Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 1000: Đường cùng (2)



Gã nói xong xoay đầu lại, trầm giọng nói, “Chư vị tướng quân, đại hãn có lệnh, bắt đầu từ bây giờ,3 các ngươi đều nghe ta chỉ huy, lập tức lui binh từ cửa Bắc, đóng quân ngoài Cư Dung Quan ba mươi2 dặm.

“A!” Một loạt tiếng kêu kinh ngạc vang lên.

Như Phong bình tĩnh nhìn lướt q0ua những khuôn mặt khó hiểu của bọn họ, gã lại bổ sung thêm một câu, “Đại hãn còn nói, lúc lui qu0ân, không được xảy ra xung đột với quân Tấn.”

Tướng tá của Ngột Lương Hãn biết Như Phong 3chính là người bên cạnh đại hãn.

Nhưng khó khăn lắm đại hãn mới chiếm lĩnh được Cư Dung Quan, nếu hôm nay chỉ vì vài câu nói của Triệu Tôn để rồi bị hù dọa và rút lui trong khi pháo chưa bắn đao chưa chém, thế thì không hề phù hợp với tính cách của Đông Phương Thanh Huyền, chuyện này khiến người ta cảm thấy vô cùng khó tin.

Trong lúc nhất thời, các tướng lĩnh trố mắt nhìn nhau.

“Chuyện này… có phải hơi qua loa quá không?”

“Chỉ lui binh như vậy, há chẳng phải quá có lợi cho bọn súc sinh Nam Yến rồi ư?”

Trong những tiếng bàn luận nhỏ, cuối cùng cũng có người nêu ý kiến với Như Phong.

“Thị vệ trưởng, có thể cho bọn ta gặp đại hãn hay không?”

Như Phong mím môi, nhìn gã ta sau đó lấy một tấm lệnh bài từ trong ngực ra, “Đại hãn có lệnh, lui binh!”

Đây là lệnh bài đại hãn của Đông Phương Thanh Huyền, thấy nó như thấy người thật. Nhưng lui binh là một chuyện lớn, cho dù Như Phong có lệnh bài trên tay thì bọn họ vẫn khó mà quyết định ngay được.

Bọn họ đứng ngẩn người tại chỗ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không phản bác cũng không chấp hành.

“Thị vệ trưởng, thứ cho ta nhiều chuyện.” Tên tướng lĩnh râu ria kia là một kẻ can đảm, thấy người khác không dám lên tiếng, gã ta bèn tiến lên chắp tay nói, “Những lời này có thể hơi khó nghe, nhưng chuyện này trọng đại, ta không thể không nói.”

Gã ta dừng lại, nhìn mặt Như Phong hơi biến sắc, cau mày nói: “Mọi người đều biết ngài là người Nam Yến, lại có quan hệ thân thiết với Tấn vương, chuyện quân sự trọng đại thế này, nếu không gặp được đại hãn, do chính miệng đại hãn hạ lệnh, bọn ta quả thực không dám hành động khinh suất, mong thị vệ trưởng lượng thứ...”

Gã râu ria này nhìn thì có vẻ lỗ mãng nhưng lại nói khá có lí, lời của gã dấy lên khá nhiều sự hướng ứng từ các tướng sĩ xung quanh. Bọn họ nhất trí cho rằng có thể lui binh, nhưng phải gặp được Đông Phương Thanh Huyền rồi mới tính.

Như Phong khó xử, mím môi, nhìn Triệu Tôn dưới thành.

“Vậy… được thôi.”

Vẻ mặt kỳ lạ của gã khiến vô số người phải suy đoán.

Không chỉ phía Ngột Lương Hãn nghi ngờ, ngay cả bên quân Tấn cũng có người hoài nghi Như Phong có phải là người của Tấn vương hay không.

Sau một thoáng giằng co, vài tướng lĩnh Ngột Lương Hãn sánh vai bước xuống thành lầu. Như Phong quay đầu, gật đầu với Triệu Tôn, “Xin điện hạ chờ đợi một chút, để các tướng quân gặp mặt đại hãn thì có thể lui binh rồi.”

Triệu Tôn bình tĩnh hất chiếc áo choàng bị làn gió thổi ra phía trước, hắn lạnh lùng nhìn gã, “Không cần biết các ngươi làm gì, chỉ có ba canh giờ.”

“Vâng, ta sẽ chuyển lời đến đại hãn.”

Như Phong cúi đầu, chắp tay chúc mừng rồi lui xuống.

Gió Bắc thổi đến từ chốn rừng núi, khẽ mang theo cơn lạnh.

Tòa thành Cư Dung Quan bị cô lập, trong thành hay ngoài thành đều vắng vẻ đìu hiu.

Dưới lớp khói mù của chiến tranh, bức tường thành cổ xưa tráng lệ kia tỏa ra hơi thở hung tàn, làm cả đất trời trở nên thấp bé và ngột ngạt. Áo choàng màu đen của Triệu Tôn tung bay trong gió, hắn cưỡi trên lưng ngựa đen, ưỡn thẳng lưng, giống hệt như một cây tùng cổ xưa, sừng sững bất động.

Nhưng hễ là có thể giải quyết trong hòa bình thì không ai lại muốn đổ máu hi sinh. Thế nên, trong lúc chờ đợi, cả chiến trường rất yên tĩnh và cũng khá thoải mái. Tướng sĩ quân Tấn đều hi vọng quân Ngột Lương Hãn có thể ngoan ngoãn rút khỏi Cư Dung Quan, không cần phải động đao động thương quyết chiến một trận.

Triệu Tôn cũng hi vọng như thế.

Cuộc chiến với Triệu Miên Trạch chỉ vừa mới bắt đầu, việc gìn giữ lực lượng là rất quan trọng.

Hơn nữa thành Bắc Bình đang nguy cấp, việc tranh thủ thời gian càng trở nên quan trọng.

Bính Nhất giật dây cương, tiến lên vài bước đến phía sau bên phải cách Triệu Tôn một cánh tay, y dừng ngựa, sờ mũi cười hì hì, “Chiêu này của điện hạ thật lợi hại, chỉ vài câu thôi đã có thể bắt bọn chúng ngoan ngoãn cút đi. Chỉ có điều… thuộc hạ không rõ lắm, chuyện bí mật như lương thảo trong Cư Dung Quan chỉ đủ cho mười ngày, e rằng ngay cả tướng lĩnh bình thường của Ngột Lương Hãn còn không biết, sao người lại biết được hay vậy?”

Sự tò mò của y cũng là sự tò mò của nhiều người khác.

Vài tướng quân đều hướng mắt về phía này.

Nhưng Triệu Tôn mỉm cười, nhìn lướt qua Bính Nhất và chỉ để lại một câu.

“Muốn biết? Đi vào hỏi Đông Phương Thanh Huyền.”

Mặt Bính Nhất co giật cứng đờ.

“Đừng, thuộc hạ mà vào lúc này có khác gì tìm đường chết đâu?”

Triệu Tôn hừ một tiếng, không nhìn y, đôi mắt lạnh lùng kia chỉ quan sát động tĩnh trong Cư Dung Quan, chứ không thèm để ý đến câu hỏi của y nữa. Trên thực tế, không phải hắn muốn giấu Bính Nhất, mà là bất tiện khi nói trước mặt nhiều người thế này.

Chuyện Phó Tông Nguyên bán quân lương là Lý Mạc nói cho hắn biết.

Đêm qua hắn rời doanh trại một mình là để đi gặp Lý Mạc và Cáp Tát Nhĩ.

Hai người kia lén đi tới từ đường nhỏ, dáng vẻ không được tự nhiên, bầu không khí giữa họ cũng kỳ lạ, nhưng cả hai đều có cái nhìn thống nhất về việc phân tranh giữa hắn và Đông Phương Thanh Huyền - cả hai đều đứng về phía hắn.

Suy cho cùng cũng là thân thích, không thể để người ngoài được lợi.

Quan trọng hơn hết là, chính Lý Mạc đã kể lại cho hắn nghe chuyện này.

Tất nhiên, Lý Mạc không phải là gián điệp, nàng không thể phán đoán được số lượng quân lương cũng như mức tiêu thụ của binh mã trong thành.

Nàng chỉ nói cho Triệu Tôn biết những chuyện khi nàng vào Cư Dung Quan tìm Phó Tông Nguyên bàn bạc, bao gồm số lượng lương thảo mà bọn họ định giao dịch, cách vận chuyển vân vân... Sau đó, Triệu Tôn căn cứ vào sự hiểu biết của mình với Phó Tông Nguyên, hắn nửa đoán nửa mò nên suy ra được chuyện này, nhưng không ngờ lại thuận lợi đến vậy.

Bính Nhất liếc nhìn hắn, y nhướng mày lên.

“Điện hạ, còn một chuyện nữa…”

Ánh mắt Triệu Tôn lướt tới, lạnh mắt lườm y, “Sao ngươi lắm chuyện thế?”

Bính nhất cười hì hì, y nói, “Tối qua lúc hành động, thuộc hạ phụ trách trực đêm nên đâu có tham dự đâu!”

Triệu Tôn hừ nhẹ, “Vậy thì ngậm miệng lại!”

“Vâng…” Bính Nhất thở dài rồi lùi xuống.

Vì hoàn thành hành động “bắt ba ba”, đêm qua Triệu Tôn không chỉ làm mỗi chuyện này. Muốn biến Cư Dung Quan thành “hũ”, nhốt tên gian xảo Đông Phương Thanh Huyền ở bên trong, đầu tiên cần phải cắt nguồn tiếp tế của hắn ta. Đội đặc nhiệm Gai Đỏ mà hắn phái đi sớm đã vòng qua nơi thâm sơn cùng cốc vắng người, tiến về con đường tiếp tế từ Ngột Lương Hãn đến Cư Dung Quan, chiếm cứ nơi quan trọng, chặn được đường rút lui của Đông Phương Thanh Huyền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.