Nhặt Được Tình Yêu Nhỏ - Độc Độc

Chương 42: Chương 42



  

Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa “Karen, em có trong phòng không?”

 

“Eisen? Vào đi.” Karen vẫn bảo trì tư thế nằm ở trên người cô, Tô Túc hoảng hốt mà đẩy cậu ra mãi, cô cũng không muốn lại khiêu khích tên anh cả hay ghen tỵ, yêu em trai thành si kia, trời biết, đường đường là một tổng tài mặt lạnh của tập đoàn tài chính mà sao phương pháp chỉnh người lại giống với một đứa bé như thế.

 

Karen không vui mà nhíu mày.

 

Eisen giữ nguyên một khuôn mặt ngầu ngầu đi đến, thấy hai người ngồi ở trên giường liền không dấu vết mà nhíu mày nhưng trong giây lát liền biến mất “Karen, Isidore tới rồi, em đến sân bay đón nó đi.”

 

“Isidore? Anh ấy cũng tới rồi ạ? Vừa hay!” Karen nhướn mày vui vẻ nói. Cậu muốn cho tất cả các anh trai đều nhìn thấy Tô Tô của cậu “Em đi đón đây.” Lật người một cái, mới mấy bước cậu ấy đã phóng ra khỏi phòng.

 

Này này, cậu đi thì cũng mang theo cô đi ra ngoài luôn chứ. Tô Túc còn chưa kịp nói chuyện thì đã thấy bóng dáng cậu biến mất ngoài cửa phòng.


 

Cánh tay cô cầm lòng không được mà vươn ra giờ lại cứng ngắc giữa không trung, Tô Túc chậm rãi quay đầu lại, xấu hổ cười cười với tên Eisen đang lạnh lùng nhìn mình.

 

Eisen làm lơ hành động của cô, hắn lạnh lùng nói: “Cô cần phải rời khỏi em trai tôi.”

 

Cuối cùng cũng tới rồi sao? Tô Túc thầm than một tiếng, lần này lại là một cuộc chiến khó khăn.

 

“…… Hôm nay tôi vẫn luôn ở chú ý cô, khi bị tôi ác ý bỏ lại, cô tự mình tìm vui, trước ánh mắt kỳ quái của mọi người cô cũng làm như không thấy, khi đối mặt với Andreas đáng lẽ cô phải ghen tị tức giận nhưng cô vẫn bình tĩnh như ban đầu……Tất cả những chuyện này làm tôi không thể cho phép cô tiếp tục ở bên cạnh Karen được nữa.” Eisen ngồi xuống chiếc ghế bằng gỗ tử đàn đặt đối diện cô, hắn giống như một người thẩm phán mà nhìn chằm chằm Tô Túc rồi nói.

 


Ngôn luận thật mới mẻ độc đáo, Tô Túc nhướn mày chăm chú lắng nghe.

 

“Cô không có yêu Karen.” Đây là kết luận của Eisen.

 

Tô Túc nghe được ngôn luận như vậy thật không biết làm sao nói tiếp nữa, cô nghiêng đầu tự kiểm điểm một hồi.

 

“Một năm trước, em trai tôi vì cô mà suy nhược té xỉu, một năm sau, nó lại vì cô mà căng cơ bị thương, kém một chút là tàn phế……” Đôi mắt nghiêm nghị của Eisen quét về phía cô “Mà cô, tôi căn bản là nhìn không ra tình cảm của cô đối với Karen, đối mặt với Andreas, ngay cả một chút ghen ghét cô cũng không có, thật giống như…… Karen chỉ là một người bạn của cô thôi chứ không phải người yêu.”

 

Nếu không phải là vì em trai bảo bối của anh, Eisen làm gì thời gian rảnh rỗi để mà chú ý tới những việc này? Ý tưởng ban đầu của hắn là muốn kiểm tra Tô Túc một phen, nhưng càng quan sát cô thì hắn cũng càng kinh ngạc, Tô Túc không thể nghi ngờ là một người phụ nữ  làm cho đàn ông thưởng thức, nhưng mà cô quá điềm nhiên, tiêu sái đến phảng phất như không hề để bụng chuyện gì. Em trai của mình điên cuồng vì cô như thế mà cô ta lại bình tĩnh như vậy, lỡ như có một ngày……Đợi tới ngày đó, còn không bằng hiện tại làm cho Karen dứt ra.

 

“Cho nên, tôi hy vọng cô rời khỏi Karen,” Eisen dừng một chút “Đây không phải là thỉnh cầu.” Hàm ý uy hiếp trong giọng hắn không cần nói thẳng ra cũng cảm nhận được. Hắn sẽ không cho phép bất cứ ai hay chuyện gì có thể thương tổn Karen.


 

Im lặng một lát, sau đó Tô Túc khẽ cười thành tiếng, “Karen thật là có một người anh trai tốt.” Cũng khó trách cậu sẽ bừa bãi không kiềm chế như vậy.

 

Eisen vô cảm mà nhìn biểu tình nhẹ nhàng đáng lý ra không nên xuất hiện trên mặt Tô Túc.

 

“Tôi sẽ không rời khỏi cậu ấy, tôi hứa với Karen rồi.” Dù là ở trên giường bị cậu dùng đủ loại thủ đoạn để ép buộc. Tô Túc ho nhẹ một tiếng rồi trả lời.

 

“Bởi vì đồng tình sao? Nghe nói lúc Karen bị thương cô khóc rất kinh khủng, phụ nữ luôn tràn đầy mẫu tính, không phải sao?”

 

Tô Túc nhướn lông mày “Những lời này anh tốt nhất đừng nói cho cậu ấy biết, cậu ấy đã nghiêm túc nói với tôi là rất phiền.”

 

Sắc mặt của Eisen sau khi nghe lời cô nói cũng không có ôn hòa lại.

 

Tô Túc than nhẹ một tiếng, xem ra, cô còn chưa bao giờ phân tích chuyện mình yêu say đắm cậu như thế nào với Karen, thì bây giờ chắc là sẽ phải nói với anh cả của cậu trước rồi, không có cách nào khác, cũng không thể thật sự để anh cả của cậu chia rẽ hai người đi?

 


“Một năm trước, Karen trong lúc hiểu lầm mà giận dữ rời đi, hiện tại suy nghĩ lại, trước kia cậu ấy chỉ là bị mọi người sủng ái quá mức nên mới tự cho là đúng thôi, dựa theo tiêu chuẩn tình cảm của tôi, nếu là những người khác thì đây chỉ xem là hiểu lầm nho nhỏ, tôi hoàn toàn có thể thông cảm cũng có thể để tâm. Nếu đối phương có thể lý giải, rất tốt, hai người có thể tiếp tục làm bạn, nếu vẫn cứ tiếp tục hiểu lầm thì tôi cũng không bắt buộc.” Tô Túc nhìn hắn một cái, từng câu từng chữ nói ra “Nhưng mà, bởi vì người đó là Karen nên mới làm cho tôi cảm thấy mình đã bị sỉ nhục rất nặng nề, sau khi cậu ấy rời đi rồi, một đoạn thời gian tôi gần như không thể ăn cơm……Sau khi cậu ấy xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ hóa giải hiềm khích lúc trước với cậu ấy, bởi vì tôi cảm thấy cực kỳ tủi thân, tủi thân đến nỗi một câu cũng không muốn nói với cậu ấy.”

 

Tô Túc chưa bao giờ nói chuyện này ở trước mặt bất cứ ai, hiện tại cô có thể nói ra rồi, tựa hồ có loại cảm giác như mình vừa trút được gánh nặng nhưng cô vẫn cảm thấy đau đớn trong lòng như trước “Thậm chí từng có lần tôi hoài nghi bản thân, vì sao người tôi coi trọng luôn không vô tâm mà làm tổn thương tôi, cha tôi là vậy, Karen cũng vậy. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, ngay cả suy nghĩ đi tìm chết tôi cũng có.”

 

Thanh âm của Tô Túc có chút nghẹn ngào “Karen nói muốn làm lại từ đầu, tôi chỉ cảm thấy buồn cười, vết thương cha tôi để lại mười mấy năm qua cũng không thể khép lại, cậu sao mà có tự tin là có thể làm cho tôi lại đối mặt với cậu ấy lần nữa?”

 

Eisen vẫn luôn không nói gì nhưng trong đôi mắt đen của hắn chợt lóe lên tia sáng.

 

“Chỉ là cuối cùng Karen vẫn thành công, giây phút khi tôi nắm lấy bàn tay phải vô lực kia của cậu, bản thân tôi mới bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra thứ tôi muốn, chỉ là thành ý khi đối phương nằm xoài ở dưới ánh mặt trời, mà không phải là một câu ‘thật xin lỗi’ mềm yếu, điểm này, cha tôi không làm được nhưng Karen làm được. Tôi là được cậu ấy quý trọng, cậu ấy dùng một hành động cực hạn như vậy để biểu đạt tình yêu say đắm của mình cho một người con gái, nếu tôi lại không bị cậu ấy làm cho rung động, vậy chỉ có thể vì tôi là les.” Tô Túc than nhẹ một tiếng “Cho nên, anh cả, làm ơn đừng nói tôi không yêu cậu ấy…… Nói, tôi có thể chỉ là không quá am hiểu làm sao để biểu đạt tình cảm của mình mà thôi. Có lẽ tôi sẽ chậm rãi thay đổi.”

 

Khóe môi Eisen gợi lên một độ cong nhợt nhạt “Quả nhiên là giống như lời Leo nói.” Hắn lẩm bẩm tự nói.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.