Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 1032: Kế hoạch bắt đầu lộ rõ (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khai Bình là kinh thành cũ của tiền triều, cũng là địa điểm quân sự trọng yếu mà Bắc Địch rất coi trọng, bị tấn công trái phải, tác chiến giằng co giữa cả hai phía Đông Tây thực sự rất khó khăn, ngay cả anh tài ngút trời như thái tử Bắc Địch Cáp Tát Nhĩ, tự xưng là hậu nhân dũng mãnh nhất của Thành Cát Tư Hãn cũng không thể làm gì được, vội vàng dẫn quân chạy về phía Bắc, đóng quân ở Đại Ninh bên bờ Bắc sông Loan, lợi dụng vùng núi cao Yên Sơn làm điểm tựa, đối diện bên kia bờ là quân Đại Yên, chuẩn bị cho một trận quyết chiến.

Lúc này, có người đề nghị Trần Đại Ngưu thừa thắng xông lên, tiếp tục vượt qua sông Loan, tiến lên phía Bắc để truy kích Cáp Tát Nhĩ, nhưng Trần Đại Ngưu lại dừng lại, đóng quân ở cách phủ Khai Bình cách đó ba mươi dặm, chờ đợi chỉ thị bước tiếp theo của Triệu Tôn.

Đêm đã khuya, trong đại doanh quân Yến ở phủ Vinh Bình.

Triệu Tổn nghiêm túc nhìn một đống sa bàn ở trước mặt, gương mặt lạnh tanh không hề có biểu cảm gì. Bên cạnh hắn là mấy phó tướng, tham tướng, bao gồm cả Nguyễn Hữu, tất cả đều đứng yên lặng tại chỗ. Một hồi lâu, một tham tướng họ Lưu không nhịn được liền thấp giọng nhắc nhở một câu. “Điện hạ, người của Trần tướng quân vẫn còn đang ở bên ngoài trướng chờ lệnh.”

Tầm mắt Triệu Tôn dừng trên sa bàn, mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị, thêm vào đó là bụi đất hỗn độn dính trên khôi giáp, ở dưới ánh đèn càng tản ra một thứ ánh sáng thanh lãnh và kỳ bí. Hắn nhíu mày tự hỏi trong chốc lát rồi mới day trán phân phó: “Nói với Định An hầu, hợp quân ở Khai Bình, chuẩn bị vượt sông Loan, quyết chiến Đại Ninh.”

“Rõ!”

Lính liên lạc tuân lệnh, nhanh chóng lui xuống.

Lưu tham tướng thở phào một hơi nhẹ nhõm, thuận miệng cười nói: “Chúng ta đánh Đảo Kinh Vũ ở Kể Châu chẳng tốn tí sức nào, chẳng khác nào bóp một khối đậu hũ ấy. Ngược lại trận đánh ở Khai Bình giữa Định An hầu với Cáp Tát Nhĩ thì vô cùng hung hiểm, mười vạn người đấu mười lăm vạn người, bên kia còn toàn là kỵ binh... Không thể không nói, Định An Hầu am hiểu đánh công kiên, một trận thật tuyệt vời.”

Có người nói đầu tiên thì sau đó sẽ có người tiếp, “Đúng thế, đánh trận này xong, Định An hầu trở thành danh tướng số một của Đại Yến mà không cần bàn cãi gì?

Vài người bàn tán sôi nổi, Nguyễn Hữu chỉ nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu chứ không nói gì. Còn về phần Triệu Tôn thì không biết suy nghĩ gì mà không nói nửa lời. Kế hoạch chiến lược mà lúc trước Hồng Thái Đế lập ra yêu cầu Triệu Tôn đánh ở phía đông, lúc từ Kể Châu tới đánh Vĩnh Bình cũng đã nghĩ tới việc quan của Đào Kinh Vũ gặp phải Triệu Tôn sẽ chỉ có một chữ --- hàng. Mà kẻ thực sự khó đánh lại là thái tử Bắc Địch Cáp Tát Nhĩ ở Khai Bình. Trên danh nghĩa tuy nói là hai cánh quân “đánh bọc lót” nhưng thực ra chiến trường phía Tây chỗ Trần Đại Ngưu, Cáp Tát Nhĩ mới là cục xương khó gặm.

Đây là một kế hoạch hoàn mỹ không chê vào đâu được.

Triệu Tôn dễ dàng tóm được Triệu Kinh Vũ, đồng thời kiềm chế Cáp Tát Nhĩ. Nếu không có Triệu Tôn kiềm chế, Trần Đại Ngưu dùng mười vạn quân đánh với mười lăm vạn quân của Cáp Tát Nhĩ, cho dù có thắng cũng sẽ không thuận lợi như thế này. Có Triệu Tôn, hơn nữa ưu thế của bản thân Trần Đại Ngưu là tấn công, trận này chắc chắn là thắng cực kỳ đẹp. Lưu tham tướng nói đúng, từ giờ trên “Đại Yến danh tướng phổ”, xếp hạng của Trần Đại Ngưu có thể sẽ vượt qua cả Triệu Tôn.

Chuyện Hồng Thái Đế muốn bồi dưỡng Trần Đại Ngưu, mượn sức nâng thể lực cho Triệu Miên Trạch đã rõ như ban ngày. Chiếu tướng tiếp chiếu tướng, tiền tuyến đổ máu, hậu phương lại toàn là tính kế.

Tất cả mọi người đều hiểu nhưng có những chuyện không thể nào nói ra miệng được, chỉ có thể nói vài câu bâng quơ mà thôi. Bọn họ càng nói càng hăng, càng nói càng thâm sâu, Triệu Tôn xua tay, ý bảo bọn họ đều lui xuống. Hiển nhiên là hắn không muốn nghe những lời này. Mấy vị tướng quân thở dài trong lòng, nhưng nhìn sắc mặt của hắn thì cũng chỉ đành thi lễ cáo lui. Chỉ còn minh Nguyễn Hữu ở lại, cởi khối giáp bên ngoài ra, cười tủm tỉm ngồi xuống ghế đối diện hăn, cả hai cùng chìm vào an tĩnh.

Gió đếm lùa vào cuốn rèm trại bay lên, hất bay mấy quân hàm đặt ở trên bàn. Nhưng dường như Triệu Tôn lại không phát hiện ra, tầm mắt nhìn sa bàn không chớp lấy một cái, dồn tất cả sự chú ý của bản thân lên chiến trường phía Bắc được bày trên sa bàn kia.

Nguyễn Hữu than thở một câu: “Bệ hạ chơi chiêu này đẹp thật đấy.”

Sắc mặt Triệu Tôn bình thản: “Được thanh nhàn không thấy vui à?”

Nguyễn Hữu cười: “Đánh rắm ấy, nhàn nổi không? Tên Cáp Tát Nhĩ kia gian xảo lắm, hắn ta cứ ở phía Bắc sông Loan thì chiến tranh sẽ không thể kết thúc được, chỉ có lấy được đầu hắn ta thì may ra mới yên bình được một thời

gian.”

Triệu Tôn nhìn hắn: “Biết thể là tốt.”

“Báo!”

Lúc này, bên ngoài lại có người tới. Đó là lính trinh sát do Triệu Tôn phái tới trú ở các đại doanh khác. Nửa đêm trinh sát còn vào quân doanh, hiển nhiên là có quân tình khẩn cấp muốn báo. “Điện hạ, quân doanh lương thảo quân nhu đã xảy ra chuyện.”

Triệu Tôn nhướng mày, nhìn về phía y, “Nói.”

Trinh sát nhanh chóng đem những chuyện xảy ra ở quân doanh lương thảo quân nhu bẩm báo lại cho Triệu Tổn. Bao gồm chuyện Hạ Diễn định gian dâm phụ nữ, có người gõ nồi thông báo, Hạ Thường phạt Hạ Diễn hai mươi quân côn, sau đó đưa đám phụ nữ Bắc Địch tới Ích Đô, trên đường đi gặp phải bọn bắt cóc, có ba gã binh sĩ sợ tới mức chạy trốn, một tên hỏa đầu binh vừa mới nhập ngũ đã anh dũng đối địch, lấy sức của một người bắt sống hai mươi tên Bắc Địch.

“Ái chà, lợi hại ghế.” Nghe xong sự tích huy hoàng của hỏa đầu binh kia, Triệu Tôn không có động tĩnh gì, nhưng Nguyên Hữu lại cảm thán giơ ngón tay cái lên, “Thiên Lộc, nhân tài như thế mà làm hỏa đầu binh thì quá lãng phí, nên trọng dụng”. Triệu Tôn nhíu mày, cũng không biết nghĩ tới chuyện gì, sau một hồi chần chừ mới nói: “Đi tra xem, những tên đó có địa vị gì. Còn nữa, truyền lệnh xuống, nhất định phải bắt đào binh về” “Vâng.”

“Còn nữa, báo cho Hạ Thường, đội quân nhu tới Khai Bình hội hợp.”

“Vâng.”

Trinh sát lĩnh mệnh lui xuống, Triệu Tôn khẽ day trán, nhìn về phía Nguyễn Hữu.

“Vẫn không có tin tức gì từ kinh sư truyền đến sao?”

Biết hắn hỏi về ai, ánh mắt Nguyên Hữu hơi trốn tránh, vốn không định nói ra, nhưng nhìn mắt Triệu Tôn càng lúc càng lạnh xuống thì trong lòng cũng biết là không thể giấu nổi nữa, bèn xấu hổ ho khan một tiếng, đè thấp giọng cẩn thận nói ra: “Thiên Lộc, mấy ngày này thúc vẫn luôn tác chiến, cháu sợ thúc không chịu nổi nên vẫn luôn nói dối thúc.” Ánh mắt Triệu Tôn lạnh lùng: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Nguyễn Hữu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, sở mũi, móc từ trong ngực ra hai phong thư, chầm chậm đặt lên bàn rồi đẩy tới trước mặt hắn, “Từ kinh sư gửi tới, ngày đó... bị cháu giấu đi. Nói là biểu muội của cháu... mắc bệnh đậu mùa.”

Chứng bệnh đậu mùa có ý nghĩa như thế nào, tất nhiên Nguyễn Hữu biết. Thế nên hắn ta mới nói dối vì không muốn Triệu Tổn phân tâm. Bây giờ nói ra, hắn ta đã chuẩn bị tinh thần ăn đòn rồi. Nhưng cả người căng thẳng chờ đợi

mà mãi không thấy Triệu Tôn ra tay, đã thế còn ra một mệnh lệnh cực kỳ quỷ dị. “Gọi hắn quay lại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.