Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 103: Hôn một cái, cho mười lượng (9)



“Ta muốn làm một lượng y trong Sở lương y của Vương phủ điện hạ. Một là có thể ở bên chăm sóc sức khỏe cho điện hạ, hai là cũng có thể kiểm miếng cơm, và2có thể tự do hơn. Điện hạ nghĩ thế nào?”

“Có chỗ nào lợi cho gia?” Quả nhiên là một tên không chịu thua thiệt.

Nhưng chỉ cần kể ra chỗ tốt thì có thể đàm phán.

Hạ Sơ Thất8mỉm cười: “Chỗ lợi chính là ngài có thần y chăm sóc miễn phí, có thể sống lâu thêm vài năm, thêm vài lần nhặt lại cái mạng nhỏ. Ngoài ra, chuyện cải tạo súng đạn của6Thần Cơ doanh mà ngài luôn đau đáu trong lòng, ta chắc chắn sẽ giúp nó có bước nhảy vọt về chất lượng. Phải rồi, đạn khói tối qua ta sử dụng đó, ngài cũng biết cả3rồi nhỉ? Đó chỉ là ta tùy tiện làm để chơi thôi, nếu có sự hỗ trợ về tiền bạc và nhân lực của ngài thì hiệu quả không gì sánh nổi. Súng đạn như vậy áp5dụng ngoài chiến trường, chẳng lẽ không tiện dùng sao? Không chỉ giảm đáng kể tỷ lệ thương vong của quân ta, còn là một việc cực kỳ tốt, đúng không? Nghĩ xem, tối qua ta có đạn khói, chẳng phải ta ra vào dịch quán của ngài như chỗ không người đấy à?”

Triệu Tôn hờ hững quét mắt nhìn nàng, không nói lý do thực sự của việc “ra vào như chỗ không người”, chỉ nhàn nhạt đáp: “Lương y trong Vương phủ đều phải do Thái y viện tiến cử, và do Lại bộ bổ nhiệm. Sở Thất, ngươi không biết chế độ y quan của Đại Yến ta sao? Một con nhóc ngay cả giấy tờ cũng không có, sao làm được y quan?”

Hạ Sơ Thất nở nụ cười với hắn: “Điện hạ sẽ có cách mà, đúng không?” Nàng hỏi câu này với dáng vẻ hoàn toàn chắc ăn, nhưng lại khiến Triệu Tôn buồn cười.

“Nàng chắc chắn bổn vương sẽ đồng ý như vậy sao?”

“Không đồng ý hả?” Hạ Sơ Thất như sực tỉnh, quay người rời đi: “Vậy thì ta xuống thuyền đây. Lần sau nếu ngài có đau nhức nằm liệt giường, sốt cao không hạ, trúng độc, cơ thể bị chặt thành cám, lúc cận kề cái chết, tuyệt đối đừng nhớ tới ta, cũng đừng hối hận đấy.”

Giờ thuyền đã chạy đến giữa sông, đương nhiên sẽ chẳng có ai tin lời cay cú này của nàng. Tất nhiên, nàng chỉ là thuận mồm nói ra thôi. Nhưng vừa xoay người, hai cánh tay của Triệu Tôn đã duỗi tới từ đằng sau, khóa lấy eo nàng, ôm chặt nàng vào lòng. Đầu hắn gác lên cổ Hạ Sơ Thất, hơi thở ấm nóng như ngọn lửa phả lên cần cổ nàng. “Gia có thể đồng ý, nhưng nàng phải cho gia lợi ích.” Sau lưng, lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông khiến lòng nàng rối loạn. Bỗng nhiên nàng lại nhớ tới nụ hôn triển miền tối hôm qua, cơ thể vô thức căng thẳng, chỉ cảm thấy dựng hết lông măng, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng.

“Những lợi ích mà ta vừa nói còn chưa đủ à? Ngài còn muốn lợi ích gì nữa?”

Hắn cúi xuống cắn nhẹ lên cổ nàng: “Nàng còn có thể cho gia cái gì?” Cái cắn trêu ghẹo này, sao Hạ Sơ Thất không hiểu ý của hắn chứ? Nhưng nghĩ một chút về thân thể này, nàng liền cất cao giọng: “Ngài nghĩ cũng không được nghĩ, ta mới mười lăm tuổi, sao có thể?”

Triệu Tôn khẽ “hùm” một tiếng, quay người nàng lại, đường hoàng cúi đầu ghé sát nàng.

“Nàng cho rằng gia muốn cái gì? Nàng đang nghĩ gì đấy?” “..” Hình như là nàng tưởng tượng quá. Hắn híp mắt nhìn nàng ra vẻ ghét bỏ, hừ một tiếng: “Gầy trơ xương, sờ vào cứng cả tay, gia có thể muốn nàng sao?”

“Bỏ tay ra, ai cho chàng sờ?”

“Bồ câu nhỏ, phải nuôi thêm đã.”

“Xùy, chàng đã ăn thịt gà con rồi còn chê gà con dắt răng?” Lời tổn thương lòng tự trọng của “nữ hán tử” như vậy khiến Hạ Sơ Thất giận đùng đùng. Nhưng hôm nay, Triệu Tôn lại tốt tính bất ngờ, mặc kệ nàng gào thét thể nào, hắn chỉ bình thản nhìn nàng, mặc nàng nổi bão. Chờ nàng quát mệt rồi, hắn mới kéo nàng dựa sát bên cửa sổ, nhìn núi non trùng điệp hai bên bờ sau khi thuyền đã chạy đường sống, rồi chậm rãi thở dài.

“Sao nàng không đồng ý theo gia? Nàng biết rõ có bao nhiêu cô gái cầu còn không được không?” Nâng giá bản thân mình? Hạ Sơ Thấy thờ ơ liếc hắn: “Làm y quan của chàng không được hả?”

“Không được.” Hắn trả lời chắc như đinh đóng cột.

Im lặng một lát, Hạ Sơ Thất cũng cảm thấy “không cho bò ăn cỏ, chỉ cần bò cho sữa” là sai. Đàn ông ấy à, không phải thích cái đó sao? Hắn đã không chê nàng dắt răng mà coi trọng nàng, không cần biết coi trọng nàng ở điểm gì, những thứ hắn muốn chính là nàng mà không phải thứ khác, vậy thì...

“Nhưng chẳng phải chàng cũng nói, ta còn nhỏ, phải nuôi thêm à?”

Nàng hỏi đột ngột, song hắn thuận theo lời nàng hỏi lại: “Phải nuôi bao lâu?” Khuỷu tay chống lên cửa sổ, Hạ Sơ Thất ngắm bóng hình cột buồm phản chiếu trong nước, thong thả trả lời: “Ba năm đi! Điện hạ, chúng ta hẹn nhau ba năm nhé! Trong ba năm này, Sở Thất chỉ làm lương y cho ngài. Nếu sau ba năm, điện hạ vẫn chưa cưới chính phi, cũng không có trắc phi, thiếp thất gì đó, thì Sở Thất cam tâm tình nguyện theo ngài, thân phận gì cũng không quan trọng. Nhưng về sau ngài không thể có phụ nữ khác ở bên nữa, nếu không sẽ phải thả ta tự do, được không?” Triệu Tôn nghiêng đầu nhìn nàng, đôi con người sâu như mực.

Trong ánh mắt ấy, có quan sát, có kinh ngạc, cũng có cả vẻ không tưởng tượng nổi. Dường như hắn chưa từng nghĩ tới một cô gái nhỏ như nàng dám đưa ra điều kiện thể này với hắn, và có vẻ hắn cũng chấn động bởi những lời khác với lẽ đời của nàng.

Hạ Sơ Thất cười.

Chắc chắn hắn cảm thấy nàng đang làm bộ làm tịch nhỉ?

Ngẫm một chút, nàng lại đổi cách khác.

“Không phải ta muốn can thiệp vào cuộc sống riêng của điện hạ. Thực tế là, trong ba năm triển khai kế hoạch nuôi dưỡng này, điện hạ ngài có thể lấy vợ sinh con bất cứ lúc nào, cũng có thể tìm phụ nữ. Những việc này là cuộc sống riêng tư của ngài, không liên quan đến ta. Còn ta, cho dù ngài có tìm phụ nữ khác hay không thì ta vẫn nhất định sẽ dốc lòng dốc sức trợ giúp ngài như trước đã nói trước kia. Có điều, phàm là ngài đã có phụ nữ rồi thì không thể bắt ép ta nữa, thế nào?”

Nàng đã nghĩ kĩ, Triệu Tổn hại tư tuổi rồi, nàng cho rằng dựa vào tuổi tác “không nhỏ” này của hắn, lại đang lúc khí huyết sục sôi, bảo hắn trong ba năm không cưới chính phi, không có trắc phi, cũng không nạp thiếp, khả năng này cũng xêm xêm gà trống biết đẻ trứng. Đương nhiên, nếu sau ba năm, hắn thật sự không có, vậy thì nàng theo hắn, cũng xem như là viên mãn. Nếu hắn có thì đến lúc ấy, đôi bên sẽ thành người qua đường, hoặc làm bạn bè, nhưng không dây dưa tình cảm nữa. Nhưng trong ba năm này, nếu nàng làm lương y của phủ Tấn Vương, một là có thân phận để tiến hành động, hai là cũng xem như có một nơi để sống yên ổn, ba là “cái ô” của Tấn Vương gia đủ lớn, ngăn gió che mưa tốt nhất.

Tuy nhiên, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, trong lòng nàng, nàng bằng lòng lựa chọn hắn làm chiếc ô che chở, cũng có chút xíu là bởi nàng muốn ở bên hắn.

Nàng đã nói xong, nhưng Triệu Tôn vẫn im lặng hồi lâu. Hắn chỉ nhìn nàng suốt. Ngay khi nàng tưởng hắn sẽ không đồng ý, đang chuẩn bị tâm lý do khác để thuyết phục hắn thì hắn bỗng nhéo má nàng, thản nhiên nói ba chữ:

Gia đồng ý.” Dễ nói chuyện vậy sao? Nếu chẳng phải con thuyền này không giống với tàu Titanic thì Hạ Sơ Thất thật sự muốn phấn khởi níu lấy hắn để làm nên tạo hình kinh điển của Titanic, chúc mừng nàng đã trở thành lương y của vương triều Đại Yến. “Nhưng, bổn vương cũng có điều kiện.” Đại khái là tâm tình đang vui nên Hạ Sơ Thất không chú ý tới ánh mắt có gì đó sai sai của hắn. “Ờ, chàng nói đi.” Nàng nhìn hắn, vừa dứt lời thì tên đó đã cúi xuống chặn miệng nàng, đầu lưỡi theo sát mạnh mẽ cạy mở môi nàng, một nụ hôn đầy tính xâm lược, không hề khách khí, quấn lấy nàng không hề kiêng dè.

Hồn đến nghiện rồi hả?

Chẳng trách người xưa thường bảo nam nữ yêu nhau, lần trước là nắm tay, lần sau là hôn môi, lần sau nữa là hôn miệng, đến kế tiếp, dù thế nào cũng phải lên giường mới được. Mà đàn ông đều vậy cả, lúc chưa ăn mặn, chưa nếm thử mùi vị thì thôi đi, vẫn cứ đàng hoàng như quân tử. Nhưng lần đầu thì lạ, lần thứ hai thành quen, làm hắn càng lúc càng tự nhiên thoải mái hơn.

“Sở Thất.” Hắn ghì nàng vào ngực, giữ chặt gáy nàng, nâng cằm nàng lên, không cho nàng có cơ hội rụt lại, như thể để chứng minh kỹ thuật hôn của mình tốt dường nào. Hắn hôn đến khi nàng không thở nổi mới buông ra, khán giọng hỏi: “Thế nào?”

“Thể nào gì cơ?” Hạ Sơ Thất thở hổn hển, ngơ ngác hỏi. “Tối qua, chẳng phải nàng nói gia của nàng không biết sao?”

Tim đập thình thịch, Hạ Sơ Thất lườm hắn, nàng có phần bất lực đối với logic của tên này, “Điện hạ ngài muốn ta nhắc ngài hay sao hả? Trước đó ngài đang nói về điều kiện, không phải nên tiếp tục chủ đề đó sao?”

“Điều kiện chính là cái đó.” Triệu Tôn có vẻ thích thú với trò vui này, “Làm lương y của Vương phủ rồi thì cũng không được gây trở ngại cho gia biết chưa?” Ánh mắt co lại, cuối cùng Hạ Sơ Thất đã hiểu.

“À, hóa ra ý của ngài là muốn ta nhận tiền lương của triều đình và làm việc riêng cho ngài?”

Hiển nhiên, Triệu Tồn không hiểu hai chữ tiền lương. Hắn cau mày, đoán sơ sơ được tám, chín phần. Hắn híp mắt, vỗ đầu nàng.

“Ở bên gia, có thể đảm bảo nàng được yên vui.”

Đầu óc hơi choáng váng, người Hạ Sơ Thất chợt cứng đờ.

Đột nhiên nàng cảm giác hình như chuyện gì hắn cũng biết cả.

Nếu không, sao lại nói “đảm bảo cho nàng yên vui”?

“Còn phải cân nhắc sao?” Hắn nhéo mà nàng, “Nói kĩ ra, với điều kiện chọn vợ kén chồng xảo trá của nàng thì ngoại trừ gia ra, phóng tầm mắt khắp thiên hạ còn ai có thể thỏa mãn nàng chứ? Không theo gia, nàng gả được ra ngoài không?”

“Điều kiện chọn vợ kén chồng cái gì?” Đầu óc nàng đặc sệt, nhất thời chưa tỉnh.

“Trai đẹp, mạnh mẽ, vàng đầy phòng.” “Khụ, khụ, khụ!” Hạ Sơ Thất suýt thì bị sặc chết bởi nước bọt của mình. Nhớ những thứ hồi đó nàng viết linh tinh trên khể nước bán thân, cũng chỉ là để không có vướng mắc tình cảm đối với người đàn ông này, nói cái gì cũng cảm thấy chẳng sao cả, cũng chẳng coi mình là nữ giới. Nhưng hôm nay khi nghe hắn nói ra những lời viết trên giấy ấy, nàng liền thấy xấu hổ.

“Đùa thôi, đùa thôi mà, không phải thật đâu.”

Nàng đỏ mặt cười ngượng, nhưng Triệu Tốn bỗng sầm mặt.

“Sở Thất, đây là cơ hội gia cho nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.