Nàng ít nhiều cũng hiểu được tính của Triệu Tôn. Dù tốt tính đi nữa, hắn cũng vẫn là Diêm Vương mặt lạnh. Xem ra dung túng ban nãy hắn cho nàng đã đủ rồi, nếu nàng kì kèo thêm thì sẽ chỉ được một mất mười. Không phải hắn chỉ muốn hôn thôi sao? Được, dù gì nàng cũng không thiệt.
Hạ Sơ Thất mỉm cười: “Được, ta đồng ý. Nhưng vẫn phải có điều kiện tiên quyết là ngài phải không có phụ nữ khác mới được. Nếu2ngài có phụ nữ khác thì không cho phép chạm vào ta nữa. Ngoài ra, trong giao ước ba năm, ngài cũng không thể lừa bạc của ta, bằng không có đánh chết ta thì ta cũng phải làm rõ ngọn ngành với ngài.”
Sóng mắt Triệu Tôn xao động, hắn ôm nàng vào vòng tay, “Nàng đúng là đồ yêu tiền hơn mạng.” Hạ Sơ Thất hừ hừ, rúc vào ngực hắn. Nhận ra mình thấp đến độ có thể rúc vào nách hắn, nàng không khỏi đần mặt. Nhất là làm một nữ hán tử đã8quen, nàng không quen dựa sát đàn ông thế này. Chốc lát, mặt nàng nóng bừng, cảm giác không được thoải mái, hệt có một đàn kiến bò trên người, tê tê ngứa ngứa, hại nàng nói chuyện cũng không có logic.
“Ta là một cô gái nhà lành đấy, bị chàng bắt nạt như vậy, sau này làm gì còn có chỗ cho ta dung thân nữa? Ngoại trừ bạc ra thì còn được gì nào? Nếu cuối cùng ngay cả bạc cũng không có, há chẳng phải lỗ to à?” Triệu Tổn hờ hững híp mắt6nhìn nàng một thoáng: “Được, tùy nàng!” Hạ Sơ Thất thầm mừng rơn, không ngờ tên này dễ nói chuyện như vậy. Đôi con ngươi đảo vòng, nàng muốn tranh thủ giành lợi ích lớn hơn.
“Vậy hôn một lần cho mười lượng, được không?”
Triệu Tồn nhíu mày ngẫm nghĩ, có vẻ khó xử. “Mười lượng à, hình như hơi ít.” Vừa nghe câu này của hắn, hai mắt Hạ Sơ Thất toàn là vàng: “Thế chàng nói cho bao nhiêu thì thích hợp?”
Ngón tay Triệu Tôn khẽ vẽ vẽ sau lưng nàng, nhíu mày: “Vậy thì mười3lượng đi! Tuy nàng chỉ đòi mười lượng, nhưng bảng giá của gia không thể quá thấp. Thế này nhé, gia niệm tình nàng không có bạc, mỗi lần chỉ thu của nàng hai mươi lượng, được không?”
Hạ Sơ Thất đột ngột đẩy hắn ra, nhăn mày: “Chàng hôn ta mà còn bắt ta trả tiền là sao hả?” Triệu Tôn làm ra vẻ đương nhiên, vỗ mặt nàng. Hắn bình thản ôm nàng, xoay đầu nàng qua, hai người cùng đối diện với nước sông cuồn cuộn bên dưới, tốt bụng giải thích với vẻ gợi5đòn: “Nàng xem, so sánh nàng với gia, ai đáng tiền hơn? Gia hôn nàng một cái, cho nàng mười lượng. Nàng hôn gia một cái, cho gia hai mươi lượng. Nói cách khác, mỗi lần hôn thì nàng chỉ cần bù ra mười lượng còn gì. Lợi nhỉ?”
Lợi cái rắm ấy! “Triệu Tôn, chàng nghèo đến phát điên rồi hả?” Hạ Sơ Thất ra sức giãy giụa trong vòng tay hắn, vừa đấm vừa nện, cảm giác chẳng khác gì một võ lâm cao thủ lần đầu tiên xông pha giang hồ, còn chưa đánh được ai, nháy mắt đã bị người ta phế bỏ nội lực, quả là không còn lại để nói. Nàng vừa mắng vừa đánh, hít vào mấy ngụm gió lạnh, liền bắt đầu ho. “Khụ, khụ, chàng khốn kiếp!” Triệu Tôn tốt bụng dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ lưng nàng. “Được rồi, được rồi, không nghịch nữa.” “Ai thích nghịch! Khụ khụ, tức chết ta rồi...”. “Sở Thất.” Hắn khẽ thở dài, giọng điệu chợt nghiêm túc.
Hạ Sơ Thất thở phì phò, trợn mắt nhìn hắn: “Chuyện gì? Tuyệt đối đừng nhắc chuyện bạc với ta.” Triệu Tôn nhìn nàng, lòng bàn tay vốn đặt sau lưng nàng từ từ di chuyển về trước, phủ lên bụng dưới của nàng, biếng nhác hỏi: “Giao hẹn ba năm cũng được, nhưng tiểu tổ tông trong bụng nàng làm sao bây giờ?”
Tiểu tổ tông trong bụng làm sao bây giờ? Chuyện thành ra như bây giờ là do Hạ Sơ Thất nhất thời muốn lừa Nguyệt Dục nên cũng không ngờ tới. Nàng chỉ lanh mồm lanh miệng mà thôi, nhưng giờ đây càng nói sẽ càng sai, dù nàng muốn phủ nhận cũng không thể bỏ qua mặt mũi của Tấn Vương điện hạ được.
Phải biết rằng, Sở Thất ăn nói lung tung, nhưng khi đó Triệu Tôn cũng chấp nhận việc này, là một Vương gia, hắn không thể nói bừa được, cái thai sao có thể nói có là có, nói không là không? Dù thế nào thì cũng phải có lý do chặn miệng người khác. Hạ Sơ Thất đau đầu.
Không phải đau đầu việc xử lý cái bụng, mà là Triệu Tôn cho nàng hai lựa chọn.
Thứ nhất, hai người tạm thời phải tạo ra một đứa. Theo ý nàng thì cách này đầu tư nhiều, độ nguy hiểm cao, lãi không có, mà cả thể xác và tinh thần đều rơi vào tay giặc, không thể làm.
Thứ hai, hắn có cách chặn miệng mọi người. Nhưng cách xử lý này sẽ ảnh hưởng đến uy phong Tấn Vương gia của hắn, nàng cần phải báo đáp mới được. Hơn nữa cái “báo đáp” cần phải thật chất lượng. Nàng biết, hôm nay Triệu Đê Tiện nói về vấn đề “báo đáp”, hoặc là bạc hoặc thân thể, nhưng cả hai cái nàng đều không muốn.
Làm sao bây giờ? Từ chỗ Triệu Tôn đi ra, nàng còn đang suy nghĩ.
Có con đường thứ ba không?
Ngã sảy thai, cũng được mà nhỉ? Nàng gõ đầu, Triệu Tôn là Vương gia đen tối thuộc giai cấp thống trị phong kiến, rất khó để lừa hắn. Hắn đã không cho nàng con đường thứ ba mà nàng còn chọn nó thì cái giá phải trả là rất lớn. Không được, phải suy nghĩ kĩ hơn.
“Muội đã về rồi?”
Lý Mạc thấy nàng đẩy cửa đi vào, giọng nói hờ hững, còn mang chút không vui. “Biểu tỷ, tỷ không đi chơi với A Kiều sao?” Hạ Sơ Thất cảm giác được ánh mắt chăm chú của nàng ta, khuôn mặt nóng lên. Trước kia nàng không nói với Lý Mạc chuyện giữa nàng và Triệu Tôn, vì chủ yếu nàng cảm thấy mình và Triệu Tôn chẳng có chuyện gì, nhưng rõ ràng giờ đây lại có chút vấn đề, nàng bị Lý Mạc nhìn như vậy cũng thấy lúng túng.
“Sở Thất, muội muốn lợi dụng hẳn à?”
Lý Mạc hỏi thật, nhưng lại làm Hạ Sơ Thất sững sờ. Ngay từ đầu nàng không hề có tâm tư đó. Nàng từng nghĩ mượn sức Triệu Tôn thì mới có thể phá vỡ được chiếc thuyền lớn” kia, nhưng thực ra những gì nàng làm lại không hoàn toàn là lợi dụng, mà Triệu Tôn cũng không phải người nàng có thể lợi dụng được.
Nàng ngồi xuống uống trà lạnh, cơn tức giảm đi mới tỉnh táo lại nhìn Lý Mạc, từ từ mở miệng, “Biểu tỷ, không phải lợi dụng, nói nghiêm chỉnh thì muội và hắn là hợp tác.” “Hợp tác? Muội nói cho hắn biết chuyện của chúng ta? Hay là hắn biết thân phận của muội?” Trong lòng Hạ Sơ Thất nghĩ hẳn Triệu Tôn đã biết được gì đó, nhưng thấy Lý Mạc khẩn trương xanh lét mặt mày, rõ là sợ Triệu Tôn, nàng đành phải lắc đầu.
“Tỷ yên tâm, muội có chừng mực.” Lý Mạc nghe vậy thở phào, “Vậy thì tốt rồi.” Nói xong, nàng ta lại nhìn khuôn mặt hồng hồng của Hạ Sơ Thất, không biết nghĩ sao lại thở dài nặng nề, “Sở Thất, Thập Cửu điện hạ nổi tiếng lạnh lùng xa cách, không dễ chọc, người trong kinh đều sợ hắn, tỷ sợ muội sẽ chịu thiệt.”
Không dễ chọc ư? Biểu tỷ, tỷ có quen hắn không?”
Lý Mạc lắc đầu, “Tuy nương ta là trưởng nữ của bệ hạ, hắn là con nhỏ nhất, nhưng có lẽ tuổi cách quá xa nên quan hệ giữa hắn và nương ta không thân thiết, cũng không có nhiều quan hệ, không giống như tỷ đệ nhà thường dân.”
Kỳ lạ là, Hạ Sơ Thất lại cảm thấy có hứng thú với chuyện của Triệu Tôn. “Vậy hắn thân thiết với ai?”
“Hắn không quan tâm hay thân thiết với ai cả. Mấy năm trước, khi A Mộc Nhĩ còn chưa gả vào Đông cung làm kế Thái tử phi, hắn và Thái tử cũng rất thân thiết, nhưng sau đó... cũng phai nhạt dần.” Cái tên A Mộc Nhĩ lại rơi vào tai Hạ Sơ Thất lần nữa, mắt nàng lóe lên, không biết phải hỏi tiếp thể nào nữa.
Mà Lý Mạc phát hiện ra vẻ không vui của nàng, ánh mắt hờ hững, “Chắc hẳn muội cũng hiểu được đúng không? Tỷ nghe nương kể, trước kia Thập Cửu thúc và A Mộc Nhĩ được công nhận là một đối. Nhưng tạo hóa trêu ngươi, nhân duyên khó đoán, người có tình lại không thành...”
Người có tình? Lý Mạc tùy ý nói nhưng Hạ Sơ Thất lại không thoải mái.
“Sao tỷ biết bọn họ có tình? Tỷ thấy được à?” Lý Mạc không ngờ nàng lại hỏi thể, thoáng sửng sốt, nhìn vẻ mặt nàng như bị cướp thứ mình thích, sao còn không rõ tâm tư của nàng?
“Đương nhiên là tỷ không tận mắt nhìn thấy, nhưng đó là chuyện mà hoàng thân quốc thích trong kinh thành đều biết. Biểu muội, hai ngày nay ở bên, ta thấy muội cũng không phải là nữ tử biết khoan dung, tính tình thể sau này sẽ phải chịu thiệt nhiều... Xưa nay đàn ông năm thê tứ thiếp, đại gia đình bình thường còn như thể nói chi đến Thập Cửu điện hạ là Hoàng tử? Nếu muội không thể tiếp nhận chuyện sớm muộn gì cũng phải chung chồng với người ta thì ta khuyên muội nên cắt đứt những suy nghĩ kia càng sớm càng tốt.” Lại bị giáo dục rồi. Lần này không phải Nguyệt Dục, mà là Lý Mạc.
Hai người đều nói hiển nhiên như vậy, nhưng Hạ Sơ Thất lại nghe thấy một chữ “cũng” trong đó. “Biểu tỷ, chẳng lẽ tỷ cũng... cho rằng nữ giới nên ngang hàng với đàn ông?” Lý Mạc tự giễu cười, vẻ mặt lạnh lùng, “Tỷ đâu dám nghĩ thế, nhưng con người tỷ hay đố kỵ lại không hiền lành, tự cao cho rằng không thể chung chồng với nữ tử khác, nên cuộc đời tỷ thể này cũng được rồi. Ai nói nữ tử phải lập gia đình hầu hạ chồng? Ai nói một người thì không thể sống được?” “Biểu tỷ... muội hâm mộ tỷ quá.” Hạ Sơ Thất không nói để nịnh nọt lung tung.
Trong xã hội hiện đại, con gái có suy nghĩ như thể là bình thường, nhưng trong xã hội phong kiến, người có thể suy nghĩ vượt thời đại như Lý Mạc rất khó tìm. Không dựa vào nam nhân, chỉ dựa vào chính mình, suy nghĩ này rất hiếm thấy. Nàng như tìm được đồng minh, lại hớp một ngụm trà lạnh, cười tủm tỉm, vỗ vai Lý Mạc.
“Phụ nữ nên như thế, chỉ có bàn chải đánh răng và đàn ông là không thể dùng chung.”
“Bàn chải đánh răng?”
Lý Mạc khó hiểu nhìn nàng, Hạ Sơ Thất thấy bản thân vừa dùng từ hiện đại, cười hì hì định đánh trống lảng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Nàng nói “mời vào”, trong tiếng cười ha ha hi hi, hai vị cô nương cùng đi vào. Bóng người thướt tha thon gây chính là Cố A Kiều ở ngoài xem cảnh sông nước, cô nương mập mạp chính là Mai Tử. “Sở Thất, Mai Tử nhớ tỷ lắm.” Đã lâu không gặp Mai Tử, Hạ Sơ Thất cũng rất vui.