*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Hay là ta kể cho người nghe chuyện cười nhé? Coi như đồng ý?”
Hắn không để ý, một mực ngó lơ. “Vậy ta hát cho người nghe một bài?” Nói xong, nghiêng người nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất chớp mắt, hai tay ôm mặt là lưỡi, “Này này này... như vậy đã được chưa?”
Triệu Tôn híp mắt, “Biểu diễn xong chưa?”
“Xong rồi.”
“Ngủ dưới chân gia.” “Đừng tàn nhẫn thể chứ!” Triệu Tôn trùng nàng, thản nhiên nói, “Tránh xa một chút, đừng có lại gần gia.”
Dứt lời, hắn liền nhắm mắt lại.
Tuy hắn nói lời ác độc nhưng lại không rút cánh tay đang bị nàng ôm về. Ôi? Không cho phép lại gần, nhưng có thể ôm tay sao? Hạ Sơ Thất gật đầu tán thưởng, bằng mặt không bằng lòng cách hắn một thước rồi nằm xuống, nhắm mắt lại. Triệu Tồn không nói gì, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được cơ thể cứng đơ của hắn. Nàng cười khẽ, “Ngươi có cần căng thẳng thể không? Thoải mái đi, thả lỏng tinh thần ra, ta là một người có tiết tháo đấy.”
Triệu Tôn nghiêng đầu, lắng lặng nhìn nàng, hơi thở nhẹ nhàng, lạnh lùng, hệt như một con quái vật không có độ ấm:
“Sở Thất, ngươi là con gái.”
Hạ Sơ Thất vờ” một tiếng, gật đầu, “Đúng thế, ta mà là nam thì cần người bảo vệ chắc?”
Lông mày Triệu Tôn cau lại thành hình chữ “xuyên”, dưới ánh lửa mờ mờ trông lại càng thâm thúy hơn.
Ngoài động, trời vẫn mưa rào rào. Trong sơn động, Hạ Sơ Thất nằm bên cạnh Triệu Tôn, ngủ một lúc, chẳng biết lại ôm ngang hông hắn từ bao giờ. Đêm dần khuya, khuôn mặt nhỏ nhắn thon gầy mang theo nụ cười nhẹ, hơi thở đều đều. Nàng quấn chặt lấy hắn không kẽ hở, ngủ chảy đầy nước miếng, vô cùng mất hình tượng. Triệu Tôn nhắm mắt, đoạn chính nghiêm túc mà ngồi dựa trên tảng nham thạch bị phong hóa. Thỉnh thoảng, lông mi hắn lại khẽ run run, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, cũng chẳng biết rốt cuộc là đã ngủ hay chưa.
Ban đêm, gió mát.
Sáng sớm, mưa ngừng gió nghỉ. “A! Hả?” Hạ Sơ Thất tỉnh lại từ trong cõi thần tiên, ngáp to, duỗi lưng một cái, đến khi phát hiện người nằm bên cạnh kháng khác thì mới quay sang, nghiêm trang nhìn hắn, giả vờ bình thản thả lỏng tay chân đang quấn lấy hắn.
“Chuyện đó... ta nói.... Này...”
Trời sáng, da mặt nàng sẽ tự động mỏng hơn. Nàng vốn chỉ ôm tay hắn, nhưng giờ hình như chân lại gác lên đùi hắn, tay khoác ngang hông hắn, cơ thể cũng sát bên người hắn. Nàng như thể đúng là cầm thú sàm sỡ người khác.
“Xin lỗi nhé, sao ta lại ôm ngươi ngủ thế?”
Triệu Tôn lười biếng mở mắt, nhìn chằm chằm vào mái tóc như ổ gà và quần áo nhăn nheo của nàng, cũng không biết nghĩ gì, chỉ nhíu mày, khàn khàn nói, “Sở Thất...” Hạ Sơ Thất nheo mắt, vươn tay che miệng hắn, “Này, đừng nói, ngươi đừng nói gì cả.”
Ánh mắt Triệu Tôn tối đi, khó hiểu nhìn nàng.
Hạ Sơ Thất cong môi, nặn ra một nụ cười, chậm chạp thu tay lại, kéo phẳng quần áo, cào cào mái tóc, cúi đầu nhìn hắn, cười ha ha, vẻ mặt xấu xa như vừa mới “chơi gái” xong, bình tĩnh học cách nói của tổng tài:
“Chuyện ngày hôm qua, ta hi vọng ngươi sẽ quên đi. Đừng mong ta sẽ chịu trách nhiệm với người, hiểu chưa?!”
Triệu Tôn hít sâu một hơi, giận quá bật cười, “Bị điên à?”
Hạ Sơ Thất hừ nhẹ, không thèm để ý tới hắn, chống người đứng dậy, duỗi lưng. “Đi thôi! Cuối cùng cũng đi khỏi nơi quỷ quái này được rồi.” Dứt lời, nàng nhếch môi, huýt sáo, đi trước ra khỏi động. Mấy câu điên vừa rồi, là nàng cố ý nói đùa. Nói trắng ra, nàng không hi vọng vì chuyện tối qua mà cả hai phải xấu hổ. Đây không phải triều đại mà quan hệ nam nữ có thể thoải mái cởi mở. Thật ra, Triệu Tôn dù hèn hạ bỉ ổi, nhưng trên phương diện nữ sắc lại không trêu hoa ghẹo nguyệt như các đàn ông cổ đại phong kiến. Bản thân hắn cũng luôn giữ mình trong sạch, đặc biệt là trong tầng lớp có liên quan đến luân lý đạo đức thì hắn cũng được coi như là đại diện cho đạo đức của người cổ đại cổ hủ cứng nhắc. Ví như chuyện “đi giày” tối qua. Ngẫm lại, tối qua nàng ôm hắn cả đêm, với cái tâm tư cổ hủ của hắn, không khéo sẽ luẩn quẩn trong lòng, cảm thấy quan hệ của hai người đã xác định, thưởng cho nàng chức “thị thiếp” thì chẳng phải đời này nàng hỏng bét rồi sao?
Đúng là Hạ Sơ Thất thích đùa giỡn trai đẹp. Nhưng cũng chỉ là thưởng thức và đùa vui thôi, nàng không có can đảm để hưởng chung đàn ông với những người phụ nữ khác. Triệu Tôn là ai? Là một Vương gia cao quý thời phong kiến.
Chưa nói hắn từng được chỉ hôn ba lần, trong phủ chắc chắn còn những thị thiếp khác chưa từng được đụng đến. Chỉ nói đến sau này thôi, trong hậu viện Vương phủ có nuôi gần trăm cô gái trang điểm xinh đẹp thì cũng chẳng phải điều lạ. Vì thế, dù cho hắn đẹp trai thì nàng cũng sẽ không phó thác bản thân cho một người đàn ông như vậy. Quan trọng nhất là nàng cảm thấy làm anh em tốt với Vương gia còn thú vị hơn làm thị thiếp của Vương gia nhiều.
“Một trăm lượng.”
Sau lưng đột nhiên tuyển tới giọng nói miễn cưỡng, cắt ngang dòng suy nghĩ về cuộc đời của Hạ Sơ Thất.
Nàng xoay người lại, nhướng mày nhìn hắn, “Sáng sớm ngày ra, trăm lượng quái gì?” Triệu Tôn cũng nhướng mày, đôi mắt lạnh lùng, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nàng:
“Phí bảo vệ đêm qua.”
Hạ Sơ Thất giật mình, nghi ngờ nhìn thẳng vào hắn, “Lúc trước trong sơn động, người tính nói câu này đấy hả?”
Triệu Tôn quái lạ nhìn nàng, “Nếu không thì sao?”
Nàng nghiến răng, hóa ra là mình nàng tình nguyện, còn tưởng hắn muốn chịu trách nhiệm với nàng.
Một mình suy nghĩ kỳ quặc, nàng ấp úng mấy tiếng, ngẫm lại thì nhếch môi, khoa tay múa chân thành hình chữ thập, cười như không cười trêu chọc hắn, “Gia à, thế gian này, mười lượng bạc mua một người vợ rồi. Ngươi ngủ cùng ta một tối mà đã đòi một trăm lượng sao?” “Ít quá? Một ngàn lượng.” Triệu Tôn từ tốn trả lời. Quả nhiên là đồng loại, hai người tuyệt đối thích hợp làm anh em, đều là người hám tiền.
Hạ Sơ Thất trợn mắt nhìn hắn, đeo bọc đồ trên vai, cười gian trá, “Được được, ta trả ngươi một trăm lượng. Cũng chỉ một trăm lượng thôi, việc nhỏ việc nhỏ. Ta heo chết không sợ nước sôi”, chút cỏn con này đã là gì. Ghi nợ trước đi. Sau này ngủ thêm mấy lần rồi thanh toán cả thể.” (*) Heo chết không sợ nước sôi: ý của Hạ Sơ Thất là nàng đã nợ nhiều rồi, có nợ nữa cũng chả sợ Mặt đất mưa lũ quét qua, khung cảnh xung quanh hoang tàn. Trên núi cây cối ngả nghiêng, khắp nơi đều là bùn đất do lũ cuốn. Ưu điểm duy nhất chính là không khí mát mẻ, cảnh vật thiên nhiên không ô nhiễm. Hạ Sơ Thất đi theo Triệu Tôn, nhàn nhã tản bộ giữa đất trời mát mẻ. Nhìn vạt áo đen bồng bềnh, nhìn dáng người cao lớn của hắn, nàng cũng cảm nhận được cái gì gọi là hưởng thụ thị giác.
“Chủ tử, ta lại đói bụng rồi, đi đầu tìm gì ăn đi.”
Triệu Tôn không trả lời, đến khi nàng hỏi lần nữa mới mất kiên nhẫn hừ nhẹ, “Đói cũng không chết được ngươi.”
Hạ Sơ Thất le lưỡi, bất cẩn nhìn về phía một khe đá rêu phong, liền thấy một thi thể đã bị ngâm đến trắng bợt. Nghĩ đến chuyện hôm qua gặp phải, nàng không khỏi thở dài.
“Ngài là Vương gia, ngài bị nước lũ cuốn trôi thì bọn họ nhất định sẽ đi tìm ngài. Nhưng những dân chúng này thì thê thảm rồi. Lần này phạm vi gặp tai họa chắc chắn rất rộng, chẳng biết sẽ có bao nhiêu người chết, Chính phủ có phải người giúp vượt qua thiên tai hay không?”
“Chính phủ?” Triệu Tôn quay đầu, nheo đôi mắt lạnh lùng lại. Hạ Sơ Thất giật mình nhếch miệng, “Chính là... triều đình đó. Hoặc là quan phủ?”
Triệu Tôn ngẫm nghĩ rồi nhìn nàng, trầm ngâm hồi lâu rồi mới phát nhẹ tay áo, nói: “Triều đình sẽ phái người đến giúp đỡ cứu trợ thiên tai, quan phủ cũng sẽ làm.”
“Thế sao? Vậy thì tốt rồi.”
Hạ Sơ Thất không nói thêm gì nữa, đi thêm vài bước, tay chợt siết chặt. “Nếu chuyện này là do Đông Phương Thanh Huyền làm, thì hắn ta ắt sẽ bị trời phạt.” Triệu Tôn liếc nhìn nàng, đôi mắt đen hiện vẻ âm u.
Hạ Sơ Thất cũng không quan tâm hắn có đáp lời không, suốt dọc đường chỉ mắng chửi Đông Phương Thanh Huyền, vô cùng hả giận, “Khốn kiếp, vì bản thân mà ảnh hưởng đến an nguy của dân chúng. Thật quá đáng hận!”
“Ngươi còn có lòng trách trời thương dân sao?” Vẻ mặt Triệu Tôn vẫn lạnh tanh. “Ưu điểm của ông đây nhiều lắm.” Hạ Sơ Thất cười tủm tỉm nhướng mày. “Khuyết điểm càng nhiều hơn.” “Không nói kháy ta thì người sẽ chết à?” Triệu Tôn quay đầu lại, giọng nói bỗng lạnh hơn, “Chỉ với câu này đã có thể trị ngươi tội bất kính đấy!” Hạ Sơ Thất cuối cùng cũng hiểu. Từ đầu đến giờ cái tên này chỉ toàn lấy việc bóc lột nàng, bắt nạt nàng, dạy dỗ nàng, hạ nhục nàng làm niềm vui, xem việc đối tốt với nàng, làm nàng vui mừng, trêu chọc nàng là nỗi hổ thẹn. Hừ hừ, nàng đeo túi đồ, lắc lư đi quanh bên người hắn, nói liên mồm:
“Được được được, ngươi là đại gia, coi như kiếp trước ta nợ ngươi, được chưa?”
Triệu Tôn dừng bước, nhìn nàng từ trên xuống dưới, rồi mới khoan dung phẩy tay áo.
“Thôi, nợ kiếp trước không cần trả.”
Hạ Sơ Thất bị ống tay áo đẹp đẽ quý giá của hắn phất qua nên hơi lạnh. Ngứa răng quá! Trời sáng tìm đường dễ. Chẳng bao lâu sau, hai người đã tới nơi lên bờ hôm qua, cái quan tài cứu mạng bọn họ được Triệu Tôn buộc vào một cây đại thụ, hôm nay vẫn còn ở đó. Mực nước phía dưới không còn cao như hôm qua, nhưng bùn đất rải khắp nơi, tựa hồ vẫn còn lên án tai nạn hôm qua.
“Chúng ta còn phải dùng nó để đi sao?” Nàng hỏi.
“Đi đâu?”
Triệu Tôn liếc nàng, không nói nhiều, “Đi theo ta là được.”
Không đợi nàng phản đối thì hắn đã kéo quan tài xuống nước, coi nó thành cái thuyền để chèo đi. Hai người ngồi trong quan tài nhưng vẫn chèo rất vững. Từ trước vòng ra sau núi, qua một đoạn đường dài. Hạ Sơ Thất cũng không biết hắn muốn đi đâu. Nhìn hắn có vẻ biết rõ đích đến, nhưng nàng vẫn nghi ngờ.
“Chẳng lẽ ngươi biết chúng ta đang ở đâu?”
“Oa, ngươi đúng là có ăn học. Vậy chúng ta đang đi đâu thế?” “Phía trước nơi này không xa là trấn huyện của núi Trương Nhân.”