Nhặt Được Tình Yêu Nhỏ - Độc Độc

Chương 27: Chương 27



“Mày! Mẹ tao với ba là yêu nhau thật lòng, nếu không phải mẹ mày vô liêm sỉ câu dẫn ba tao, còn cố ý mang thai loại tiện chủng như mày thì ba tao sẽ kết hôn với mẹ mày sao?”
 
“Tinh!” Giám đốc vội vàng quát cô ta ngưng lại, nói như thế nào thì cha của Ôn Tinh cũng đã nhờ ông chăm sóc cô, ông không thể trơ mắt nhìn cô ta nhào lên tìm đường chết. Cho dù cái người gọi là Tô Túc này không có thế lực gì, nhưng người đàn ông đang điên cuồng thích cô ta kia……Từ từng chồng từng chồng lễ vật kia liền có thể nhìn ra, người đó căn bản là không phải kẻ có tiền bình thường mà chính là loại hào môn thế gia, bình dân không theo kịp, nếu cô ta tùy tiện nói một câu ở bên tai người đàn ông kia, thì phỏng chừng cả đời này của Ôn Tinh liền coi như chấm dứt.
 
Ánh mắt sắc lạnh như băng tuyết của Tô Túc bắn về phía Ôn Tinh “Cô tốt nhất nên xin lỗi vì lời cô vừa nói.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Dựa vào cái gì? Tao nói là sự thật.” Ôn Tinh ngửa đầu hất cằm, ngạo mạn mà nói.
 
“Giám đốc” Tô Túc chậm rãi xoay người qua nhìn vị giám đốc hơi béo bên cạnh “Tôi còn chưa bao giờ gặp qua nhân viên đưa hàng cho khách có thể có loại thái độ này, đây chẳng lẽ là phong cách của quý cửa hàng sao?” Cô cười lạnh một tiếng.
 
“Không không, cô Tô, mời không cần tức giận, đây là lỗi của chúng tôi.” trên trán của giám đốc toát ra mồ hôi lạnh, bị Ôn Tinh kéo theo thì ông cũng trốn không thoát bị liên hệ “Ôn Tinh, còn không nhanh xin lỗi cô Tô đi?” Ông nghiêm khắc mà nói với Ôn Tinh.
 
Ôn Tinh ỷ vào quan hệ giữa giám đốc với cha cô nên ngang ngạnh nói: “Muốn tôi xin lỗi nó? Nằm mơ!”
 

“Cô!” Giám đốc tức giận đến gân xanh cũng phải lộ ra, con nhỏ ngu xuẩn này!
 
Khi không khí đang giằng co căng thẳng thì thang máy “Đinh” một tiếng, cửa mở ra.
 
Mọi người theo bản năng mà nhìn về phía thang máy.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một cậu trai trẻ cao gầy, đội mũ thể thao cùng đeo kính râm, mặc bộ quần áo đơn giản to rộng bước nhanh từ trong thang máy đi ra, khi nhìn thấy Tô Túc đứng ở cửa thì đôi mắt xanh lục sau cặp kính râm màu trà sáng ngời lên, đôi môi mỏng của cậu nhếch lên nụ cười vui sướng “Tô Tô, chị nhận được lễ vật của tôi chưa? Có thích không?” Karen vừa nghe được Tô Túc đều ký nhận đồ cậu đưa tới liền hưng phấn lên, lập tức bỏ lại nhóm người đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn liền lái xe tốc hành đến phòng làm việc của cô.
 
Trẻ tuổi như vậy! Đây là suy nghĩ đầu tiên mà nhân viên của cửa hàng Chanel không hẹn mà đồng thời cùng nghĩ tới. Bọn họ còn nghĩ, ra tay đại gia như vậy để theo đuổi phụ nữ, suy nghĩ đầu tiên đều là đại gia trung niên, ai cũng chảy mồ hôi……
 
Tô Túc hừ lạnh một tiếng.
 
“Xảy ra chuyện gì vậy, mấy người này là ai?”Karen nhạy bén mà nhận ra không khí không đúng, cậu híp mắt hỏi.
 

“Chào cậu, chúng tôi chỉ là nghe lệnh cấp trên đưa tới bộ sưu tập mới của Chanel, chỉ là sau đó lại có chút hiểu lầm nho nhỏ với cô Tô đây……” Giám đốc chảy mồ hôi, miễn cưỡng nhếch lên một nụ cười giải thích với Karen. Cậu chủ nhà giàu……như vậy liền càng không dễ xử lý.
 
“Ý của ông là……mấy người chọc Tô Tô của tôi tức giận?” Karen mềm nhẹ hỏi. Ngữ điệu mặc dù thấp nhưng lại làm cho người không rét mà run.
 
Ai là Tô Tô của cậu ta? Tô Túc nhíu mày.
 
“Cái này……” Vị giám đốc luôn giỏi ăn nói vậy mà phát hiện bản thân ở dưới sự uy hiếp vô hình của cậu trai trẻ tuổi này nói không ra lời.
 
“Tôi nói mấy người tặng quà là để cho Tô Tô vui, mấy người lại làm ngược lại đi chọc chị ấy tức giận?” Karen lấy xuống mắt kính, đôi mắt xanh lục sắc bén quét về phía đám đông.
 
Khuôn mặt tuấn mỹ vừa lộ ra kia làm nhóm nhân viên của Chanel đều hít ngược vào một hơi khí lạnh “Nolan Modi?!” Ông trời, sugar daddy tặng quà lại là vị siêu sao trẻ tuổi mà phụ nữ cho dù có phải phá sản để gặp cũng cam tâm tình nguyện?
 
Ôn Tinh không thể tưởng tượng được mà thẳng tắp nhìn chằm chằm Karen, cô không phải là đang nằm mơ đi? Người ở trước mặt này thật sự là Nolan Modi mà cô điên cuồng mê luyến? Vì sao cậu ấy lại xuất hiện ở chỗ này? Vì sao con tiện nhân Ôn Túc kia lại có quan hệ với cậu ấy?
 

Giám đốc vậy mà thật thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ là một minh tinh giải trí mà thôi, có lẽ có tiền nhưng hẳn là sẽ không có quyền thế quá lớn……Nhưng là…… Giám đốc nghĩ lại nghĩ, một minh tinh sẽ có tài lực hùng hậu như vậy sao? Còn nhẹ nhàng đơn giản đưa cả một phòng quà như thế? Chẳng lẽ……Trái tim của vị giám đốc lại treo cao.
 
Karen không để ý tới tiếng thét chói tai cùng kinh ngạc của bọn họ, cậu cau mày mà nói: “Mang đồ vật đi vào rồi đi đi, đừng ở chỗ này ngại mắt Tô Tô.” Còn chuyện bọn họ chọc Tô Tô tức giận thì tính sổ sau.
 
“Dạ.” Giám đốc theo bản năng mà đáp lại mệnh lệnh của cậu.
 
“Chờ một chút, Nolan! Cậu bị đứa con gái này lừa rồi!” Ngay lúc giám đốc cho rằng phong ba đã qua thì giọng nói ngu xuẩn kia lại vang lên ở sau lưng ông.
 
Karen ngó đứa con gái phát ra tiếng một cái, rồi mới nói với giám đốc: “Quản lý vô dụng như vậy mà ông còn có thể làm giám đốc đến bây giờ?”
 
“Thật xin lỗi, Modi tiên sinh, đều là lỗi của tôi.”
 
“Nolan, cậu nghe tôi nói, cậu thật sự bị cô ta lừa rồi!” Ôn Tinh cắn răng nôn nóng nói. Đáng chết! Vì sao tất cả mọi người đều thích con tiện nhân Ôn Túc kia? Cha cũng vậy, Nolan là tình nhân trong mộng của cô cũng thế, rõ ràng cái gì cô cũng mạnh hơn nó nhưng vì sao cô lại không có may mắn như nó? “Tôi là em gái cùng cha khác mẹ của cô ta, không có ai hiểu biết cô ta hơn tôi.” Nếu cô không chiếm được, vậy thì Ôn Túc cũng đừng mơ có được!
 
Đôi mắt xanh lục của Karen nguy hiểm híp lại, cô ta chính là đứa con gái mà người đàn ông đáng chết kia sinh ra làm tổn thương trái tim Tô Tô?
 
Thấy Karen chú ý tới mình, cô đắc ý mà liếc nhìn Tô Túc một cái, sau đó nói: “Nolan, Ôn Túc với mẹ cô ta giống nhau, luôn biết giả bộ đáng thương nhất, cô ta khẳng định cố ý giả vờ không để ý tới cậu để hấp dẫn sự chú ý của cậu mà thôi.”

 
Hai người kia thật sự rất có tiếng nói chung nha, Tô Túc cười lạnh một tiếng rồi xoay người vào văn phòng, đóng sầm cửa lại thật mạnh.
 
“Cô câm mồm cho tôi!” Karen bùng nổ nói. Cậu vậy mà lại từng có suy nghĩ chung với đứa con gái ghê tởm này……Karen hối hận đến xanh ruột “Tôi chỉ nói một lần, không được xuất hiện trước mặt Tô Tô nữa, nếu không tôi sẽ làm cho cô hối hận vì đã sinh ra trên đời này.” cậu lạnh giọng cảnh cáo.
 
“Nolan?” Bị ngữ khí lạnh lẽo của cậu dọa, Ôn Tinh còn chưa bao giờ bị người rống lớn qua, hôm nay vậy mà lại bị người mình ái mộ nhục nhã trước mặt bao người như vậy, trên mặt mũi có chút không nhịn được.
 
“Mang theo nhân viên với đồ vật của ông đi đi!” Karen quay đầu hung tợn nói với giám đốc. Ban đầu là muốn lấy lòng Tô Tô, nhưng là không ngờ lại gợi lên những hồi ức đó của cô……Đứa con gái đáng chết! Làm hỏng chuyện của cậu! Tức giận mà không chỗ phát tiết, Karen quyết định khai đao với cô ta. “Cô ta tên là gì?” Cậu chỉ vào Ôn Tinh rồi hỏi.
 
“Modi tiên sinh, mong anh tha thứ cho cô ấy, cô ấy chỉ là nhất thời nói lỡ.” Giám đốc đương nhiên hiểu được ý tứ của Karen, ông vội vàng hoà giải.
 
“Cô ta tên là gì?” Karen cường thế hỏi “Đừng để cho tôi lại nói lần thứ ba.”
 
Run sợ dưới khí phách bá đạo mà cậu phát ra, vị giám đốc kia lắp bắp nói: “Ôn Tinh.”
 
Ôn Tinh rét run, Nolan là muốn đối phó với cô sao? Bởi vì đứa con gái ti tiện kia?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.