*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tới Mật Vân?
Nói như vậy là bọn họ đã lỡ gặp nhau rồi ư?
Trái tim đang thắt chặt lại của Hạ Sơ Thất lập tức thả lỏng. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tâm tình nhớ nhung con gái, cộng thêm việc đã lâu không gặp con khiến nàng chỉ muốn ngay lập tức mọc cánh bay tới Mật Vân.
“Bảo Âm sẽ không có chuyện gì đâu, nàng hồi phủ nghỉ ngơi đi, ta sẽ phái người đi đón con.” Triệu Tôn an ủi vỗ vỗ tay nàng.
Dứt lời, hắn quay đầu về phía Trần Cảnh thông báo vài câu, lại dặn dò Giáp Nhất sai người tới Mật Vân đón Bảo Âm rồi nắm tay người vẫn đang không yên là Hạ Sơ Thất quay về phủ Tấn vương. Dọc theo đường đi, phu thê hai người đều nghĩ đến con gái, tuy cả hai đều cố gắng áp xuống nhưng bầu không khí vẫn có chút lắng đọng.
Tâm tình của phụ mẫu nhớ thương con là điều không thể tránh khỏi.
Phủ Tấn vương vẫn như cũ, người làm trong phủ biết Triệu Tôn trở về nên đã sớm lau chùi cửa nẻo, dọn dẹp nhà cửa từ trên xuống dưới.
“Nô tỳ cung nghênh Tấn vương điện hạ, Tấn vương phi.”
Toàn bộ nô tài trong phủ Tấn vương đều vui sướng, phấn khởi đứng xếp hàng ngay ngắn, lễ phép trước cửa mừng chủ tử của bọn họ bình an trở về. Nhưng Hạ Sơ Thất quét mắt nhìn mọi người một vòng, nỗi lòng căng như dây đàn của nàng vẫn không thể thả lỏng nổi, nàng chỉ mỉm cười lấy lệ, miễn lễ cho mọi người.
Hoàn thành xong mấy chuyện lễ nghi đó, Triệu Tôn muốn tới điện Thừa Vận để làm việc, nàng cũng không có tâm trạng nói chuyện với mọi người nên đi về phía hậu điện.
“Cha, nương...”
Lúc này, giữa hai bà tử có dáng người to lớn, mập mạp đột nhiên xuất hiện một cái đầu nho nhỏ. Ngay sau đó, một bóng người nhỏ bé, kéo theo một con cáo nhỏ vội vàng lách qua rồi thở ra một hơi.
“Dì Tinh Lam nói, cái này gọi là bất ngờ!”
Tiểu nha đầu lẩm bẩm nói, thấy Triệu Tôn sững sờ nhìn cô bé còn Hạ Sơ Thất không hề có chút phản ứng nào thì mếu máo, chạy như điên đuổi theo Hạ Sơ Thất.
“Nương, ở đây, Bảo Âm ở đây...”
Cô bé đuổi theo ở phía sau nhưng Hạ Sơ Thất vẫn đi nhanh về phía trước không hề dừng lại.
Trịnh Nhị Bảo hô lên một tiếng “Ôi chao!”
“Vương phi!”
Đám Giáp - Ất – Bính – Đinh trong vương phủ cũng đều mở miệng.
“Vương phi, tiểu quận chúa ở đây...”
Hình ảnh đó... vừa hài hước, nhưng cũng lại vừa khiến lòng người chua xót.
Người một mực tìm kiếm con gái lại không nghe được rằng con gái ở ngay sau lưng mình.
Rốt cuộc mọi người đã phát hiện ra điều bất thường, tất cả đều ngậm miệng lại. Tiểu Bảo Âm chân ngắn không đuổi kịp mẹ, cổ họng vì gọi nhiều cũng khản giọng, cô bé nổi giận, ngồi xổm xuống đất, ôm đầu gối nho nhỏ của mình, bất đắc dĩ xoa đầu con cáo nhỏ đang chạy tới chạy lui bên cạnh mình.
“Ôi!”
Cô bé thở dài y như người lớn, sau đó bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn gương mặt khó dò cảm xúc của Triệu Tôn, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra.
“Người nói yêu con, cần con, nhưng lại không nghe thấy con gọi là nương.”
Bàn tay cô bé chỉ vào bóng lưng của Hạ Sơ Thất.
“Người nói nhớ con, mong con, nhưng lại xị mặt không thèm để ý đến con là cha.”
Ngón tay cô bé lại dời sang một hướng khác, chỉ thẳng về phía Triệu Tôn.
“Hừ! Có cha nương như thế này, Bảo Âm đau lòng quá...”
Cô bé hơi cong lưng xuống, cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ trước hai vị phụ huynh hoàn toàn lơ mình thế này. Cô bé suy nghĩ một chút, lại ngồi chồm hỗm, ôm con cáo nhỉ vào lòng, đau khổ ca thán.
“Đi thôi, hồ ly muội muội, chúng ta đi tìm dì Tinh Lam thôi...”
Tiểu nha đầu vừa dứt lời thì bỗng có một cơn gió ập tới.
Cô bé kêu lên một tiếng, liếc mắt nhìn người đàn ông bất ngờ ôm mình, còn chưa kịp phản ứng thì cái đầu nhỏ đã bị hắn hôn mạnh mấy cái.
Triệu Tôn ôm lấy cô bé, đặt cô bé ngồi lên cổ mình.
“Đi nào, con gái, ta dẫn con đuổi theo nương!”
“Cha...” Tiểu Bảo Âm chớp mắt mấy cái, khôi phục lại tinh thần, cúi đầu liếc mắt nhìn con cáo nhỏ bị Triệu Tôn hắt hủi vứt trên mặt đất đang đuổi theo, không ngừng kêu “chít chít” rồi tự sờ gáy mình, tức giận lẩm bẩm bằng giọng nói non nớt.
“Cha hôn con, cha hôn con hả?”
Triệu Tôn: “...”
Bảo Âm tiếp tục lảm nhảm nói, “Làm sao bây giờ? Tại sao cha lại có thể hôn con chứ?”
Triệu Tôn: “Ta là cha con!”
Bảo Âm vẫn tiếp tục nhíu mày, “Không… không thể hôn con được… Cha cũng không được hôn con… Hôn là phải chịu trách nhiệm đấy...”
Triệu Tôn: “Ai dạy con?”
Bảo Âm: “Nương dạy...”
Triệu Tôn: “...”
Sao có thể dạy con gái như vậy chứ?
Triệu Tôn nghe con gái tố khổ như vậy thì đau đầu không thôi.
Cũng may là bước chân của hắn nhanh hơn Hạ Sơ Thất nhiều, hắn nhanh chóng đưa Bảo Âm đang cưỡi trên cổ mình vòng qua trước mặt Hạ Sơ Thất, thành công chặn đường nàng.
Hạ Sơ Thất sợ đến nỗi thiếu chút nữa hồn vía lên mây.
Nàng hoảng sợ nhìn hai người một lớn một nhỏ trước mặt, nói không nên lời.
Chẳng lẽ là ảo giác sao?
Nàng nghi ngờ nhìn Bảo Âm, nhưng Bảo Âm vẫn còn đang đắm chìm trong nụ “hôn nhẹ” vừa rồi, khuôn mặt cô bé đầy vẻ khổ sở, “Nương... Con bị hôn... Bị cha hôn...”
Hạ Sơ Thất: “...”
Nàng trợn trắng mắt, rốt cuộc cũng hồi hồn.
Hạ Sơ Thất cau mày liếc mắt nhìn con cáo lông trắng đang mệt mỏi thở dốc rồi lại ném trả vấn đề cho Triệu Tôn, “Sao Bảo Âm lại ở trong phủ? Không phải nói con bé tới Mật Vân rồi sao?”
Triệu Tôn thả Bảo Âm từ trên cổ mình xuống, bất đắc dĩ mím môi.
“Nàng hỏi ta, ta cũng không biết.”
Tiểu Bảo Âm khẽ cúi gằm mặt xuống, mếu máo.
“Quả nhiên… hai người đều ghét bỏ con.”
Dưới tình huống bình thường, khi thấy cô con gái “tưởng lạc mất mà lại quay về được”, không phải bọn họ nên vui vẻ sao? Dì Tinh Lam nói muốn để bọn họ ngạc nhiên mà. Nhưng vì sao hai người bọn họ còn thảo luận vì sao cô bé lại ở đây chứ? Tiểu Bảo Âm bĩu môi đầy tội nghiệp, nhìn cha mẹ vẫn đang nhìn nhau chăm chú, giống như đã quên mất sự tồn tại của mình thì đột nhiên có cảm giác chán chường kiểu “mình là người thừa”.
“Ôi! Cha, nương, hai người nhìn con đi mà!”
Cô bé giậm chân, nhảy thình thịch, muốn được quan tâm.