Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 1055: Không biết lãng mạn (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hạ Sở, ta thật lòng đấy.” Giọng Triệu Miền Trạch vô cùng ấm ách, “Một đời này cũng chỉ hơn mười năm mà thôi, không ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, ta không muốn đợi thêm nữa.”

Hạ Sơ Thất hơi ngẩng đầu, “Ngươi là hoàng thái tôn, nếu người dùng sức mạnh, đương nhiên ta không thể chống cự.” Nàng mỉm cười, rồi lại tiếp, “Tuy rằng cha mẹ ta hàm oan mà chết, nhưng dù sao ta vẫn là thiếu nữ trong sạch, không cưới không hỏi đã đi theo ngươi, ngươi làm vậy là muốn để người trong thiên hạ chê cười ta có cha sinh không có mẹ dưỡng hay sao?”

Nghe xong lời của nàng, ánh mắt Triệu Miên Trạch hiện lên vẻ kinh ngạc.

Hay nói đúng hơn là vui sướng.

“Tiểu Thất, nàng và hắn..

chưa từng có chuyện gì ư?” Giọng hắn run rẩy làm Hạ Sơ Thất sợ đến mức suýt chút nữa cắn vào lưỡi

Vừa rồi nàng nói nghiêm túc quá, nói như mình là con gái trinh tiết vậy, hình như đã khiến hắn hiểu lầm rồi thì phải?

Nàng gục đầu xuống, thuận nước đẩy thuyền nói, “Thể người cho là như thế nào, ta là người tùy tiện đến mức đó sao?” Ta mà tùy tiện thì căn bản không phải người.

Lúc nói những lời này, nàng không tự chủ nghĩ đến chuyện trước kia mình năm lần bảy lượt dụ dỗ Triệu Tôn, còn hắn lại cứ tỏ vẻ kiêu ngạo không thèm nghe theo thì trên mặt lộ ra một chút ý cười dịu dàng

Nụ cười này như ngày xuân sáng bừng, trong lòng Triệu Miên Trạch cũng sáng lên theo.

Hắn mạnh mẽ vươn hai tay ra, ôm chặt nàng.

“Tiểu Thất, tốt quá..

tốt quá...”

Hạ Sơ Thất liếc nhìn hắn

Còn đang lo lắng thay cho tên đàn ông thật sự quá ngây thơ này, sao có thể dễ dàng tin tưởng vào trinh tiết của phụ nữ như thế thì đã thấy ánh mắt mừng rỡ như điên của Triệu Miên Trạch chậm rãi xảy ra biển hóa

Trong nháy mắt vẻ mừng như điên đó lại thoáng xuất hiện một tia lo lắng, có điều chỉ trong khoảnh khắc mà thôi

Nàng không biết rốt cuộc hắn vừa nghĩ tới điều gì mà cảm xúc chỉ xẹt qua một chút rồi lại khôi phục vẻ kiên quyết trước đó.

“Tiểu Thất, ta thật sự muốn...”

“...” Hạ Sơ Thất bất đắc dĩ nhìn hắn, “Ta có cản ngươi đâu? Ngươi có thể đi tìm trắc phu nhân của mình mà.”

“Ta chỉ muốn nàng

Nàng không phải sợ, ta sẽ không ép nàng

Nhưng Tiểu Thất à, nàng bắt ta chờ một năm thật sự không công bằng với ta chút nào.” “Ngươi muốn công bằng như thế nào?” Hạ Sơ Thất nhướng mày hỏi lại.

Triệu Miên Trạch ngẫm nghĩ một chút rồi bật cười, thản nhiên nói, “Nghe nói trước kia nàng và thúc ấy thường chơi cờ đánh cược với nhau

Thể này đi, nàng và ta cũng cược một ván được không?” “Cược thế nào?” “Nếu nàng thắng ta, ta sẽ theo nàng, chờ đến hai mươi bảy tháng Chạp, tuyệt đối không nuốt lời

Nếu nàng thua, thì phải ngoan ngoãn trở thành phu thê chân chính với ta.”

Hạ Sơ Thất cười lạnh, “Biết rõ là ta không giỏi đánh cờ, cái này mà gọi là công bằng sao?” Giọng hắn trầm xuống, “Ta chấp quân nàng.” Chấp quân, chấp quân

Trong đầu Hạ Sơ Thất lại nhớ tới cái đêm nọ ở Tích Lâm Quách Lặc, Triệu Tôn nhường nàng nhiều thế mà nàng còn thua rối tinh rối mù, sao bây giờ nàng dám tùy tiện đánh cược chứ? Híp mắt lại, nàng nhìn thấy vẻ kiên định trong mắt Triệu Miên Trạch, mặc dù không biết tại sao tối nay hắn lại cứ cố chấp với chuyện kia, nhưng nàng biết, không thể thuyết phục hắn dễ dàng được.

Nghĩ một chút, nàng cười khẽ, “Chúng ta đổi cách khác đi được không?”

Triệu Miên Trạch đáp: “Nàng nói đi.”

Hạ Sơ Thất khẽ cong môi, “Nếu nói tới đánh cờ, ta không phải đối thủ của ngươi, nếu người dùng nó để cược thắng thua với ta thì rõ ràng là không công bằng với ta rồi

Nhưng nếu ta tìm một trò mà ta quá sành sỏi, như thế lại không công bằng với người

Không bằng thế này đi, chúng ta lấy điểm giữa, ta bày ra một ván cờ, nếu ngươi có thể phá..

ta sẽ theo ngươi, được chứ?” Triệu Miên Trạch không trả lời.

Nàng nheo mắt lại, cho hắn một ánh mắt khinh thường, thách thức rồi lại chậm rãi bổ sung, “Giải xong lúc nào, ta theo lúc đó

Điện hạ có dám không?”

Ở trước mặt người phụ nữ mình thích, người đàn ông thường sợ nhất câu “có dám hay không”

Tuy Triệu Miền Trạch không thích lòng vòng với nàng như thế, nhưng cũng không muốn tỏ ra không phong độ

Huống hồ, hắn thật sự không tin Hạ Sở có thể bày ra một ván cờ làm khó được mình

“Được, một lời đã định.” Một lời đã định.” Hạ Sơ Thất cười nhẹ, đứng lên đi ra ngoài.

Rất nhanh, Tinh Lam cầm bàn cờ tiến vào, Hạ Sơ Thất nhìn Triệu Miền Trạch, ngồi trên ghế con xếp quân cờ, tỏ vẻ vô cùng chuyên chú

Trên bàn cờ, núi sông biến hóa, phong vân cuồn cuộn

Ván cờ nàng bày chính là ván cờ ở trong phòng Tử tại hoàng lăng Âm Sơn, mắt trận của Cửu Cung Bát Quái trận trong đình Uyên Ương

Sau khi ván cờ được Triệu Tôn phá giải, lúc ngồi trong lầu Hồi Quang Phản Chiểu, vì nhàm chán nên hai người ngoài việc quấn quýt bên nhau ra thì cũng không quên tham khảo việc này

Triệu Tôn là một người say mê với cờ, ngoài nói cho nàng cách phá giải ván cờ tinh xảo kia, còn nghĩ cách để hoàn thiện nó thành một ván cờ chết xảo diệu hơn cả.

Trên đời này, ngoài Triệu Tôn ra, không ai có khả năng phá giải.

Nàng không tin Triệu Miền Trạch có thể dễ dàng giải được nó.

***

Ban đêm, tại bến tàu Tân Môn

Nơi này là một bến tàu nhộn nhịp quanh năm, nó không chỉ là một trận quan trọng về mặt quân sự của Đại Yến, mà còn là một đầu mối quan trọng trên tuyến đường thủy xuyên suốt hai miền Nam Bắc.

Từ Cáp Lập Hòa Lâm đến Tân Môn, đoàn sứ thần Bắc Địch vốn định dừng lại ở Tân Môn mấy ngày, quan lại địa phương cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng việc nghênh đón và mở tiệc, nhưng Cáp Tát Nhĩ lại từ chối

Vừa tới Tân Môn, y và Chỉ huy sứ của Tân Môn là Trương Thao Chi đã cùng trao đổi ấn tín, lấy thư thông quan.

Mấy chiếc thuyền quan đã được chuẩn bị sẵn sàng

Con sông lớn Kinh Hàng xuôi Nam là tới thẳng kinh sư

Đây là con đường nhanh nhất.

Trên bến tàu, tuy là ban đêm nhưng các loại thuyền vận chuyển, thuyền buôn vẫn liên tục cập bờ, người đến người đi, đèn đuốc sáng trưng

Đám phụ khuân vác vì kiếm kế sinh nhai mà vẫn liều mạng khiêng những bao cát lên vai

Tình cảnh này, đối với khách làm ăn lui tới Đại Yến mà nói sớm đã thành thói quen rồi, nhưng đối với ô Nhân Tiếu Tiếu và ô Lan Minh Châu luôn tò mò về cuộc sống ở Đại Yến lại vô cùng mới mẻ.

Nhìn thuyền quan thả neo ở ngoài xa, Ô Nhân Tiểu Tiểu cực kỳ tiếc nuối.

“Ca ca, Tân Môn sáng trưng thế này, cảnh đêm đẹp thế, chẳng lẽ sáng mai chúng ta khởi hành cũng không được hay sao? Nếu có thể ngồi uống rượu bên bờ sông này, cũng là một chuyện hay ho trong cuộc đời.”

“ô Nhân nói rất có lý.”

Tính cách của ô Lan Minh Châu văn nhã hơn, không hoang dã như Ô Nhân Tiêu Tiêu, thế nhưng lại tỏ vẻ cực kỳ đồng tình với lời của nàng ta

Thành thị nơi này phồn hoa, khác hẳn với cảnh thảo nguyên hoang vắng

Không chỉ bọn họ mà một đám quan lại Bắc Địch cũng gật đầu nói phải.

Thấy thế, Chỉ huy sứ Trương Thao Chi cũng tỏ ra vui vẻ, thừa cơ khuyên bảo: “Hai vị điện hạ, chư vị theo sông xuôi Nam một vài ngày là sẽ tới kinh sư, cũng không nhất thiết phải vội một chốc một lát như thế này, không bằng chữ vị nghỉ lại một đêm, cũng thuận tiện cho bỉ nhân được tỏ lòng thành của người làm chủ?”

Cáp Tát Nhĩ liếc nhìn Triệu Tôn.

“Ý của Tấn vương điện hạ thế nào?” “Không cần.” Giọng điệu của hắn không cho phép thương lượng

Cáp Tát Nhĩ gật đầu, “Điện hạ nói rất có lý.” Cáp Tát Nhĩ cũng muốn tới phủ Ứng Thiên sớm một chút giống với Triệu Tôn

Từ khi tạm biệt ở A Ba Dát, Lý Mạc về Nam Yến đã được ba tháng ròng

Ba tháng này, hai nước không thu từ qua lại, làm sao y lại không nhớ nhung cho được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.