Quả nhiên, rời khỏi nhà gỗ không phải cách để trốn thoát phạm vi công kích của nó.
Vương Vân Chi một bên cảm thán cái vận rủi bất khả chiến bại của mình, một bên cầm chặt cái búa chặn trước người mình.
Segna rất nhanh rút búa ra, hai tay cầm chặt thân búa, đi nửa vòng quanh cây tùng, cười lớn bổ về phía Vương Vân Chi, cậu cắn răng, dùng búa của mình đỡ lấy, tiếng va chạm vang lớn, phản lực khiến cổ tay cậu tê rần.
"Ngao ô!" Sói con trong áo Vương Vân Chi chui ra, hướng về phía Segna kêu lớn như muốn phóng qua tấn công, nhưng lại bị cậu một mực nhấn lại.
Còn một lần công kích nữa.
Vương Vân Chi đứng trên tử địa nhìn chằm chằm động tác của Segna, đồng thời từng bước một lùi về phía sau, trong nháy mắt Segna phát ra công kích cuối cùng, nó ném cây búa trong tay ra, sau đó ngả ra sau.
Chỉ nghe keng một tiếng, Segna bị một vật nặng không biết từ nơi nào bay sang nện vào người đến mức phải lui về sau mấy bước, búa trong tay tạm thời không tiếp cận được mục tiêu, mất cân bằng chém vào cành cây bên cạnh.
Có người xuất thủ tương trợ?
Vương Vân Chi đứng lên nhìn về hướng vật nặng bay đến, tựa hồ nhìn thấy thân ảnh của Hạ Lẫm.
"Cám ơn". Vương Vân Chi chật vật vỗ vụn tuyết bám trên người xuống. Thật ra, dù cho lần này không có ai hỗ trợ, cậu cũng có thể tránh thoát được, phương thức né tránh vừa rồi độ khó rất cao, nếu như không phải đối với bản thân không đủ tự tin, sợ là không làm được như vậy.
Hoàn tất ba lần công kích, Segna thất vọng thu búa lại, đi vào trong gió tuyết mênh mông.
" Trời ạ..."
Đám người mắt thấy Segna thần bí xuất hiện, mặt đều đen như đít nồi.
Không ai biết, Segna thế nào lại lặng lẽ ra khỏi nhà gỗ, lặng lẽ bám theo sau lưng, lặng lẽ tiến vào rừng rậm, chỉ biết, chạy khỏi nhà gỗ để tránh được công kích của Segna là không thể nào.
Đám người dùng tốc độ nhanh nhất để thu thập vật liệu, mang trở về nhà gỗ.
Manh mối, manh mối, manh mối tiếp theo ở đâu...
Vương Vân Chi đứng giữa nhà gỗ, nhớ lại những trò giải đố mà cậu thỉnh thoảng chơi.
Đặc điểm chung của chúng đều là manh mối sẽ lần lượt xuất hiện, phát hiện được một manh mối mới, là sẽ tiến vào một cánh cửa mới, trong cánh cửa mới tất nhiên sẽ có một manh mối mới hoặc nhiều manh mối khác.
Nói cách khác....
Ánh mắt của cậu dừng lại bên trên hòm gỗ.
Mở hòm gỗ ra, bên trong tối đen, tỏa ra mùi lông da cùng chút mùi mốc, tất cả áo lông thú đều đã đem ra ngoài, không thấy được vật nào khác.
Vương Vân Chi đưa tay sờ sờ bên trong, chỉ cả thấy một mảnh trống rỗng, không có bất kỳ vật lạ nào.
Nhưng ở đáy rương, sờ tới sờ lui có cảm giác gồ ghề, giống như có ai khắc lên một câu chữ.
Cỡ chữ rất lớn, bút họa thô ráp, là tiếng Trung, rất dễ dàng để mò được:
" Thứ thần bí trở về không chỉ có tay trái"
..............
Nói cách khác, ngoài tay trái ra, còn một thứ khác trở về cùng.
Vật kia là gì?
Hẳn là nên hỏi, vật kia còn có thể là thứ gì?
" Vân Chi lão sư, anh đang tìm gì vậy?" Hạ Lẫm đi đến, nhìn thấy Vương Vân Chi đang từ trong rương leo ra, cảm thấy cảnh này thật vui, nhịn không được mỉm cười, sau lại nhịn xuống ý cười, giả bộ quan tâm hỏi.
Bộ dạng Hạ Lẫm, bề ngoài rất giống nam thần hoàn mỹ trong trường, nhưng thực tế lại là học sinh có chút cá biệt, rõ ràng vẫn luôn đùa giỡn lão sư, nhưng trên mặt vẫn luôn là vẻ chững chạc đàng hoàng.
Vương Vân Chi hoàn toàn không đáp lời, cậu còn đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, dọc theo mạch suy nghĩ, đáp án hiện ra vô cùng sống động.
"Đi". Cậu bỗng nhiên mở to mắt, kéo theo Hạ Lẫm: " Cùng ra ngoài với tôi một chuyến"
Muốn xem trò cười, liền phải chịu hậu quả bị kéo theo.
"Đi đâu?" Hạ Lẫm hào hứng nhíu mày.
"Thám hiểm"
Hai người lần nữa ra khỏi nhà gỗ, đi đến một phương hướng khác.
Kia là đường thông đến bờ biển.
Thế giới này có biển, trước đó mọi người cùng nhau ra rừng đốn cây, trên đường có nghe thấy âm thanh sóng biển, nhưng không ai dám đánh liều, trong tuyết địa mênh mông này, biển cả càng khiến người ta thêm sợ.
"Đây là đường đến bờ biển sao?" Hạ Lẫm hướng mắt ra xa quan sát: " Cũng rất hợp ý tôi, vừa rồi tôi cũng muốn ra bờ biển nhìn xem"
"Cậu thích biển sao?" Vương Vân Chi trong đầu toàn là manh mối, không hơi đâu cùng y nói chuyện phiếm, chỉ là thuận miệng hỏi ra.
"Chỉ hiếu kỳ tại nơi lạnh lẽo thế này, biển sẽ có dạng gì"
"À", Vương Vân Chi nắm chặt cốt đao trong tay.
Càng tiến về phía trước, càng cảm thấy hoang vu cô tịch, não Vương Vân Chi bị manh mối thiêu đến nóng dần dần bình tĩnh lại, nếu là gặp được sói hay dã thú khác, mẩu răng sói kia thật sự có thể bảo đảm được an toàn của hai người sao? Tuy mình có thể gánh chịu hậu quả, nhưng hưng phấn nhất thời lỡ kéo theo Hạ Lẫm, nếu như y xảy ra chuyện gì, sợ rằng sẽ không cách nào tha thứ cho bản thân.
Còn tốt, đàn sói chưa từng xuất hiện, dã thú đáng sợ hơn cũng chưa từng xuất hiện.
Hai người đi đến bờ biển, nhìn thấy một màu xanh lục bát ngát, biển cả vốn nên là màu xanh thẫm, nhưng ở trạng thái lạnh, những phần gần bờ đều bị đông cứng thành băng, màu băng xanh biếc cực kỳ mỹ lệ.
Trên bờ biển hoàn toàn hoang vắng, chỉ có một vật khổng lồ cực kỳ bắt mắt nằm đó.
Đó là một con cá voi bị trôi dạt.
"Cá voi sát thủ?" Dã tâm của Hạ Lẫm bị gợi lên, trong mắt y lóe lên vẻ hưng phấn, bước nhanh về phía trước, bỏ lại Vương Vân Chi sau lưng.
"........." Vương Vân Chi nghiệm chứng nhanh suy đoán của mình, liền hít sâu một hơi đuổi theo.
Giữa đất trời mênh mông chỉ có thân ảnh hai người họ, giống như mấy phim tài liệu phát trên truyền hình, những con sóng vỗ lên trên bờ biển đóng băng, phát ra thanh âm ầm ầm, lộ ra sự bi ai buốt giá.
Vào lúc đến gần hơn, Hạ Lẫm mới "chậc" một tiếng nói: " Không phải cá voi sát thủ, tôi quên rằng nơi này không phải thế giới hiện thực, chủng loại của sinh vật sẽ không giống."
Vương Vân Chi tiến lên, phát hiện con cá voi kia đã chết từ lâu, dù là trong hoàn cảnh rét lạnh như vậy, thân thể cũng đang từ từ mục rữa, tản ra từng đợt mùi tanh hôi, thân thể của nó cũng không hoàn chỉnh, có khả năng đã từng bị ngư dân ở đây mổ xẻ, lột đi phần da, cắt lấy một khối thịt lớn.
Có lẽ trong cái thế giới băng tuyết này, cũng đã từng có một ngôi làng ngư dân sinh sống, bọn họ sẽ dùng cá voi làm thức ăn, cũng sẽ ăn cá bắt từ trong biển lên, bọn họ sinh sống trong những ngôi nhà gỗ khác nhau, cảnh tượng trước mắt chính là kiệt tác của bọn họ, cho đến khi, cho đến khi Segna thẳng tay giết hết đám người bọn họ.
Vương Vân Chi nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy tình tiết bên trong bài thơ càng ngày càng chân thực.
Chợt nhìn chỉ là bài thơ kinh dị không đưa ra manh mối gì, thực tế lại là ghi chép chân thực về tình tiết xảy ra bên trong, không phải là bài thơ khiến người hoảng sợ, mà hiện thực mới là thứ khiến người sợ hãi trong thế giới này.
Vương Vân Chi dạo một vòng quanh xác cá voi, lúc xem phía mặt sau, phát hiện ra một vật kỳ quái.
Nơi này sao lại có người?
Cá voi một mặt hướng về phía biển, trên bờ cách chỗ cá voi không xa, có vài người đang đứng sừng sững.
Nhưng toàn thân lại trắng như tuyết.
"Đây là cái gì?" Hạ Lẫm cũng nhìn thấy những người kia, không khỏi nhíu mày: " Tượng băng?"
Đến gần nhìn, Vương Vân Chi mới thở phào nhẹ nhõm, không phải người lẫn thi thể, chỉ là một pho tượng, chạm trổ cũng không tinh tế, đao pháp có chút thô kệch, nhìn xa có thể dọa người, nhưng đến gần có thể nhìn thấy tất cả chi tiết đều không rõ ràng.
Chất liệu của pho tượng, cũng không phải là băng.
Sờ tới sờ lui đều là cứng rắn, nhưng có chút mỡ dầu, có thể dễ dàng dùng dao khắc lên trên, thậm chí có thể cắt xuống một khối
Đây là......
"Mỡ cá" Hạ Lẫm nói: " Mỡ của con cá voi kia"
"Nhanh như vậy đã phát hiện ra?" Vương Vân Chi cảm thấy vị tiểu thiếu gia này rất lợi hại.
Trong thế giới hiện thực, tôi đã từng đi tới khu tụ tập của những người Inuit" Hạ Lẫm nói: " Bọn họ sinh hoạt tại Bắc Cực, cũng sẽ săn cá voi, mỡ cá voi là một vật liệu tốt, dùng nó để điêu khắc đồ vật, bôi ở bên ngoài, sẽ không bị chảy"
"Ra là vậy"
Vương Vân Chi đến gần xác cá voi, nhìn thấy thịt và mỡ đều lộ ra ngoài.... Rất nhiều, tất cả mỡ ở đây nếu dùng để điêu khắc vật liệu, khắc mấy trăm người cũng được.
"Thì ra người ở thế giới này thích dùng mỡ cá để làm tượng." Vương Vân Chi nghi ngờ nói: " Đây là một kiểu tế lễ sao?"
"Có lẽ." Hạ Lẫm không hề lo lắng nhún vai:" Lão sư, anh đến đây không phải chỉ là để ngắm tượng thôi nhỉ."
Đúng vậy.
Vương Vân Chi trước khi đến không biết có thứ này, chỉ là nhất thời bị chúng mê hoặc, quên mất chính sự.
"Tôi ban đầu chỉ đến xem, thật không ngờ lại có một cái xác cá voi ở đây, điều này hoàn toàn đúng với suy đoán của tôi" Vương Vân Chi nắm chặt cốt đao, chầm chậm nâng đao lên, mũi đao ngắm ngay phần bụng mỏng yếu nhất.
Xác cá này cũng không tính là lớn, cũng đã có người cắt đi một phần, xẻ bụng nó hẳn là không sao.
Vương Vân Chi cắn răng, hạ một đao xuống, chỉ chém ra một lớp băng bên ngoài.
" Anh muốn mổ bụng của nó sao?" Hạ Lẫm cảm thấy động tác của Vương Vân Chi thú vị cực kỳ.
"Đúng vậy."
" Trong bụng sẽ có gì"
" Có......không nói chính xác được" Vương Vân Chi không dám xác định trăm phần trăm.
"Cần, cám ơn." Vương Vân Chi biết rõ khả năng của mình, lập tức giao cốt đao cho Hạ Lẫm.
Hạ Lẫm nguyên bản cầm trường mâu chế tác bằng xương, giờ phút này tiếp nhận lấy cốt đao, đem trường mâu đổi cho Vương Vân Chi.
Cách Hạ Lẫm cầm đao Vương Vân Chi chưa thấy qua bao giờ, vị tiểu thiếu gia này trước đây nổi tiếng thanh lịch, sang trọng, nhưng hiện tại, tư thái cầm đao của y cực kỳ thô kệch, rất giống học được từ thảo nguyên phương Bắc.
Phập phập một tiếng, lưỡi đao ghim vào trong thịt, bụng cá bị phá ra, uế khí tanh hôi trong bụng trào ra ngoài, bên trong tất cả đều là thức ăn đen sì chưa tiêu hóa hết.
Do lên men, bên ngoài cá voi đông cứng, nhưng bên trong vẫn còn mềm, những thứ buồn nôn đều bị hóa lỏng chảy ra ngoài.
Hạ Lẫm ngán ngẩm lui về sau mấy bước, ở cạnh đống tuyết lau sạch cốt đao.
Mùi này thực khó để người ta hít vào.
Vương Vân Chi rút cái khăn từ trong áo ra, bịt lại mũi miệng, tay phải nắm chặt trường mâu, tiến lên quấy một vòng trong bụng cá voi.
Theo động tác của cậu, có đồ vật bị trường mâu lôi ra.