Lúc Phó Tông Nguyên đóng quân trong C3ư Dung Quan, Bắc Địch và Ngột Lương 2Hãn một trái một phải chiếm biên qua0n phía Bắc, chỉ cần hắn cắt đứt đườn0g đi của Ngột Lương Hãn, cộng thêm s3ự giúp đỡ của Cáp Tát Nhĩ thì Đông Phương Thanh Huyền sẽ hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Ngoại trừ tiếp nhận lời đề nghị của Triệu Tôn, hắn ta không còn cách nào tốt hơn.
Dĩ nhiên, đối với Triệu Tôn mà nói, cách tốt nhất là tiêu diệt.
Nhưng, thứ nhất, Đông Phương Thanh Huyền là một tên khó nhai. Có câu giết địch ba ngàn, phe ta tổn thất tám trăm, nếu tấn công trực diện với hắn ta thì binh lực phía quân Tấn cũng sẽ tổn hao không nhỏ. Thứ hai, xét về thời gian, hắn cũng không thể đánh bại được Đông Phương Thanh Huyền, vì thời gian chỉ có mười ngày.
“Điện hạ!”
Gió rét thổi vù vù, bóng dáng Như Phong lại xuất hiện trên tường thành.
“Đại hãn đã đồng ý rồi, Ngột Lương Hãn đang chuẩn bị lui binh, xin điện hạ chờ trong phút chốc.”
Triệu Tôn nheo mắt lại nhìn Như Phong, rồi gật đầu.
“Vất vả cho thị vệ trưởng rồi!”
Như Phong nhìn vào mắt hắn, khẽ nhíu mày lại.
“Điện hạ…”
Gã lại ngập ngừng.
Nhưng Triệu Tôn lại ngoảnh mặt đi, không muốn nói thêm chữ nào với gã.
Nhìn áo choàng của hắn bị gió lạnh tung lên, một luồng khí lạnh pha thêm sát khí xuất phát từ lòng bàn chân truyền thẳng lên sống lưng của Như Phong. Gã há miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lặng lẽ lui xuống.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thế sự biến hóa khôn lường.
Có rất nhiều tình cảm và hồi ức đã dần mờ đi trong dòng chảy của thời gian, cảnh còn người mất. Không ai ngờ rằng, cuối cùng gã lại đứng về phía đối lập với Triệu Tôn. Mặc dù là bất đắc dĩ, nhưng có giải thích gì thêm thì cũng chỉ là dư thừa.
Hơn nữa, người như Triệu Tôn, cũng không cần gã giải thích.
Không thể không nói, Ngột Lương Hãn không chỉ có binh lực mạnh mẽ mà năng lực chấp hành cũng rất mạnh.
Khoảng nửa canh giờ sau, dưới ngọn cờ đang tung bay, tiếng hô hào chỉnh đốn đội ngũ rút quân vọng ra từ trong thành. Giống như lúc họ vào Cư Dung Quan, mặc dù rút lui nhưng thanh thế vẫn không suy giảm, khí thế ngất trời kia hệt như vừa chiến thắng khải hoàn trở về, làm gì có nét nào giống như đang lui binh?
Nhưng nói đến là đến, nói đi là đi, cứ như đây là trò chơi trẻ con vậy.
Cho dù chỉ là bọn trẻ tranh nhau một món đồ chơi cũng không thể xem như không có gì được.
Nghe tiếng kêu của chiến mã trong thành, Bính Nhất cũng đang chú ý động tĩnh bên trong tiến lên, liếc nhìn sắc mặt âm trầm của hắn rồi lẩm bẩm một câu.
“Điện hạ, ngài nói xem bọn khốn kia có giở trò gì không?”
Trên khuôn mặt lùng của Triệu Tôn chỉ có vẻ âm u, nhưng hắn lại không trả lời.
Không có được câu trả lời của hắn, Bính Nhất lại sờ mũi, y hỏi, “Đặc biệt là tên Đông Phương Thanh Huyền kia, thuộc hạ thấy không đơn giản như vậy đâu. Ngày hôm đó, lúc chiếm thành, hắn ta còn mang thần thái ngời ngời, giờ thì đùng một cái ngã bệnh? Bệnh đến trùng hợp quá cơ ấy.”
Y lầm bầm một hồi rồi ánh mắt bỗng sáng lên, “Không đúng, không đúng! Có câu người tốt chết sớm, kẻ ác sống lâu, hắn ta không thể nào dễ ngã bệnh như vậy, mà còn bệnh nặng đến mức không thể xuống giường...”
“Bính Nhất!” Y chưa nói hết lời, Triệu Tôn đột nhiên quay đầu lại, trong gió rét vù vù, đôi mắt lạnh lùng ấy trông hệt như hai thanh đao băng, hắn nhìn y chằm chằm, trong giọng nói trầm thấp chứa đựng một cơn rét lạnh khiến người khác kinh hãi.
“Ngươi phụ trách đốc thúc Ngột Lương Hãn lui binh, Giáp Nhất và ta trở về doanh trại...”
Trước mặt ba quân, biến cố bất ngờ kia khiến Bính Nhất hơi sững sờ và khó hiểu. Nhưng không đợi y phản xạ lại, Triệu Tôn đã chạy được vài dặm rồi, còn không cho y có thời gian hỏi nữa.
Điện hạ đã nghĩ tới điều gì?
Chẳng lẽ Đông Phương Thanh Huyền đã giở trò thật ư?
Trong doanh trại quân Tấn.
Từ sau khi Triệu Tôn dẫn binh rời đi, Hạ Sơ Thất đi đến doanh trại quân y.
Sự tồn tại của doanh trại quân y là sự yêu thương của Triệu Tôn dành cho nàng, nàng không những rất coi trọng mà còn dốc hết sức, không dám lơ là. Bởi vì nàng biết, trong quân Tấn có vô số cặp mắt đang nhìn xem tác dụng của đội y tế, họ đánh giá xem việc Triệu Tôn bỏ ra một khoản “đầu tư lớn” như vậy có đáng giá hay không.
Ngoài việc hầu hạ Triệu Tôn, thời gian còn lại nàng đều dành hết cho doanh trại quân y.
Mới bắt đầu, tất cả mọi người đều cảm thấy một cô gái trẻ tuổi như nàng, hơn nữa còn là người mà Tấn vương hết mực sủng ái, đến doanh trại quân y này chẳng qua cũng chỉ vì hứng thú lúc nhất thời, sẽ không ở lại lâu đâu. Nhưng vài ngày qua, mọi người nhìn ra được nàng không những có y thuật cao minh, y đức vô song, hơn nữa cũng chẳng hề có một chút ý định bỏ cuộc nào, luôn đối xử với các thương binh bệnh binh như nhau, không phân biệt cao thấp, khiến các lão đại phu cảm thấy vô cùng bái phục.
Một ngày yên bình không có chiến sự, số thương binh mới hôm nay không nhiều.
Hạ Sơ Thất và các lão đại phu bận rộn suốt một canh giờ liền mới xử lý xong các vết thương của thương binh trong doanh trại. Làm xong việc chữa thương, nàng dặn dò họ làm hồ sơ điều trị rồi mới ngáp một cái, đi ra sau bếp, nhìn Tiểu Lục và Tiểu Nhị nấu thuốc.
“Vương phi...” Thấy nàng đi vào với vành mắt đỏ au, Tiểu Nhị đau lòng trề môi, đứng dậy, đưa quạt cho nàng, “Mắt của của người thấy khó chịu à? Sao lại đỏ như vậy?”
Hạ Sơ Thất nhìn vào cây quạt với ánh mắt kỳ lạ.
Sau đó nàng nhận lấy, gõ vào đầu Tiểu Nhị
“Biết mắt ta không thoải mái, còn đưa quạt cho ta?”
Tiểu Nhị sờ đầu với vẻ vô tội, “Chẳng phải vương phi thích quạt gió châm lửa* nhất đấy ư?”
(*) Còn có nghĩa là xúi giục người khác làm bậy.
“Đệch!” Hạ Sơ Thất trợn mắt, buồn cười: “Ngươi có biết nói chuyện không đó, ai thích quạt gió châm lửa chứ?”
Tiểu Nhị bĩu môi, nghiêng đầu nhìn Tiểu Lục đang phì cười, “Tiểu Lục, ngươi nói có phải không? Chẳng phải lần nào vương phi cũng giành quạt, giành châm lửa ư?”
“Ngươi hiểu cái gì chứ!” Tiểu Lục trợn mắt lên, nhìn Hạ Sơ Thất ngồi xuống, vừa quạt lửa vừa chống cằm, y nói lớn, “Vương phi chúng ta làm thế đâu thể gọi là quạt gió châm lửa được, phải nói là quạt gió âm châm lửa quỷ...”
Hạ Sơ Thất đang cúi đầu, làm gì nghe thấy những lời họ đang nói.
Cả tối qua nàng ngủ không ngon giấc, khi trời sắp sáng lại bị Triệu Thập Cửu giày vò những hai lần, vốn đã thấy hơi mệt, cộng thêm bên ngoài trời lạnh, tay chân lạnh cóng cứng ngắc nên mới muốn ngồi sưởi trước bếp, tiện thể ngửi ít mùi thuốc bắc, thả lỏng cơ thể.