*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hạ Sơ Thất kinh ngạc, “Ngươi định làm gì?”
Đông Phương Thanh Huyền không nhìn nàng, giọng của hắn ta rất nặng nề.
“Qua được cầu là an toàn rồi.”
Qua cầu? Hạ Sơ Thất nhìn vị trí hắn ta đang cưỡi ngựa, rồi lại nhìn một đống người đang chen chúc trên cầu Thông Thiên, con tim nàng như thắt lại.
Nàng hiểu rồi! Đông Phương Thanh Huyền muốn xông lên điểm cao nơi đầu cầu, cưỡi ngựa nhảy qua cầu Thông Thiên.
Đây cũng là một cách hay…
Nhưng “cưỡi ngựa nhảy lên” gì gì đó đòi hỏi cao về kỹ thuật và khả năng chịu đựng của tim. Nhớ lại màn mạo hiểm Triệu Thập Cửu dẫn theo nàng cưỡi Đại Điểu nhảy qua vực sâu khi bị Đông Phương Thanh Huyền ép vào đường cùng ở thôn Dát Tra, khiến con tim nàng đập loạn xạ, cầu mong con ngựa này có thể sở hữu một nửa năng lực của Đại Điểu.
“Mau, ngăn hắn ta lại!”
“Bắn… bắn ả đàn bà đó…”
“A Mộc Cổ Lang sắp bỏ chạy, chặn hắn ta lại!”
Phát hiện ra ý đồ của Đông Phương Thanh Huyền, binh sĩ Bắc Địch vừa gào vừa nhào lên. Còn phía tướng sĩ Ngột Lương Hãn thì lại hét “bảo vệ đại hãn”, họ cũng chạy lên bọc hậu cho hắn ta. Hai nhóm người ngựa chen chúc như bánh kẹp thịt, họ đấu đá, chém giết nhau.
Trong tiếng gào thét rung trời, Đông Phương Thanh Huyền mím môi, không xoay đầu, không lay động, hắn ta ôm Hạ Sơ Thất xông lên nơi cao, mượn lực quán tính của ngựa, hai người họ bay lên trong tiếng ngựa hí vang.
“A!” Hạ Sơ Thất la lên theo phản xạ.
Gió thổi đau rát, nàng túm chặt bờm ngựa.
“Bịch”, ngựa đáp xuống giữa cầu, thân cầu lắc lư dữ dội.
“An toàn rồi!” Đông Phương Thanh Huyền nói khẽ.
Hạ Sơ Thất nhìn xung quanh, con tim cũng bình tĩnh trở lại, chỉ có điều mồ hôi lạnh đã chảy đầy trán. Lại một lần được trải nghiệm cảm giác mạo hiểm khi rơi xuống từ trên không, nàng thật sự thấy bái phục những người cổ đại này.
“Sợ chết mất!”
Nàng dùng ống tay lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nàng không nghe thấy, cũng không biết sự nguy hiểm thật sự vẫn còn nằm ở phía sau.
Phía bên kia cầu, Ba Căn nhìn Đông Phương Thanh Huyền dẫn theo nàng chạy thoát, gã thẹn quá hóa giận, gào ầm lên, “Nổ cầu, nổ tung cây cầu cho ta…”
Lính Bắc Địch nhận lệnh, chúng gào lên theo, “Mau nổ cầu! Đừng để họ chạy thoát!”
Người phía Ngột Lương Hãn chen nhau trên cầu, hơi nóng bốc lên khiến đám người vô cùng hoảng loạn, họ cũng gào lên, “Các huynh đệ, nhường đường, mau nhường đường, bảo vệ đại hãn rời khỏi đây, chúng ta liều mạng với bọn chó Bắc Địch!”
“Liều mạng!”
“Giết!”
Trong tiếng chém giết, đôi mắt của lão Mạnh ở đầu cầu bên kia như muốn bùng cháy vì phẫn nộ, “Bọn thát tử chó chết! Đừng để chúng nổ cầu!”
“Các người theo ta lên cầu, bảo vệ vương phi…”
Ông quát lên rồi dẫn vài lính đặc nhiệm Gai Đỏ xông lên cầu Thông Thiên, thế nhưng không chỉ có người Bắc Địch ngăn cản, phía Ngột Lương Hãn cũng đã giết đỏ cả mắt, lúc này không phân rõ bên nào địch bên nào bạn, chúng thấy người là chém, bao vây họ lại.
Ngựa của Đông Phương Thanh Huyền lúc này đang đứng giữa cầu, cho dù các tướng sĩ Ngột Lương Hãn muốn nhường đường cho hắn ta cũng không được vì chuyện xảy ra đột ngột, thân cầu rung lắc dữ dội, họ có muốn chen qua cũng rất tốn sức.
Đúng là một khung cảnh hỗn loạn!
Hạ Sơ Thất không nghe thấy tiếng kêu gào rung trời, nàng cúi đầu, cau mày, suy đoán độ cao của cây cầu. Nhưng sương mù trắng xóa bên dưới đã che mất tầm nhìn, làm gì có thể nhìn thấy là sâu hay nông chứ?
“A Sở!” Đông Phương Thanh Huyền bỗng ôm chặt eo nàng, đợi khi nàng nhìn tới, hắn ta cau mày, “Ôm chặt ta, bọn chúng định nổ cầu!”
“Nổ cầu?” Hạ Sơ Thất lại nhìn sương mù dưới cầu, nàng thoáng kinh ngạc, ngước mắt lên nhìn đám người vẫn đang còn chém giết điên cuồng, con tim như thắt lại.
Nàng hiểu, nếu chỉ có một mình Đông Phương Thanh Huyền thì rất dễ thoát thân… Suy cho cùng, nàng vẫn không muốn hắn ta đặt sự sống chết của mình lên người nàng.
Nàng liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, giọng hơi khàn đi:
“Ngươi buông ta ra! Ta không muốn chết chung với ngươi đâu.”
“Ta sẽ không để nàng phải chết.” Đông Phương Thanh Huyền nở một nụ cười thê lương động lòng người, “Tất nhiên nếu nàng muốn chết chung với ta, ta sẽ thấy rất vui…”
Ầm!
Hắn ta vừa dứt lời bỗng có tiếng nổ vang lên.
Ầm ầm ầm…
Lại thêm một chuỗi tiếng nổ vang lên.
Quân lính gào thét, ngựa đang kêu thảm, ngay cả bầy ưng trong sơn cốc cũng cất tiếng kêu kinh hoảng, chúng bay ra khỏi rừng cây rậm rạp, phóng mình lên bầu trời cao.
Tiếng thuốc nổ vọng vào tai từng người.
“A! A!”
Tiếng kêu thảm không dứt vang vọng khắp sơn cốc.
“A!”
Chắc là do tiếng nổ quá lớn, tuy Hạ Sơ Thất không nghe rõ nhưng vẫn thấy ù tai, có thể cảm nhận được một đợt sóng âm nhẹ đang đánh tới.
Cơ thể nàng đang lắc lư. Khoang mũi đầy mùi máu tanh. Thân cầu rung lắc dữ dội, tấm ván dưới chân rủ nhau tróc ra, rơi xuống, những người Ngột Lương Hãn vì muốn giữ mạng, họ chen nhau đứng ở những nơi có thể đứng.
Người chen với người, ngựa chen với người, ngay cả binh khí cũng chen với người. Hạ Sơ Thất bị đám đông lấn ép, nàng ngộp thở, chóng mặt, muốn nôn mửa… trong lúc trời đất quay cuồng, nàng trơ mắt nhìn từng binh sĩ Ngột Lương Hãn rơi khỏi cầu, con tim như muốn rơi ra ngoài.
Một khi ván cầu rơi thì không thể nào ngăn lại được. Cũng giống như quân bài domino, một quân ngã, những quân khác cũng sẽ ngã theo… cuối cùng, mảnh ván dưới chân Hạ Sơ Thất cũng đang nứt ra.
“Đông Phương Thanh Huyền…”
Nàng hét lên, muốn nắm lấy xích sắt.
Nhưng đã có đầy người Ngột Lương Hãn bám vào dây xích, nàng không có cơ hội.
“A!” Cơ thể nàng rơi xuống.
“A Sở!”
Đông Phương Thanh Huyền vốn đứng chung một chỗ với nàng, khi nàng rơi xuống, cơ thể hắn ta cũng rơi theo… Trong lúc nguy cấp, một tay hắn ôm lấy eo nàng, hai chân thì bám vào dây xích trên cầu.
Hai người họ lắc lư giữa không trung như thể đang chơi xích đu.
“A Sở…” Hắn ta áy náy, “Là ta đã hại nàng.”
Hạ Sơ Thất ngẩng đầu nhìn hắn ta, thở dài, không nói gì.