“Nguyệt đại tỷ à, có lẽ tỷ tính sai rồi. Sở Thất ta có thân phận gì chứ, ta không dám nói lời như vậy đâu, vậy chẳng phải là chọc giận gia chúng ta sao? Gia chúng ta vừa ý phụ nữ nào, tự nhiên sẽ bảo nàng ấy tới thị tẩm.
Nếu hắn không vừa ý, chẳng lẽ ta nói là có tác dụng ngay? Tỷ2đánh giá ta cao quá rồi. Nếu ta có thể chi phối sinh hoạt trên giường của hắn, vậy chi bằng ta đi làm Nguyệt lão là được, còn ở đây già mồm với tỷ làm gì.”
Nàng xưa nay nói chuyện luôn không nể nang mặt mũi người khác. Ý tứ trong ngoài lời nói ấy bén nhọn, khiến mặt Nguyệt Dục biển sắc.
Có điều, chớp mắt,8nàng ta thản nhiên trở lại: “Sở Thật à, tỷ cũng là vì tốt cho muội thôi. Từ xưa đến nay, phụ nữ được độc sủng đều chẳng có kết cục tốt đẹp. Bổn phận của người phụ nữ là tam tòng tứ đức. Một mình độc chiếm cưng chiều của chủ nhân là đại nghịch bất đạo, sẽ bị trời trách phạt...”
Lời này như thể sét6đánh, khiến Hạ Sơ Thất choáng váng. Giật giật khóe môi mấy lần, nàng mới nhịn được không phun nước bọt cười ra tiếng. “Đa tạ Nguyệt đại tỷ nhắc nhở, đợi lúc ta có kết cục không tốt đẹp thì sẽ chú ý.” Nàng chẳng hề bận tâm. Nguyệt Dục nhất thời cũng hết lời để đối đáp. Bực bội một hồi, Nguyệt Dục thở dài,3đưa mắt nhìn xuống bụng dưới của Hạ Sơ Thất. “Con của gia vẫn còn chứ?” Con? Nguyệt Dục không nhắc, Hạ Sơ Thất cũng quên mất. Mọi người đều biết nàng đã mang thai, còn bị lửa thiêu chết. Giờ nàng đột nhiên lại xuất hiện, người lớn còn dễ nói, chuyện đứa bé làm sao cho vẹn toàn đây? Nàng ngẫm một tẹo rồi nghiêng5đầu cười, “Vẫn còn. Sao vậy?” “Đứa trẻ vẫn ở trong bụng, vậy mà muội còn... tìm gia nổi điên. Thế làm sao được chứ?”
Biết Nguyệt Dục đang chỉ chuyện tối qua, nhưng Hạ Sơ Thất không thích cái từ “nổi điên” này. Nếu Nguyệt Dục nói thẳng là “phát xuân”, nàng còn có thể bỏ qua. Đã bảo nàng nổi điên thì đừng trách miệng nàng ác.
“Nguyệt đại tỷ tỷ hiểu lầm ta rồi. Ta vốn cũng đã nói không muốn thể, nhưng tỷ không biết tính gia chúng ta, hứng lên thì ai cản được chứ? Quả là tai họa của phụ nữ, không nặng không nhẹ, ta cũng sợ hắn. Nếu chẳng phải vì tiểu tổ tông trong bụng, nói không chừng hắn còn ầm ĩ hơn ấy chứ. May mà không xảy ra án mạng, nếu không ta thật sự bị hắn làm cho tức chết ấy.” Người bị nàng làm cho tức chết sắp biến thành Nguyệt Dục rồi.
Mặt nàng ta tái nhợt, nhìn Hạ Sơ Thất chằm chằm đầy căm hận. Giờ Mùi một khắc, thuyền quan rời bến. Trong tiếng còi vang dội, quan lại địa phương và dân chúng đưa tiễn quỳ xuống, Triệu Tôn được Kim Vệ quân vây quanh, bước lên boong thuyền. Trong ánh mắt của quần chúng, hôm nay tâm trạng hắn dường như rất tốt, sắc mặt không lạnh lùng như ngày thường, còn giơ tay từ biệt mọi người. Mặt nước lay động một chốc rồi liền ổn định lại. Hạ Sơ Thất nhìn nước sông, còn chưa nhìn ra cái gì thì Trịnh Nhị Bảo khom người đi tới. “Sở tiểu lang, chủ nhân cho mời.” Dù đã chuẩn bị tốt tâm lí, nhưng nghĩ đến khi gặp hắn, Hạ Sơ Thất vẫn hơi sợ hãi.
Rất nhanh, Trịnh Nhị Bảo dẫn nàng vào một gian khác trên thuyền. Từ lối bày biện xa hoa bên trong, nàng đoán đây là chỗ ở của Triệu Tôn. “Sở tiểu lang, trước cứ chờ ở đây. Chủ nhân tắm xong sẽ đến.” Ban ngày ban mặt, lên thuyền cái là đi tắm, thích sạch sẽ thể hả? Nhưng nàng không hỏi. Trịnh Nhị Bảo cụp mắt đi ra ngoài. Hạ Sơ Thất chậm rãi tới bên cửa sổ khắc hoa văn cát tường. Gió sông thổi qua, nàng thừ người nhìn mặt nước bên ngoài.
Không biết bao lâu sau, cửa khoang phía sau bị ai đó đẩy ra.
Một cơn gió lạnh mang theo mùi xà bông tắm thoang thoảng phất qua. Người nọ dường như không sợ lạnh, trên người chỉ khoác chiếc áo choàng lỏng lẻo, mái tóc ướt nước, khuôn mặt khó đoán ra cảm xúc, tuấn tú đến nỗi Hạ Sơ Thất có phần không mở nổi mắt.
Hắn híp mắt liếc nàng một cái, ra lệnh không khách sáo. “Lại đây lau tóc cho gia!” “Tấn Vương điện hạ, ta không phải nô tỳ của ngài.” Hạ Sơ Thất khoanh tay, quay lại dựa lưng vào bên cửa sổ: “Với cả, sở dĩ hôm nay ta lên thuyền là có chuyện muốn thương lượng với ngài.” “Nàng bằng lòng lên thuyền là để tiết kiệm bạc chứ gì?” Triệu Tôn hờ hững liếc nàng, hừ lạnh rồi nói tiếp: “Còn nữa, có cần gia nhắc nàng là giấy bán thân vẫn đang ở trong tay gia không?”
Trên giấy bản thân đó không phải là tên nàng biết chưa? Nhưng lại không thể nói đó không phải là tên nàng được đúng chứ? Quan sát vẻ mặt lạnh lùng của Triệu Tôn, hoài nghi lớn nhất trong lòng Hạ Sơ Thất dâng lên. Rốt cuộc hắn có biết biết thân phận thật sự của nàng hay không. Theo lý mà nói, với sự thông minh của hắn thì không thể không hoài nghi được. Lý Mạc nói gương gỗ đào là vật mang theo bên người của Hạ Sở. Lần trước, gương gỗ đào bị hắn lấy đi lâu như vậy, liệu hắn có tìm người xác minh không? Hắn đã không hỏi thì nàng cũng sẽ không chủ động nói.
Có những chuyện, nói quá rõ ràng chỉ càng thêm lúng túng. Phải để hắn thừa nhận dây dưa không rõ với vợ chưa cưới của cháu trai, đó chẳng phải là đánh vào mặt hắn sao? Hơn nữa, căn bản nàng cũng cho rằng mình không hề liên quan với cái tên Triệu Miền Trạch kia.
“Nàng ấy, chính là lười.” Triệu Tồn không khách sáo, nhét hai chiếc khăn nhung to vào tay nàng, và chỉ vào mái tóc còn rỏ nước, rồi ngồi đợi trên ghế như thể đại gia. Cử chỉ và giọng điệu tự nhiên, đơn giản hết đôi vợ chồng một hộ gia đình bình dân, nhưng khiển Hạ Sơ Thất ngẩn ra.
Hắn nói không sai, nàng quả thực là lười.
Bình thường nàng gội đầu đều đợi cho khô, đâu có thời gian rảnh rỗi giúp người khác làm việc này chứ? Nhưng hôm nay trước khi lên thuyền, nàng đã quyết định muốn nói chuyện tử tế với hắn, nên trước tiên đừng đắc tội với chủ nhân của mình thì hơn. Nàng cầm khăn miết qua miết lại, yếu ớt nhưng bỗng lại nảy ra một ý. “Nếu có cái máy sấy tóc thì tốt rồi.”
Máy sấy tóc?” Triệu Tôn liếc nàng.
“Có nói ngài cũng không hiểu.” “Nàng không nói, gia làm sao hiểu được?”
Hạ Sơ Thất nhìn dòng sông, vặn khăn nhung, thở dài. Chất lượng cuộc sống của những người này thực sự chẳng ra sao, dù Triệu Tôn là một vương gia cũng vậy, ngay cả máy sấy tóc cũng chưa từng nghe nói. Đúng là đồ... nhà quê! Nghĩ thế, cảm giác ưu việt của nàng dâng lên, không mảy may nhận ra lực tay của mình mạnh hơn, làm Triệu Tôn kêu thành tiếng: “Nàng mưu sát chồng hả?” Lời này khiến Hạ Sơ Thất suýt sặc chết. “Ngài nói linh tinh gì đấy? Ai là chồng hả?” Triệu Tôn lạnh lùng quét mắt nhìn nàng, nhếch môi không tiếp lời. Hắn chỉ đứng lên lấy đi khăn trên tay nàng, ném sang cái kệ bên cạnh, rồi quay người ôm chặt lấy eo nàng. “Nghĩ gì mà thất thần thế?”
Cơ thể nóng lên, Hạ Sơ Thất ngượng ngùng tránh qua bên: “Điện hạ, ta đang cảm thán sức sống ngoan cường không sợ chết và ý chí chiến đấu của mình. Có điều, suy nghĩ kiểu này tương đối cao thâm, ta đoán ngài không hiểu nổi đầu. Chi bằng ta nói thẳng nhé, giữa chúng ta thực sự không có quan hệ thân mật như vậy. Ngài chó táy máy chân tay. Hôm nay ta lên thuyền không phải là đã đồng ý làm thị thiếp của ngài, mà là có vụ mua bán muốn thương lượng với ngài thật. Tất nhiên, cũng có cả nguyên nhân như ngài đã nói, quả thực là có thể tiết kiệm được một món bạc lớn. Ha ha ha..”
“Hễ căng thẳng là lại nói nhiều. Bệnh cũ tái phát hả?”
Triệu Tổn híp mắt, ánh mắt rơi trên má nàng, mang theo một loại hơi thở ấm áp, khiến trái tim nàng như có vuốt mèo đang gãi gãi, ngư ngứa, tê tê, nàng ngớ ra không kiểm soát nổi.
“Chuyện này... chuyện này... đúng vậy. Mệt cho điện hạ còn nhớ.”
Triệu Tổn nhướng mày, dường như phát hiện nàng không tự nhiên khi ở cạnh hắn, nhưng hắn rất tự nhiên ghé sát, ôm lấy nàng, cánh tay hơi khép lại, thấp giọng nói: “Chuyện tối qua là gia không nên, không đúng mực.” Ô, đây xem như là lời xin lỗi của hắn?
Nhưng tôi qua đã “không nên, không đúng mực rồi”, vậy hiện tại hắn đang làm gì đây? Ôm ôm ấp ấp, thì là “nên”, là “đúng mực” sao? Hay hắn đang “bình mẻ không sợ vỡ”? Logic gì thế! Hạ Sơ Thất ho khan. Nàng không muốn làm thị thiếp của hắn, nên đành nhẫn tâm đẩy cái tên quyến rũ nàng ra.
“Tấn Vương điện hạ, tối qua ta đã nói rất rõ đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, đã qua rồi, chúng ta đừng nhắc đến được không? Chúng ta đều là người giang hồ, không câu nệ tiểu tiết, đúng chứ? Hôm nay ta lên thuyền là có chuyện nghiêm túc cân nói.”
“Sở Thất.” Triệu Tôn cúi đầu, chăm chú nhìn nàng chốc lát, đôi lông mày cau chặt giờ mới từ từ giãn ra, một nụ cười như có như không lướt qua môi, nhưng đôi tay vẫn ôm chặt eo nàng để nàng dựa vào trước ngực mình.
“Có phải cảm thấy làm thị thiếp thì quá thiệt thòi cho nàng phải không?”
Nỗi hoài nghi của Triệu Tôn viết rành rành trên mặt. Hạ Sơ Thất cũng biết rõ, hoàn toàn không liên quan tới vấn đề thi thiếp, mà là quan niệm hôn nhân của hai người, về bản chất là khác nhau. Loại quan điểm hôn nhân “một đời một kiếp một đội” đó của nàng ở thói đời này, trước mặt vị Vương gia phong kiến này, thật sự đúng như Nguyệt Dục nói, là đại nghịch bất đạo, là tổn hại đạo đức của người phụ nữ. Nếu nàng nói thật, hắn cũng chỉ coi nàng là kẻ điên.
Có những thứ không thể ép buộc, nàng không muốn thay đổi hắn hay ảnh hưởng đến hắn. Đặc biệt là bây giờ, đây càng không phải vấn để suy nghĩ hàng đầu của nàng. “Điện hạ, chúng ta làm một giao dịch nhé?” Nàng nói với vẻ mặt nghiêm túc. “Giao dịch:“ Triệu Tôn thờ ơ nhướng mày: “Bổn vương chưa bao giờ giao dịch với người khác.” “Yên tâm, Sở Thất sẽ không làm khó điện hạ đâu. Giao dịch này với ngài mà nói, chỉ có trăm cái lợi mà không hề có hại. Ta vẫn sẽ đi theo ngài, nhưng đổi sang cách khác. Ta cũng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để kiểm cơm, mà không cần phải nhờ nhan sắc để dựa vào đàn ông.” “Nhan sắc? Nàng có sao?” Triệu Tôn tỉnh bơ hỏi.
“...” Không đả kích người khác thì hắn sẽ chết hả?
Trong nháy mắt, nàng xụ mặt xuống. Còn trong đôi mắt sâu không thấy đáy của Triệu Tôn lại ánh lên một thoáng sự xấu xa tinh quái. Cũng bởi thoáng trêu chọc ấy mà một người tuấn tú cao quý đã không còn nguy hiểm nữa, không còn vẻ lạnh lùng, như thể đó chỉ là một trò đùa vui của một đôi nam nữ.
“Nói đi, giao dịch gì? Gia nghe thử.” Hắn đột nhiên hỏi lại. Hạ Sơ Thất bĩu môi, không so đo với sự chế nhạo của hắn nữa.