôi không có thuốc độc đâu, muốn tìm cũng không tìm được." Miên Dương Tiểu Thư ở một bên bổ sung.
"Coi như không có độc, nhưng cũng sẽ có nguy hiểm." Hạ Lẫm vẫn kiên trì.
....
"Ái chà, tôi tới trễ nhỉ." Cao Hâm ngáp dài đi vào phòng ăn: "Mọi người xong cả rồi sao?"
"...." Vương Vân Chi nỗ lực giải quyết chồng đồ ăn cao như núi Hạ Lẫm xây cho cậu, không còn hơi sức đâu mà đi chào hỏi người khác.
Vất vả lắm mới xử lý xong bữa ăn khôi hài này, sau khi dọn dẹp bàn ăn một chút, Vương Vân Chi mang quyển nhật ký ra.
"Tôi vừa mới phát hiện, trong này có khả năng còn thêm vài manh mối." Cậu nói: "Nhưng phải sử dụng phương pháp nào đó, chữ viết mới có thể hiện ra."
"Oa, thật sao?" Lâm Đồng Nhi vui vẻ nói: "Em còn nghĩ tất cả manh mối đều xem qua rồi, thì ra vẫn còn à."
"Trong phim ảnh có một phương pháp rất hay dùng tới, không biết có được hay không." Cao Hâm nhìn chằm chằm quyển nhật ký, cau mày: "Hình như cần phải dùng đến một loại nước thuốc nào đó, hoặc dùng ánh sáng của đèn chiếu."
"Ban đầu tôi cũng nghĩ đến nhiều cách lắm, cuối cùng phát hiện, chủ nhân của nhật ký đã nói phương pháp cho chúng ta rồi." Vương Vân Chi lật đến một trang bên trong, soi dưới ánh mặt trời, có thể nhìn ra một hình vẽ mờ mờ.
"Em thấy hình như đây là một quả quýt, còn có...." Lâm Đồng Nhi nỗ lực nghiên cứu: "Bên cạnh đó là ngọn nến?"
"Không sai biệt lắm, mảnh giấy này vẽ hai thứ, một là quả chanh, còn lại chính là ngọn nến." Vương Vân Chi nói: "Đây là một phương pháp rất đơn giản – dùng nước chanh thoa lên mặt giấy, sau đó hong một lúc trên ngọn nến."
Thủ pháp kinh điển, rất hay xuất hiện trong các tiểu thuyết trinh thám xa xưa, về sau phim ảnh cũng thường dùng đến phương pháp này.
Chanh và nến đều đã có đủ, mọi người cắt chanh ra, đốt nến lên, sau đó cẩn thận từng li từng tí làm việc.
Sau khi hong khô, trên giấy quả nhiên hiện ra những dòng chữ màu đen, vô cùng rõ ràng.