Nhặt Được Tình Yêu Nhỏ - Độc Độc

Chương 25: Chương 25



“Tôi đi cùng cô ấy.” Cậu trai trẻ đó tự mình lên tiếng.
 
“A?” Cô gái lễ tân trở nên hoang mang.
 
Trong mắt Tô Túc hiện lên tia không kiên nhẫn, cô xoay người ngẩng đầu nhìn về phía Karen, người đã cao vọt tới 1m8.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Karen như khiêu khích lại mà nhìn cô, chỉ cần cô đi tới chỗ nào thì cậu sẽ theo tới chỗ đó, không tin trong hôm nay cô không nói với cậu câu nào.
 
Tô Túc đột nhiên lại lộ ra nụ cười xán lạn, sau đó đưa tay kéo cậu đi ra ngoài.
 
Tim Karen không có chí tiến thủ mà lập tức đập nhanh hơn, cậu nhìn chăm chú nụ cười thanh lệ đã lâu không gặp của cô, hoảng hốt giống như đã cách cả một thế hệ rồi chỉ biết ngơ ngác mà đi ra ngoài theo, sau đó hai người dừng lại trên đường cái.
 
Tranh thủ lúc cậu đang mất hồn, ở ngay trên đường phố người đến người đi nhộn nhịp, Tô Túc nhanh chóng giật rớt chiếc nón trên đầu cậu rồi làm bộ kinh hỉ hô to một tiếng: “Nolan Modi!”

 
Người đi đường bị tiếng hô to đột nhiên của cô hấp dẫn rồi theo bản năng mà nhìn về phía âm thanh phát ra, sau đó trong mắt tất cả mọi người đều xuất hiện không thể tưởng tượng được cùng mừng như điên, đám đông giống như thủy triều mà toàn bộ nhào tới: “Ông trời! Thật sự là người thật!”
 
Nhóm fan cuồng lập tức vây quanh lấy Karen, người còn đang ngơ ngác chưa biết gì, ba tầng trong ba tầng ngoài: “Nolan, chị là fan của em này, cho chị nắm tay em một cái!”
 
“Ký cho mình cái tên đi!”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cho mình sờ cậu một chút được không?”
 
“Để em……”
 
“Cho chị……”

 
Karen trước nay vẫn được vệ sĩ bảo vệ cho nên lúc này bị đám người chen chúc như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao, cậu quay đầu lại tìm kiếm Tô Túc thì chỉ thấy cô đã sớm lùi về khoảng cách an toàn, đầu cũng không thèm ngoái lại mà đi thẳng vào trong cao ốc.
 
Cô gái nhỏ đáng chết này! Karen nghiến răng nghiến lợi nghi trong khi chật vật ứng phó với fan.
 
*****************************************
 
“…… Mấy chị nói cô ấy có phải là thật quá đáng không?” Trên mặt đã nhiều ra mấy cái vết cào, Karen gọi La Tử Sở và Dương Gia ra rồi nhe răng trợn mắt oán giận chuyện xảy ra hồi chiều. Trời biết cảnh tượng sau đó hỗn loạn cỡ nào, fan hoàn toàn làm tắc nghẽn giao thông, nếu không phải cậu gọi ra vệ sĩ bí mật vẫn luôn đi theo bảo vệ bên người thì quả thật là nửa bước cũng khó đi. Sau khi ngồi lại trên xe cậu mới phát hiện ra quần áo trên người có vài chỗ bị xé rách, trên tay trên mặt cũng bị mấy người fan cuồng cào ra vài vết đỏ. Trong đời cậu chưa chật vật như thế bao giờ, vừa nhớ tới chuyện buổi chiều liền hận đến ngứa răng, đáng giận Tô Tô, tuyệt tình như vậy……
 
La Tử Sơ cùng Dương Gia liếc nhau rồi hỏi: “Karen, lần này cậu trở về tìm Tô Tô, rốt cuộc là vì cái gì?” Tô Tô đã nói rõ là không muốn lại có chút quan hệ nào với cậu, nhưng là chiếu theo thái độ hiện tại của Karen, sẽ không phải là cậu ta……
 
“Không có gì” ánh mắt Karen lập loè, không muốn thừa nhận bản thân mình không buông tay được, quả thật là mất hết lòng tự tôn: “Thấy chị ấy vẫn còn một mình nên tôi muốn giỡn chút thôi.”
 

Ánh mắt Dương Gia lập tức trở nên nghiêm nghị “Karen, nếu cậu là nghĩ như thế, vậy thì mời cậu không cần lại xuất hiện nữa.”
 
“Vì sao?” Karen cũng híp mắt lại, dựa vào cái gì mà không cho cậu lại gần Tô Túc!
 
Dương Gia trao đổi một ánh mắt với La Tử Sơ rồi chậm rãi nói: “Mặc dù chưa được sự đồng ý của Tô Tô mà đã nói cho cậu thì không tốt lắm, nhưng chị nghĩ, cậu nên biết một chút chuyện nhà cậu ấy.”
 
“Nhà chị ấy có chuyện gì?” Hiện tại cậu mới phát hiện, cậu hoàn toàn không biết gì về cô cả.
 
“……Chuyện này……cha ruột của Tô tô, là bởi vì ngoại tình nên mới ly hôn với mẹ cậu ấy. Tô Tô nói, từ khi cậu ấy nhớ được chuyện thì mẹ cậu ấy đã cả ngày rửa mặt bằng nước mắt, cậu ấy biết là do mẹ với ba cãi nhau nên mới vậy, nhưng cậu ấy lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mà ba cậu ấy, mặc dù không phải là một người chồng xứng chức nhưng lại là một người cha xứng chức. Ông ta yêu thích Tô Tô, đối với cậu ấy giống như một công chúa nhỏ. Tô Tô thậm chí còn thân với cha hơn một chút. Nhưng mãi đến sau này, có một ngày ba cậu ấy uống say trở về, lúc Tô Tô đang chăm sóc ông ta thì mới nghe được ông ta say rượu nói lỡ lời, ông ta nói, ‘con gái rượu, con biết không, tuy rằng bên ngoài ba còn có một đứa con gái khác, chỉ nhỏ hơn con một tuổi thôi, nhưng chỉ có con mới là công chúa rượu của ba. ’”
 
Đến đây thì Dương Gia ngừng lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Karen mất đi vẻ nhẹ nhàng mới tiếp tục nói: “Tô Tô bảo, đợi cậu ấy thật vất vả hiểu được ý của câu nói kia xong, cậu ấy gần như đã hỏng mất!”
 
Trái tim của Karen co rút, một loại đau lòng khôn kể lan tràn ra lục ngủ ngũ tạng của cậu.
 
“……Trong một đêm Tô Tô trưởng thành, cậu ấy nói chuyện cả một buổi tối với mẹ xong, ngày hôm sau liền ép cha cậu ấy ký vào giấy thỏa thuận ly hôn. Cha cậu ấy tự biết là ông ta sai, lại khẩn cầu Tô Tô tha thứ, nhưng từ đó về sau, Tô Tô không bao giờ muốn gặp cha cậu ấy nữa, thậm chí tên họ cũng đã đổi thành họ của cha kế hiện tại. Bọn chị đã từng khuyên cậu ấy, nhưng là cậu ấy nói, cậu ấy yêu sâu đậm bao nhiêu, thì thương tổn cậu ấy nhận được lại lớn hơn bấy nhiêu, thậm chí lớn đến mức, vừa nhìn thấy người kia sẽ ngay lập tức nhớ đến loại đau đớn khắc vào trong xương, ghim vào trong tủy này.”

 
Karen hít ngược vào một hơi khí lạnh, cậu vừa đau lòng mà đồng thời trong nội tâm cũng ẩn ẩn dâng lên một sự bất an.
 
“Cậu ấy rơi vào trầm cảm một đoạn thời gian rất dài mà người làm cho cậu ấy hồi phục lại, là cậu, Karen.” Dương Gia nhìn thẳng vào cậu, cuối cùng nói ra bí mật chỉ thuộc về Tô Túc “Trong một cơ hội ngẫu nhiên, cậu ấy nghe được một bài hát của cậu, chính là bài hát kia cuối cùng đã chạm được chỗ yếu ớt nhất dưới đáy lòng cậu ấy, cả ngày cậu ấy chỉ nhốt bản thân ở trong phòng, nghe đi nghe lại bài hát kia, mãi đến cuối cùng bản thân khóc lên, ngày hôm sau, cậu ấy lại lần nữa trở lại làm một Tô Tô kiên cường, vì mẹ, vì chính mình mà nỗ lực sống, cũng bắt đầu từ ngày đó, cậu ấy mới bắt đầu tìm tất cả những ca khúc cùng tin tức của cậu.”
 
Hóa ra cậu đối cô quan trọng như vậy, Karen ức chế không được mà nhếch lên khóe môi.
 
“Cho nên, Karen” Dương Gia thẳng tắp nhìn về phía cậu “Cậu có thể sẽ không hiểu, khi Tô Tô nhìn thấy cậu, cậu ấy đã vui sướng bao nhiêu…… có thể nói cậu gần như là trụ cột tinh thần của cậu ấy, mà khi trụ cột ấy xuất hiện trước mặt Tô Tô bằng da bằng thịt, cậu ấy căn bản là không biết nên làm sao mới tốt……Cậu ấy làm bộ như không biết cậu là bởi vì cậu ấy không biết nên ở chung với cậu như thế nào. Cậu ấy thậm chí thẹn thùng đến mức không dám ở chung với cậu nhiều một giây, cho nên mỗi ngày mới đi sớm về trễ.”
 
Có phải là cậu đã……phạm sai lầm rồi không? Karen nghe vậy liền cứng lại toàn thân.
 
“Bọn chị cũng không biết một năm trước giữa cậu và Tô Tô đã xảy ra chuyện gì” La Tử Sơ tiếp lời “Nhưng mà sau khi cậu rời đi, suốt cả một tháng Tô Tô ăn cái gì cũng đều sẽ ói ra, ói ra rồi lại ăn, ăn lại ói……cuối cùng suy nhược đến mức phải vào bệnh viện truyền nước biển……”
 
Đồng tử Karen co chặt, tay cậu lập tức nắm lại thành nắm đấm.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.