Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 1038: Mức lửa (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nàng mím chặt môi, dứt khoát không lên tiếng nữa.

Phía sau bọn họ, Thập Thiên Can thúc ngựa bám sát.

Trong màn đêm trên thảo nguyên, không gian tĩnh lặng, ngoài tiếng vó ngựa ra thì không còn âm thanh nào khác.

“Triệu Thập Cửu…” Cuối cùng, Hạ Sơ Thất không kiềm chế được, kéo tay áo hắn, thấp giọng nói, “Rốt cuộc chàng làm sao thế? Có gì không thoải mái thì chàng cứ nói ra, thiếp không đúng chỗ nào chàng cũng nói cho thiếp biết là được… Tính cách của thiếp thế nào đâu phải chàng không biết, đừng giận nữa nhé?”

“Không có gì.” Giọng nói của Triệu Tôn bình thản giống như mọi khi.

Nhưng dựa vào sự hiểu biết của Hạ Sơ Thất về hắn, dựa vào kinh nghiệm bên nhau bao năm nay của hai người, nàng biết, dường như câu nói trước đó đã làm hắn tổn thương. Triệu Thập Cửu có tấm lòng rộng lượng lại đặc biệt so đo với Đông Phương Thanh Huyền…

Điểm này, nàng hiểu rõ.

Nhưng với chuyện này, nàng cũng thật sự bất lực.

Nhẹ nhàng kéo hắn, nàng khẽ mỉm cười, bàn tay chầm chậm lướt trên mu bàn tay của hắn chậm rãi vỗ về, giọng nói của nàng cũng mềm mại hơn bình thường.

“Trước đó, thiếp chỉ cảm thấy, chúng ta… dùng kế điệu hổ ly sơn lừa hắn ta đến thôn Dát Tra, còn hắn ta lại chỉ muốn đến thăm con gái chúng ta… như thế thì cho dù chúng ta lấy được mô hình cơ quan cũng sẽ có một cảm giác… mắc nợ. Thiếp không thể nói rõ ra là vì sao, tuy trước đó hắn ta hết lần này đến lần khác ép buộc chúng ta… Nhưng thiếp không thích nợ nhân tình người khác. Hầy, thiếp cũng không biết mình đang nói gì nữa, Triệu Thập Cửu, chàng có hiểu không?”

Bản thân nàng còn không biết mình đang nói gì mà lại đi mong chờ người khác hiểu được ư?

Những lời này vừa kỳ lạ lại không khoa học, càng không phải là phong cách lão luyện xưa nay của nàng.

Xem ra nàng đã bị bọn họ làm cho hồ đồ rồi.

Hạ Sơ Thất rất muốn ôm mặt.

Nhưng không ngờ, Triệu Tôn lại cúi đầu cọ vào đầu nàng, khẽ thở dài.

“Có thể hiểu.”

Có thể hiểu ư? Hạ Sơ Thất cười, “Triệu Thập Cửu, chàng chui vào trong đầu thiếp đấy à? Thế mà cũng hiểu được?”

Triệu Tôn không lên tiếng, tình thế cũng không cho phép hắn nói nhiều.

Lúc này, hình bóng của Âm Sơn đã ở trong tầm mắt, dãy núi như được ánh trăng dát lên một tấm lụa bạc, trong hoàn cảnh này, ánh sáng nhợt nhạt của nó lại khiến người ta cảm thấy ảm đạm… Họ chầm chậm tiến đến gần, nhìn thấy bên dưới sườn dốc có rất nhiều bóng người cùng tiếng kim loại loảng xoảng, không khí căng thẳng, xé rách màn đêm của Âm Sơn.

Trong đó, bóng dáng của Đông Phương Thanh Huyền đặc biệt nổi bật.

Hắn ta cao ngạo ngồi trên ngựa, khi thì bay người lên, lúc lại trở về lưng ngựa, lúc chém giết đám người xung quanh, động tác dứt khoát, dũng mãnh, tư thái cũng vô cùng tao nhã… khiến người ta hoa cả mắt.

Nhưng đến gần hơn một chút, Hạ Sơ Thất lại sững sờ.

Hóa ra người chiến đấu cùng Đông Phương Thanh Huyền không chỉ có Trần Cảnh mà còn có quân đội canh giữ lăng mộ của Bắc Địch.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Thứ Triệu Thập Cửu muốn dụ đi không chỉ là hổ, mà còn là hai con hổ cùng lúc ư?

Cục diện hỗn chiến ba bên không biết đã bắt đầu từ khi nào, cũng không biết còn kéo dài bao lâu, trong tiếng chém giết lẫn nhau ồn ã vang lên ở sườn dốc Âm Sơn, Hạ Sơ Thất vẫn mặc bộ y phục nha hoàn, màu mắt như nước, sống lưng thẳng tắp, im lặng ngồi thẳng trên lưng ngựa, bình tĩnh nhìn Triệu Tôn, không hề lên tiếng hỏi.

Dường như cả thế giới đều trở nên hỗn loạn.

Bắc Địch, Ngột Lương Hãn, Triệu Tôn… chém giết lẫn nhau.

Máu tươi như bay lên khắp trời.

Từng mạng người cứ như vậy rời khỏi thế gian đầy tội lỗi này.

Người đàn ông từ đầu tới cuối vẫn luôn im lặng quay đầu nhìn, đồng tử đen láy tựa giếng sâu thăm thẳm, khuôn mặt lạnh lùng giống như một pho điêu khắc tuyệt mỹ dưới ánh trăng… bình tĩnh như không có cảm xúc.

“Tại sao không hỏi?”

Nàng cười, rất bình tĩnh, “Thiếp có thể hỏi sao?”

Ánh mắt Triệu Tôn hơi nheo lại. Giống như biết rõ suy nghĩ của nàng, hắn không chờ nàng hỏi mà lên tiếng nói: “Ngoại trừ người của ta, ta chưa từng để tâm tới sự tốt hay xấu, sống hay chết của người khác.”

Hạ Sơ Thất im lặng.

Nàng nhìn vào mắt của hắn, thời gian dường như đảo ngược trong đầu nàng, nàng nhớ đến huyện Thanh Cương nhiều năm về trước, nàng trà trộn trong đám đông, còn hắn cao ngạo ngồi trên lưng ngựa, dẫn theo thiên quân vạn mã ào ào lướt qua, lạnh lùng xa cách.

Từ khoảnh khắc đó, hai người cùng đi trên một con đường, trải qua gió sương, đi qua mưa bão, hắn cũng đã từng ở trước mặt nàng giơ đao nghênh địch vô số lần, nhưng khi có mặt nàng, quả thực hắn vẫn luôn dịu dàng. Dịu dàng đến mức khiến nàng gần như quên mất rằng người đàn ông nhẹ nhàng như mây gió, sóng bão vẫn bình thản này có một biệt danh là “Diêm Vương mặt lạnh”, tài năng của hắn không hề kém hơn bất kì một ai, cũng chẳng hề xa lạ gì giết chóc và chiến tranh, lòng dạ hắn càng chưa từng mềm yếu hơn bất kì ai… Ví dụ như những xác chết nằm xuống như ngả rạ trước mắt kia đều không nằm trong phạm vi để hắn coi trọng.

Quả thực, dáng vẻ đó mới chính là Triệu Tôn.

“Làm đại sự không câu nệ tiểu tiết chính là như vậy sao? Mỗi người sinh ra đều có số mệnh, nếu cứ quá quan tâm đến sinh mệnh của kẻ khác, có lẽ bản thân mình cũng đã mất mạng rồi… Tuy cách vào hoàng lăng không giống như thiếp nghĩ, nhưng thiếp hiểu.”

Hạ Sơ Thất lẳng lặng trả lời, cảm xúc trên khuôn mặt lúc tỏ lúc mờ, nhìn không rõ lắm. Nhưng ngoài việc thổn thức mà thương xót cho những sinh mệnh bị coi rẻ đó, bùi ngùi về sự bất công của thời đại thì nàng cũng thực sự hiểu cách làm của Triệu Tôn.

Triệu Tôn chăm chú nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt không ngừng biến đổi.

Hắn cứ im lặng mãi không lên tiếng.

Chiến mã hí vang, con người gào thét, một tia sét đột ngột rạch phá bầu trời.

Trong tiếng sấm đùng đoàng, đột nhiên có một người cưỡi ngựa lao tới, y mặc giáp đen cưỡi ngựa đen, phi tới nhanh như tên bắn, còn chưa đến gần đã lật người xuống ngựa, quỳ sụp xuống hành lễ trước mặt Triệu Tôn.

“Tham kiến Tấn vương điện hạ.”

Người này chính là Trần Cảnh trước đó đã nhận được mệnh lệnh đến Âm Sơn trước, dưới ánh sáng lờ mờ, màu sắc trên áo giáp của y trở nên không rõ ràng, nhưng Hạ Sơ Thất ngửi thấy mùi tanh nồng của máu rất rõ ràng.

Triệu Tôn giơ tay, tỏ ý bảo y đứng lên.

“Tình hình thế nào rồi?”

Trần Cảnh chắp tay, giọng nói nặng nề như bị hòa vào tiếng gào thét chói tai không xa, “Cũng may không làm hỏng sứ mệnh! Quân canh giữ hoàng lăng Âm Sơn của Bắc Địch có tổng cộng hơn hai mươi tám nghìn người, đã giết hết tám chín phần mười, số còn lại cũng không chống đỡ được bao lâu nữa, không còn đáng ngại! Người do Đông Phương Thanh Huyền dẫn theo bị thương quá nửa…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.