*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Triệu Tích dứt lời, Triệu Tôn không phản ứng gì, Hạ Sơ Thất lại càng hoảng sợ.
Cái gì gọi là lòng lang dạ soi, cuối cùng nàng cũng được thấy rồi.
Thì ra Triệu Tích tính toán như vậy. Y muốn mượn tay Triệu Tôn đoạt lấy giang sơn của Triệu Miên Trạch, sau đó hứa hẹn sẽ cho Triệu Tôn một đời bình an và đời đời vinh hoa phú quý? Ha ha, nói thì nghe rất xuôi tai, nhưng nếu tương lai y đăng cơ, bình an hay không còn chưa nói đến, đời đời vinh hoa càng chỉ là nói suông. Khi y thực sự trở thành hoàng đế rồi thì liệu sẽ khác gì so với Triệu Miên Trạch chứ, y có thể khoan dung cho Triệu Tôn hơn hắn ta sao?
Hạ Sơ Thất như vừa đọc được một truyện cười, khóe môi nàng khẽ nhếch lên, nhìn chằm chằm vào mắt của Triệu Tôn như muốn nhìn thấy điều gì từ ánh mắt hắn.
Đáng tiếc, ánh mắt hắn vẫn thâm trầm, không biểu hiện chút cảm xúc nào.
Con người hắn vẫn luôn khiến người ta không nhìn thấu được, thậm chí ngay cả nàng cũng không thể nhìn thấu.
Trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, hai bên giằng co, cuối cùng Triệu Tôn uống thêm một bát rượu rồi mới cười nói: “Tam ca trước khi tới đây chắc cũng đã nghĩ kĩ xem phải làm thế nào để khiến cho đệ nghe theo rồi đúng không?”
Triệu Tích nhìn hắn, giọng nói thoáng trầm xuống:
“Nếu đệ không đồng ý thì sợ rằng không quay về phủ Bắc Bình được đâu.”
Triệu Tôn “ồ” một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn y, rồi lại nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Sơ Thất, “A Thất, gia của nàng bị người ta uy hiếp, giờ phải làm sao đây?”
Hạ Sơ Thất cắn đầu đũa, cười tủm tỉm nhìn hắn, “Thiếp đây không cho phép đấy.”
Triệu Tôn bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt lấp lóe, rốt cuộc hắn cười khẽ một tiếng, xoa trán.
“Chuyện tiếp theo do nàng nói với Tam ca đi.”
“Được!” Hạ Sơ Thất cắn đầu đũa mỉm cười, trừng mắt nhìn hắn, rồi đặt đũa xuống, nghiêm túc ôm quyền nói: “Lão gia, ngài chỉ cần tập trung vào ăn uống thôi, còn lại để nô tỳ xử lý nốt.”
“Uy hiếp người ta là không tốt đâu đấy.” Hắn lại cười.
“Yên tâm, thiếp không đe dọa, thiếp chỉ ép buộc thôi.”
Hai người bọn họ nhìn nhau, cười cười nói nói, từng câu từng chữ đều vô cùng thoải mái, khôi hài, tựa như hai người bọn họ là một cặp vợ chồng bình thường đang thương lượng làm sao để trêu chọc người ngoài, không nghe ra được chút manh mối nào. Nhưng trong lòng Triệu Tích có quỷ, nghe xong thì sắc mặt liền thay đổi.
Y cau mày nhìn Hạ Sơ Thất, “Ngươi định làm gì ta?”
“Ui, xem hắn sợ đến mức nào kìa!”
Hạ Sơ Thất nhẹ nhàng cười, dùng từ “hắn”, chứ không phải “ngươi”, bởi vì những lời này là nàng nói với Triệu Tôn. Đối với một thân vương cao quý như Triệu Tích thì sự thờ ơ và khinh thường của nàng chính là một sự sỉ nhục cực lớn.
Sắc mặt Triệu Tích âm trầm, càng thêm vài phần khó coi.
“Hai người các ngươi, rốt cuộc định làm gì ta?”
Hạ Sơ Thất mỉm cười, vươn tay múc canh cho Triệu Tôn, lơ đãng nghiêng đầu nhìn mắt của Triệu Tích, sau đó đánh giá y một lượt từ trên xuống dưới kĩ càng rồi đột nhiên bật cười:
“Tam gia, có thể trả lời mấy vấn đề này của ta không?”
Triệu Tích vốn đã có dự liệu trước, cũng không thấy có chỗ nào bất thường. Hạ Sơ Thất có gian manh xảo quyệt thế nào thì y cũng đã biết từ sớm, câu nói của Triệu Tôn có ám chỉ rất lớn, y hơi hối hận vì đã uống chén rượu mà nàng rót, đột nhiên, y lại thấy bụng mình quặn đau, giống như y thực sự bị nàng hạ độc vậy, không còn thoải mái nữa.
“Ngươi nói đi.”
“Tam gia đừng vội!”
Nụ cười trên mặt Hạ Sơ Thất tựa như đóa hoa nở rộ.
“Ta sẽ không đe dọa ngươi, muốn trả lời hay không, tự ngươi cân nhắc.”
“Ngươi mau hỏi đi.” Ánh mắt Triệu Tích âm trầm, y đặt một tay lên bụng.
Hạ Sơ Thất giống như không phát hiện ra ánh mắt như hận không thể giết được mình của y, nàng mỉm cười, nghịch ngợm mấy món đồ ăn trên bàn, hết kéo sang bên này lại đẩy sang bên kia, biến chúng thành một đống hình dạng xiêu vẹo rồi nhẹ nhàng hỏi, “Ngươi tính hãm hại lão gia nhà ta thế này, rốt cuộc là Triệu Miên Trạch đã cho ngươi lợi ích gì?”
Triệu Tích run rẩy trong lòng.
Y không thể ngờ được rằng nàng lại nói thẳng tên của Triệu Miên Trạch ra.
“Ta không hiểu... ý của đệ muội.”
Hạ Sơ Thất liếc nhìn khuôn mặt uể oải của Triệu Tôn, nhíu mày:
“Nếu Tam gia thật sự không hiểu thì ta đây cũng không hiểu.”
Tay Triệu Tích bóp chén rượu càng lúc càng chặt. Một lúc lâu sau, y bật cười ha ha, “Hai người... quả đúng là tai thính mắt tinh. Nhưng ta... cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi.”
“Ta không thích nghe nhất là lời nói dối.” Hạ Sơ Thất liếc mắt nhìn y rồi vừa cười vừa nhìn sang phía Triệu Thập Cửu, “Còn ngài thì sao? Lão gia!”
Nàng không thèm nhìn gương mặt đang vặn vẹo của Ninh vương mà dùng giọng điệu đùa giỡn để nói chuyện với Triệu Tôn. Triệu Thập Cửu cau mày, quay sang nhìn nàng, cũng gật đầu hùa theo, “Đúng vậy, nói dối là không xong rồi.”
Hạ Sơ Thất cười thầm trong lòng, lại thêm vài phần “đồng tình” đối với kẻ dâng mình lên tận cửa để nàng xử lý là Ninh vương, nhưng biểu cảm trên mặt lại nàng lại càng thêm nghiêm túc, “Vậy đối với người nói dối, lão gia xem nên xử trí thế nào mới được đây?”
Khóe môi Triệu Tôn nhẹ nhàng nhếch lên, nói cực kì ngắn gọn.
“Một con đường chết.”
Bốn chữ mang theo hàn khí lạnh lẽo vừa lọt vào tai, Triệu Tích nhất thời biến sắc, ngay cả cơn đau âm ỉ trong bụng dường như cũng rõ rệt hơn nhiều, không chỉ đau bụng mà xương cốt tứ chi cũng đều đau đớn.
Y nhíu mày, giọng nói khàn khàn, “Được. Ta sẽ nói cho các ngươi biết.”
Hạ Sơ Thất cười nhạt, “Thế là được rồi, Tam gia cũng hiểu mà, chúng ta đều là người thành thật cả!”
Hạ độc người ta thế này mà còn nói là kẻ thành thật sao?
Rõ ràng là đang đe dọa người khác, mà nàng ta còn dám nói là nàng ta thành thật?
Triệu Tích oán hận trong lòng, hận nỗi không thể bóp chết nàng, không thể dùng ánh mắt giết chết nàng, chỉ cảm thấy “yêu khí” trên người nàng càng nặng thêm, nên không tự chủ được mà dịu giọng hơn.
“Lão Thập Cửu chắc cũng biết là thế lực của phiên vương các nơi cộng lại, thật ra cũng không bằng một mình đệ. Kẻ mà Triệu Miên Trạch kiêng kỵ nhất vốn chính là đệ. Theo suy tính của hắn... nếu Trần Cảnh không lấy được binh quyền hộ quân của Bắc Bình, hoặc là y hai lòng thì sẽ để ta lôi kéo đệ rồi nhân cơ hội mà trừ khử...”
Triệu Tôn cười lạnh một tiếng, “Tam ca không bạc, không lương, không cả binh mã, làm sao trừ khử được đệ đây?”
Triệu Tích do dự: “Chuyện này...”
Triệu Tôn không đợi y trả lời, mà chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn y rồi nói: “Tam ca khiêm tốn quá! Thế lực của huynh ra sao, người bên ngoài không biết nhưng đệ lại hiểu rất rõ. Thái An Vệ của huynh có tới hơn bảy vạn người, tất cả đều là kỵ binh được trang bị tốt nhất, lại đến từ Mạc Bắc, được huấn luyện nhiều năm, được xưng tụng là tác chiến dũng mãnh, không sai chứ? Sao huynh có thể là kẻ không bạc, không lương, không cả binh mã được chứ?”
Triệu Tích biến sắc, toàn thân cứng đờ.
“Lão Thập Cửu, thì ra đệ đã sớm tính kế với chút vốn liếng ấy của Tam ca rồi ư?”
Triệu Tôn phất ống tay áo, lạnh nhạt nói: “Tam ca nói đùa rồi. Huynh giao cho triều đình chẳng qua chỉ là một ít quân lính tản mạn, còn kỵ binh Thái An Vệ thì huynh vẫn nắm chắc trong tay. Huynh nắm được hành tung của đệ cũng không báo cáo với triều đình, đúng không? Nói cho cùng, huynh căn bản không muốn hợp tác với Triệu Miên Trạch, bởi vì huynh hiểu rõ rằng, hắn ta qua cầu chắc chắn sẽ rút ván, huynh làm vậy chỉ là muốn hợp tình hợp lý để phát triển một cách an toàn mà thôi.”
Nghe hắn nói xong, Hạ Sơ Thất vỗ tay khen hay, “Tam gia, kế hoạch của ngươi thực sự quá hoàn mỹ. Nhưng mà ngươi đau bụng lắm à?”