Nhặt Được Tình Yêu Nhỏ - Độc Độc

Chương 10: Chương 10



Ngày hôm sau Karen vui sướng, hài lòng đi tuyên bố với La Tử Sơ và Dương Gia.
 
“Oa! Tô Tô, hóa ra hôm qua thật sự là cậu với cậu ta hôn môi nhau, tớ còn tưởng là mình bị hoa mắt rồi cơ!” La Tử Sơ vừa nghe được tin này xong, phản ứng đầu tiên là nhảy bật dậy hô lên.
 
“Gì?!” Mặt Tô Túc nhanh chóng đỏ rực, chẳng lẽ tối hôm qua cậu ấy thấy được chuyện cô với Karen ……?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Hôn môi? Khi nào hả?” Dương Gia bị giật mình liên tục, hai người kia đột nhiên tuyên bố quen nhau, hơn nữa trước đó lại còn tiếp xúc thân mật?
 
“Là lúc chúng ta đi xem buổi biểu diễn của Tiêu ca ở quán PUB đó, hai người bọn họ thật là đã……” củi khô bốc lửa. Lời chưa nói ra khỏi miệng đã bị Tô Túc chặn lại, cô ngoài cười nhưng trong không cười nói “La La, cậu không nói lời nào cũng có không ai nghĩ là cậu câm đâu.”
 
“Trời! Tô Tô, cậu rất biết che giấu nha, đã sớm ăn người ta xong rồi mà bây giờ mới nói cho bọn tớ biết.” Oán giận thì oán giận nhưng biểu tình của Dương Dương lại lộ ra mười phần “Tớ quả nhiên không nhìn lầm cậu”.
 
Trên trán Tô Túc xuất hiện ba vạch đen, nhìn cô có vẻ đói khát đến vậy sao? Bọn họ là làm sao kết luận là cô……ấy ấy cậu ta hả?
 
***
 
Giỡn hoài, cô làm sao có thể thật sự chơi trò yêu đương với cậu ta! “Yêu đương” với người bạn trai mới nhận chức kia được mấy ngày, Tô Túc đã phải chật vật mà trốn vào trong phòng của mình, mở máy tính lên. Thằng quỷ nhỏ kia có kinh nghiệm phong phú đến kì lạ, mấy ngày nay biểu hiện cứ giống như bọn họ là một cặp đôi đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, chiêu trò ùn ùn không dứt, động tác thân mật cũng tự nhiên giống như ăn cơm uống nước. Nếu lại tiếp tục như vậy, cô cũng sắp……thật sự, chìm đắm vào đó.
 
“Ai……” Nhìn nửa ngày, Tô Túc phát ra một tiếng thở dài phức tạp. Sau đó cô lên mạng, thuần thục truy cập một trang web bằng tiếng Anh.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ừm, chuyện phong tỏa tin tức cũng khá tốt, hoàn toàn nhìn không ra người cần tới đã không tới. Như vậy tiếp theo, cô rốt cuộc nên ám chỉ như thế nào thì mới có thể làm cho bọn họ biết, người bọn họ muốn tìm hiện tại đang ở đây……Tô Túc đang lâm vào trầm tư thì đột nhiên nghe được tiếng Karen kêu to, sau đó cửa đột nhiên bị mở ra.
 
Tô Túc khiếp sợ, luống cuống tay chân vội vã tắt hết mấy trang web đang xem đi, sau đó cô quay đầu lại, giả vờ tức giận nói: “Cậu vào phòng người khác mà không gõ cửa sao?”
 
“Tôi gõ rồi mới vào mà.” Karen vô tội nói.
 
Đúng vậy, là có gõ, nhưng chủ phòng còn chưa nói gì mag cậu đã tự ý mở cửa xộc vào rồi. Tô Túc bĩu môi, “Có việc gì sao?”

 
“Chị đang làm gì vậy?” Karen cực kỳ tò mò mà rướn cổ, muốn nhìn xem cô đang che dấu cái gì không thể cho cậu coi.
 
“Không có gì, cậu duỗi cổ dài như vậy để làm gì?” Tô Túc dùng toàn thân che ở trước máy tính, còn một tay đẩy ra cái đầu gần như muốn đụng tới mặt cô của cậu “Kinh kịch không phải là sắp bắt đầu rồi sao, đi đi đi, đi ra ngoài xem thôi.” Không để ý tới sự phản kháng của cậu, Tô Túc đẩy Karen đang lộ vẻ mặt hoài nghi đi ra ngoài.
 
TV mới bắt đầu chiếu vở kịch , Karen vừa nghe đến lời ca mượt mà của chuyên gia kinh kịch Mai Lan Phương liền tạm thời buông tha cho Tô Túc, cũng không quấn lấy cô nữa mà hưng phấn chạy ra ngoài đi nghe hát. Tô Túc vô thức thở ra một hơi, may mắn con quỷ Tây nhỏ này thích nghe quốc tuý(*), bằng không cô sẽ bị cậu ta quấn tới chết mất.ý>
 
Đợi tới khi vở kịch biểu diễn xong và TV đang phát quảng cáo, tranh thủ thời gian rảnh này, Karen hưng phấn quay sang nói với Tô Túc, người đang thảo luận chuyện thiết kế với Dương Gia và La Tử Sơ: “Tô Tô, người đóng vai vị tiểu thư kia thật là lợi hại, thanh âm của cổ vậy mà lại có thể xinh đẹp được như vậy!”
 
Tô Túc cười như không cười nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị “Vị tiểu thư kia là đàn ông đó.”
 
Karen trong nháy mắt ngây dại. Hồi lâu cậu mới hồi phục tinh thần, không thể tưởng tượng nổi mà chỉ vào TV, miệng mồm nói chuyện còn có chút lắp bắp “Cô……Anh…… Tô Tô, chị gạt tôi!”
 
Tô Túc vô tội nhún vai một cái, “Tôi gạt cậu làm gì? Hơn nữa nghệ nhân này còn là bảo vật của quốc gia chúng tôi, không người nào là không biết.”
 
“Không thể nào! Một giọng hát mượt mà, biểu tình kiều mị, cử chỉ tinh tế, còn có tư thế ung dung hoa quý thế kia, làm sao có thể là một người đàn ông?” Karen trợn mắt há hốc mồm.
 
Cô vốn chính là muốn nhìn thấy bộ dạng sững sờ này của cậu. Tô Túc sung sướng cười thành tiếng “Nếu cậu không tin thì lên mạng tra thử xem, tên của ông ấy là Mai Lan Phương. Nhân tiện nói cho cậu biết, vai nữ cậu xem trong mấy ngày nay, đa số đều là được ông ấy biểu diễn.”
 
Karen không nói hai lời liền vọt vào phòng Tô Túc.
 
Tô Túc cười phá lên, chỉ chốc lát sau liền truyền tới tiếng kêu to của Karen: “Tô Tô, mật mã là gì vậy?”
 
“0502.” Tô Túc gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy vẻ mặt không thể ngờ của Karen, cô không hề nghĩ ngợi liền nói ra mật khẩu máy tính của mình.
 
Mà Dương Gia, vốn cũng đang cười trộm ở một bên vừa nghe vậy cũng nhướn mày, dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Tô Túc “Không có việc gì sao? Nói mật mã cho cậu ta biết ấy?”
 
“Cậu ta sẽ không biết đâu.” Tô Túc còn cho rằng cô ấy đang nói về hàm nghĩa của mật khẩu nên cũng không thèm để ý mà vẫy vẫy tay.

 
“Mật mã có thể là tạm thời sẽ không biết.” Dương Gia quỷ dị mà ngừng một chút “Nhưng là mấy thứ liên quan thì……Ví dụ như màn hình……” Không đợi Dương Gia nói hết câu, Tô Túc đã chạy như bay vào phòng, hét lớn, “Karen, từ từ, để tôi……” mở. Câu nói đột ngột khựng lại, Tô Túc cứng đờ mà nhìn Karen, người đang hai mắt thẳng tắp chăm chú nhìn màn hình máy tính của cô, trong đôi mắt xanh của cậu lóe lên thứ ánh sáng kì lạ.
 
Màn hình máy tính thật ra cũng không có gì là không thể cho người khác thấy, chỉ là một bức ảnh, trong tấm ảnh là một gương mặt tuấn mỹ đang nở nụ cười vui vẻ, còn hơi mang theo nét non nớt, trong đôi mắt xanh thanh khiết ngập chứa ý cười lém lỉnh. Nhưng mặc cho ai nhìn vào đều sẽ phát hiện, hình dáng của cậu bé trong ảnh rất giống với Karen, chỉ là khuôn mặt trong hình nhìn nhỏ hơn so với cậu mà thôi.
 
Đáng chết……Tô Túc thấp giọng rên rỉ một tiếng, đáng lẽ cô nên đổi từ sớm! Còn nghĩ là sẽ không có khả năng bị cậu nhìn thấy đâu, nhưng cô không nghĩ tới sẽ xảy ra sai lầm như thế này.
 
“Tô Tô?” Karen quay đầu lại, biểu tình rất là kỳ quái, “Người này là ai?”
 
Tô Túc yên lặng một lát mới nói “…… Nolan Modi.”
 
“Chị……biết cậu ta?”
 
“À ừ…… coi như là vậy đi.” Ánh mắt Tô Túc dao động.
 
Cái tên Nolan Modi này ở Âu Mỹ có thể nói là nhà nhà đều biết. Cậu ta là một ca sĩ thiếu niên thiên tài của giới nghệ sĩ, bảy tuổi đã debut, đến nay đã ra chín album, mỗi một bài hát trong album đều vững chắc ngồi trên ngôi vị hạng nhất của bảng xếp hạng doanh số, trong vòng tròn showbiz mà nghệ sĩ nhiều như mây của Âu Mỹ, cậu ta vẫn là một nhân vật truyền kỳ, thuộc cấp độ cha đỡ đầu trong giới. Chỉ cần là người đã nghe qua bài hát của cậu thì sẽ không có một ai là không khen ngợi khả năng sáng tạo âm nhạc hoàn mỹ của cậu ta, mà người nào đã nhìn qua khuôn mặt của cậu thì sẽ không có một ai là không yêu thương gương mặt tuấn mỹ không giống người phàm đó. Đồng thời ——
 
“Từ lúc bắt đầu chị đã nhận ra rồi?” Nolan Modi cũng là một cái tên khác của Karen.
 
“……Coi như là vậy đi……” Gương mặt kia chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra.
 
“Chị là fan của tôi?”
 
“…… Xem như là vậy đi……”
 
“Rất thích tôi?”
 

Tô Túc ho nhẹ hai tiếng, “…… Xem như là vậy đi……”
 
Yên lặng một hồi, Karen mới ầm ĩ kêu to “Lừa đảo! Cho tới bây giờ tôi cũng chưa phát hiện ra chị có động tác gì biểu hiện là thích tôi, lúc mới đầu, căn bản là coi tôi như ôn dịch, chị như vậy cũng gọi là thích tôi à?”
 
Trên trán Tô Túc nhảy ra mấy vạch đen, phản ứng của tên quỷ nhỏ này vì sao lại kỳ quái như vậy, người bình thường không phải là nên cáu kỉnh vì cô đã dấu diếm sao?
 
“Chị làm sao biết đến tôi vậy? Hả? Tô Tô?” Karen thấy cô yên lặng, cười như không cười hỏi.
 
“Chỉ là ngẫu nhiên thôi, trùng hợp vào trang web của cậu, rồi cảm thấy giọng ca của cậu còn thiếu sót, miễn cưỡng.” Tô Túc trả lời được cực kỳ nhanh chóng.
 
Vừa nghe như vậy Karen liền không vui, cậu híp lại hai mắt, “Tô Tô, chị thật không ngoan, không nói thật tí nào.” Trả lời như vậy là sao a.
 
“Thật sự là lời thật lòng a.” Tô Túc cự nự không nhìn cậu.
 
“Nói thật mới thả chị đi, chị coi tôi là em bé 3 tuổi sao, nếu trang web Châu Á của tôi có thể tùy tiện mà truy cập được ở đây thì tôi đã sớm không dám lộ diện ở chỗ này rồi.” Karen cuồng vọng nói. Cô bị vẻ mặt tự tin mười phần của cậu làm cho cười ra tiếng “Thằng nhóc thối.”
 
“Tô Tô, đã nói với chị trăm ngàn lần mà, không được gọi tôi là nhóc, tôi đã 16 tuổi rồi!” Karen nhíu mày kháng nghị mãnh liệt.
 
“Quốc gia của tôi có quy định là thanh thiếu niên mười tám tuổi mới thành niên.”
 
“Trẻ vị thành niên cũng không nhất định đều là nhóc con nha.”
 
“Chỉ là cậu so với tôi nhỏ hơn rất nhiều, tôi gọi quen rồi.”
 
“Tôi chỉ nhỏ hơn chị ba tuổi, chỉ có ba tuổi thôi!”
 
“Ba năm là một thế hệ, cậu chưa bao giờ nghe qua sao?”
 
Karen hít sâu một hơi, Tô Túc tuyệt đối là cố tình! Cậu nỗ lực bình tĩnh lại, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười “Tô Tô, chị không được nói sang chuyện khác!”
 
“Hứ!” Tô Tô cảm thấy phiền toái mà nhíu nhíu mày, nhìn dáng vẻ cậu ta nếu cô không chịu nói rõ ràng từng chuyện ra thì sẽ không bỏ qua cho cô, nhưng là nếu nói thật cho cậu ta biết thì tên nhóc này cũng chắc chắn không để yên cho cô. Tô Túc chuyển động mắt, thở dài một hơi rồi nói: “Ngay từ đầu tôi chỉ là nghe được một đoạn bài hát của cậu ở trên web thôi, cảm thấy cũng không tệ lắm nên tôi dựa theo cái tên đó tìm được một trang web khác có bài nhạc của cậu, sau khi biết cậu là ai rồi thì tôi vào trang web của cậu xem một chút, sau nữa, là như vậy đấy.”
 
Karen nghe cô đơn giản rõ ràng nói tóm lược như đang tường thuật xong, vô lực bảo “Tô Tô, trọng điểm chị còn chưa nói qua được không, chị là làm sao đăng nhập vào được trang web của tôi, sau đó thì lại như thế nào?”

 
“Cậu vì sao phải phiền toái như vậy nha, biết đại khái là được rồi.” Tô Túc không kiên nhẫn mà nhíu mày.
 
“Tô Tô.” Karen cảnh cáo gọi một tiếng.
 
Ông trời, cô rốt cuộc là đã tạo nghiệp gì vậy. Tô Túc câm nín hỏi trời xanh, đành phải thành thật nói: “Tôi nhờ người quen gửi cho mấy đĩa CD từ nước Mỹ về, bên trong có mật mã và số hội viên của fan VIP, sau đó tôi liền ghé trang web của cậu xem thôi.”
 
“Nga.” Karen gật đầu, ý bảo cô nói tiếp.
 
Tha cho cô đi mà, Tô Túc rên rỉ một tiếng, không tình nguyện mà tiếp tục: “Bài hát của cậu……Sau khi tôi nghe xong, cảm thấy rất êm tai, thật sự, chưa bao giờ có bài hát của ca sĩ nào có thể làm cho tôi cảm giác được sự bao la cùng tràn đầy sức sống giống như trong âm nhạc của cậu, làm fan nhạc của cậu cũng là lần đầu tiên tôi có hứng thú với bản thân một người ca sĩ, càng không cần nói tới chuyện cậu ta vẫn là một đứa nhóc so với tôi còn nhỏ hơn vài tuổi. Tôi nghĩ tới, rốt cuộc là một đứa bé như thế nào mới có thể hát được không bị trói buộc như vậy, giống như hoàn toàn không có phiền não, mà ngay lúc đó tôi còn đang rơi xuống đáy tận cùng. Sau này tôi mới phát hiện, cậu là một tên nhóc quỷ được nuông chiều tùy hứng, không có phép tắc, phong lưu lại lăng nhăng……”
 
Karen trừng cô “Ở đâu ra nhiều tính từ phong phú như vậy.” Còn không có một từ nào có nghĩa tốt hết.
 
“Cậu vốn dĩ chính là như vậy, không phải sao?”
 
Karen câm nín không trả lời được.
 
“Mặc dù cậu có rất nhiều khuyết điểm như vậy, nhưng kỳ quái là tôi cũng không cảm thấy chán ghét chút nào, ngược lại còn cảm thấy cậu vốn hẳn là nên sống một cuộc sống càn rỡ như thế, làm tôi……” Tô Túc dừng một chút, “Thật hâm mộ, cũng hy vọng cậu sẽ vẫn luôn có thể tiếp tục vui vẻ như thế nữa. Cứ như vậy, tôi gần như là nhìn cậu trưởng thành.” Từ một đưa bé đáng yêu tùy hứng lớn lên thành một quý ông tuấn mỹ được nuông chiều.
 
“Sau tới một ngày nào đó, cậu đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi bằng xương bằng thịt, lúc ấy thật sự là tôi không biết tâm trạng của mình là gì, thật vui vẻ, thật hưng phấn đến mức trái tim giống như là sắp nhảy ra ngoài.”
 
Nghe vậy trong mắt Karen hiện lên một tia sáng kỳ lạ, cậu cười tà rồi ghé sát vào Tô Túc “Khả năng tự chủ của chị đúng là rất mạnh đó.” Nói xong, cậu liền dùng sức hôn cô.
 
Chết tiệt, cái tật xấu động một chút là hôn của cậu nhất định là phải sửa! Tô Túc vừa bị phát hiện bí mật nên trong chốc lát còn ngượng ngùng, không có cự tuyệt nụ hôn của cậu, mà cũng không có phát hiện sự lạnh lẽo trong đôi mắt xanh thẳm kia.
 
Đêm khuya, Karen một mình một người ngồi ở trong căn phòng tối mịt, ánh sáng u tối chuyển động trong đôi mắt xanh lục khi cậu đối diện với màn hình máy tính, cậu nhanh chóng đánh xuống: “Bắt được bọn họ thì chờ tôi trở lại rồi hành động, không có chỉ thị của tôi thì đừng có tới tìm, những người đó một tên tôi cũng sẽ không bỏ qua, bao gồm cả đứa con gái ghê tởm……Tô Túc này.”
 
Lạt mềm buộc chặt phải không……Karen nhếch lên một nụ cười lạnh.
 
(*) Quốc túy: Tinh túy của quốc gia.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.