*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không chỉ Cáp Tát Nhĩ chưa trở về mà Hồ Hòa Lỗ và mấy tên thị vệ đi cùng y cũng chưa trở về. Họ chưa có sự chuẩn bị đã bị người ta bắt mất chủ soái. Thế là mười lăm vạn đại quân không thể làm gì được.
Nếu Cáp Tát Nhĩ là chủ soái bình thường thì cũng thôi đành. Nhưng y là thái tử, là hoàng đế tương lai, ai có thể mang tính mạng y ra làm trò đùa được chứ?
Các tướng tá thương thảo một hồi, vừa phái lính đi đến Cáp Lạp Hòa Lâm xin ý chỉ của hoàng thượng vừa vỗ về tướng sĩ trong quân ở yên đợi lệnh, không dám xuất binh đến Cư Dung Quan hỗ trợ nữa.
Cùng lúc đó, đại quân chủ lực của Triệu Tôn đã đến dưới thành Cư Dung Quan.
Chiến sự phát triển đến mức này, không ai có thể lùi bước được nữa. Người người đều biết, chỉ cần Cư Dung Quan bị phá, Sơn Hải Quan mà Nguyên Hữu đang bảo vệ sẽ không thành vấn đề nữa. Cũng có nghĩa là toàn bộ phủ Bắc Bình đều rơi vào trong tay quân Tấn. Lúc đó Triệu Tôn hướng tiếp về phía Nam sẽ không còn phải lo lắng gì nữa, vì đã có hậu phương bảo đảm và căn cứ địa Bắc Bình.
Tình hình nguy cấp, mọi người đều chờ đợi hiệu lệnh.
Nhưng kèn lệnh vừa thổi vang, một người đã vội vã lao tới.
“Báo…”
Triệu Tôn quay đầu lại, “Nói!”
Tên lính truyền lệnh đó nói: “Điện hạ, Lan Tử An dẫn quân tiến vào phủ Bắc Bình…”
Lan Tử An đưa thiệp khiêu chiến, dáng vẻ nho nhã lịch thiệp rất ra dáng. Nhưng nay lại nhân lúc Triệu Tôn công đánh Cư Dung Quan để tấn công thành Bắc Bình, muốn nuốt sạch hang ổ của Triệu Tôn.
Vừa vây được, lại vừa đánh được.
“Vây” là vây Ngụy cứu Triệu, cho dù gã không đánh được thành Bắc Bình cũng có thể nhân cớ đó giảm bớt nguy cơ cho Cư Dung Quan. “Đánh” là rút củi đáy nồi, nếu hạ được thành Bắc Bình, tức là cắt đứt được đường lui của Triệu Tôn, cho dù Cư Dung Quan có mất, Triệu Tôn cũng chỉ có thể ở lệch một bên, muốn mở rộng về phía Nam sẽ càng khó khăn hơn.
Chần chừ một lúc, hắn lạnh lùng nói, “Truyền lệnh cho Trần tướng quân, tử thủ Bắc Bình.”
Lính truyền lệnh chắp tay cúi đầu, “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Nói xong y liền đánh ngựa đi.
Hạ Sơ Thất nhìn theo mông ngựa vút bay đi trong màn đêm, ánh mắt hơi trầm xuống, nàng quay đầu lại liếc nhìn Triệu Tôn, “Lan Tử An đánh thành Bắc Bình rồi à?” Trước đó nàng không nhìn rõ lời của tên lính truyền lệnh đó nói nên cần xác nhận lại với hắn.
“Đúng vậy.” Triệu Tôn đáp.
Hạ Sơ Thất cười.
“Chàng nói đúng, Lan Tử An đúng là một kẻ lợi hại.”
“Ừ.” Từ khi tế cờ khởi binh từ Bắc Bình cho đến nay, quân Tấn vượt ải trảm tướng, gần như không trận nào không thắng, nhưng Triệu Tôn chưa bao giờ xem thường Lan Tử An rúc đầu trong huyện Bá.
“Vậy giờ phải làm thế nào, có cần quay về chi viện Bắc Bình không?” Hạ Sơ Thất nghĩ tới Tiểu Bảo Âm vẫn còn ở trong phủ Tấn vương, trong lòng có chút lo lắng, “Hay là thiếp về trước nhé?”
“Không cần…” Triệu Tôn híp con ngươi đen láy lại, nhìn nàng, “May mà có A Thất của ta thông minh nhanh nhẹn, đã tính kế đưa Cáp Tát Nhĩ đi rồi. Nếu không chúng ta muốn đánh hạ được Cư Dung Quan thì cũng phải tốn chút sức lực. Nay không có y, Cư Dung Quan sẽ bị phá nhanh thôi.”
Trong lòng Triệu Tôn, Cáp Tát Nhĩ là một đối thủ lợi hại.
Trước trận chiến, hắn đã từng dự tính, nếu Bắc Địch tham chiến, muốn hạ được Cư Dung Quan e là phải tốn chút sức lực. Nay không có Cáp Tát Nhĩ, trận chiến này đương nhiên là sẽ dễ đánh hơn rất nhiều. Còn về phía thành Bắc Bình, hắn tin tưởng thực lực của Trần Cảnh, cho dù Lan Tử An thắng về mặt số lượng nhưng gã muốn hạ được thành Bắc Bình trong thời gian ngắn cũng không hề dễ dàng. Ít nhất thì đợi hắn hạ được Cư Dung Quan xong quay về chi viện cho Bắc Bình cũng vẫn kịp.
“Thì ra chàng biết cả rồi.” Ánh mắt Hạ Sơ Thất lấp lánh, cười với hắn, “Thiếp từng nói, thiếp sẽ giúp cho chàng một chuyện lớn. Triệu Thập Cửu, chàng đừng chê thiếp thủ đoạn hèn mọn…”
“Không chê.”
“Thật không?” Hạ Sơ Thất hơi kinh ngạc.
Đôi mắt lạnh lẽo của Triệu Tôn hơi híp lại, “Người có thể cầm đầu được thiên hạ, phải không từ thủ đoạn.”
Hạ Sơ Thất ồ lên một tiếng, trong lòng thầm nói: Chẳng lẽ hắn vẫn luôn âm thầm nhìn nàng giở trò với Cáp Tát Nhĩ, sau đó một mình thầm vui vẻ vì đã mất đi một đối thủ hay sao?
Liếc nhìn ánh mắt ung dung bình tĩnh của hắn, nàng bỗng cảm thấy khả năng này rất lớn.
Nàng bĩu môi một cái, có cảm giác bi thương như thể mình bị người ta bán đi mà còn giúp người ta đếm tiền.
“Triệu Thập Cửu, chàng vô sỉ quá rồi!”
Sắc mặt Triệu Tôn vẫn vậy, “Không vô sỉ, ta còn là Triệu Tôn nữa không?”
“Được thôi, chàng thắng rồi.” Hạ Sơ Thất cong khóe môi, “Thiếp đã giúp được chàng, còn không mau khen thiếp đi?”
Nhìn người phụ nữ cố chấp muốn ra chiến trường cùng hắn, trong lòng Triệu Tôn nóng lên, trước mặt ngàn vạn tướng sĩ, hắn cầm lấy tay nàng, đặt nàng ngồi cùng lên ngựa, nhìn vào mắt nàng.
Hắn không nói lời cảm ơn, nhưng cảm kích từ trong đáy lòng.
Giữa những người yêu nhau đôi khi không cần lời nói. Chỉ cần hai bàn tay nắm chặt lại với nhau đã có thể truyền được sức mạnh cho nhau, cũng thắp sáng lên niềm tin “bách chiến bách thắng”.
Hạ Sơ Thất cười, “Mọi người đều đang nhìn chàng kìa, đánh đi.”
Sức mạnh ấm áp truyền từ tay nàng sang bàn tay Triệu Tôn, giống như chiếc lò sưởi ấm áp trong mùa đông lạnh giá, bàn tay ấm áp, trái tim cũng ấm áp.
Hắn nói: “Được.”
Hạ Sơ Thất rút tay lại, mở to mắt nhìn hắn.
Chiến giáp màu vàng đen trên người hắn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo và nghiêm nghị, áo khoác to lớn bay phần phật trong gió, giống như một con chim ưng cương quyết, lạnh lùng, nghiêm nghị. Còn tướng sĩ quân Tấn như nước thủy triều không nhìn thấy tận cùng ở sau lưng hắn là con dao sắc nhọn để hắn tấn công vào thành trì.
Đây là thiên hạ của hắn.
Cũng là một bàn tiệc của những con ác thú.
Cư Dung Quan trước mặt hắn là một cái rào chắn ngang, vượt qua đó sẽ là vinh quang vạn trượng, không vượt qua được sẽ có khả năng xác chết thành đống. Cho dù thế nào thì chiến dịch này cuối cùng cũng đều chồng chất máu tươi.
“Thiếp sẽ đi cùng chàng.”
Triệu Tôn gật đầu, ánh mắt lành lạnh nhìn về bức tường loang lổ cũ kĩ trước mặt, còn cả những ngọn lửa như ma trơi trên tường thành và quân Nam hoàn toàn không nhìn thấy mặt ở dưới những ngọn lửa kia, hắn từ từ rút kiếm ra, nâng cao tay lên, lạnh lùng quát một tiếng:
“Tiến công!”
Một tiếng vang lên, ba quân sôi trào.
Họ chờ đợi giờ khắc này đã lâu lắm rồi, đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi khởi binh đến khi nuốt gọn mấy thành trấn lớn nhỏ ở thành Bắc Bình, lại thêm chuẩn bị chiến Cư Dung Quan. Sinh tử trước mặt, thắng thua chưa rõ, lời nói dư thừa cũng không có tác dụng, giờ đây chỉ nghe thấy tiếng hò hét khản cả giọng truyền đến từ trong quân Tấn.