*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn ta không nhìn nàng, chỉ ôm đầu, nằm xuống đống cỏ khô bên cạnh, nói lạnh nhạt, không chút gợn sóng, giống như câu “không đường nào có thể đi” là một chuyện cực kỳ bình thường vậy.
Trái tim Hạ Sơ Thất chùng xuống.
Mặc dù ở chung với nhau lâu như vậy, trải qua nhiều chuyện đồng sinh công tử như vậy, nhưng ngoại trừ một cái tên “Giáp Nhất” căn bản là không giống với tên người bình thường ra thì nàng hoàn toàn không biết gì về người đàn ông này cả
Không biết hắn ta đi theo Triệu Tôn thể nào.
Cũng không biết trước đây, hắn ta có một quá khứ như thế nào.
Nhưng hắn ta lại có thể đi theo nàng không chùn bước, bảo vệ nàng, một tấc cũng không rời
Là vì lời hứa hẹn của hắn ta với Triệu Tôn, báo đáp ân nghĩa của Triệu Tôn, hay là bản thân hắn ta đúng như lời hắn ta nói..
đã không còn đường nào có thể đi?
“Ông chủ Giáp...”
Hạ Sơ Thất cúi đầu khẽ gọi một tiếng, dưới ánh sáng yếu ớt, nàng chăm chú nhìn hắn ta, không nói gì
Mãi cho đến khi hắn ta không chịu được nữa mà ngồi dậy, quay sang nhìn nàng chằm chặp, nàng mới khẽ nhếch khóe môi, cười xấu hổ, “Ngươi thật là kỳ quái, cho tới bây giờ cũng không kể chuyện của bản thân mình, ta rất tò mò đấy..
Lúc nào kể cho ta nghe một chút được không?”
Giáp Nhất nhìn nàng, “Muốn nghe sao?” “Ừ” nhẹ một tiếng, nàng gật đầu thật mạnh, “Muốn!” Đôi mắt hắn ta trầm xuống, “Vậy ta càng không thể kể cho người nghe.” “Giáp Nhất!”.
Nghe thấy nàng khẽ quát lên, hắn ta nghiêm mặt, không nói hai lời, nâng hai vai của nàng dậy, thuận tay phủi sạch cỏ khô trên người nàng, giọng điệu không nóng không lạnh:
“Đêm lạnh rồi, về phòng đi.”
Hôm sau, đại quân về kinh tiếp tục đi về phía Nam.
Hạ Sơ Thất trốn đi từ Âm Sơn, phiêu bạt mấy ngày nay, cuối cùng cũng coi như là được an ổn
Ban ngày nàng ở trên xe ngựa mà Trần Đại Ngưu đã bố trí, ban đêm ở cùng với đại quân, hoặc là tìm quán trọ mà ngủ, hay là ở trong dịch trạm, dáng vẻ hoàn toàn ăn rồi chờ chết, không có nhiều ưu tư, cười không ngớt, Trần Đại Ngưu thấy thể thì đáy lòng thổn thức không thôi
Mấy ngày tiếp theo, quân lính trong doanh, mặc dù có một số suy đoán và lời đồn liên quan đến thân phận của nàng, nhưng bởi vì Định An hầu đã có nghiêm lệnh nên hầu như mọi người đều không dám nói gì, cũng coi như là sóng yên gió lặng.
Rất nhanh đã đến được phủ Vĩnh Bình
Để tránh tai mắt của triều đình, Trần Đại Ngưu quyết định sẽ đi đường thủy từ phủ Vĩnh Bình đến Lai Châu, rồi từ Lai Châu đi xuyên vào phủ Thanh Châu
Như thể sẽ có được tốc độ nhanh nhất, tiết kiệm được thời gian
Khi đại quân đến, thuyền quan đã dừng ở bến tàu.
Các quan lại lớn nhỏ ở phủ Vĩnh Bình đã đứng nhao nhao trên bến tàu, có không ít quan binh xua bớt dân chúng đang đứng vây xem, vì đưa tiễn Định An hầu mà thái độ cực kỳ cung kính.
Đối với quan lại địa phương mà nói, lúc bình thường, họ đều nghĩ hết biện pháp kết giao với quan lại ở kinh sư để nhận được sự trọng dụng của triều đình
Lại càng không nói đến người tôn quý trong triều đình như Định An hầu, vất vả lắm mới có cơ hội gặp mặt, tất nhiên họ sẽ không tiếc công sức mà giúp y sắp xếp lộ trình.
Lúc này, trên bến tàu như một cái chợ
Có người lén lút dò trong đám đông dân chúng
Nhưng càng có nhiều người chỉ lo xem náo nhiệt hơn
Sau một tiếng kèn hiệu, cuối cùng thuyển quan cũng đã xuất phát
Loại thuyền quan này có tải trọng mỗi chiếc khoảng năm trăm người
Bởi vậy, để vận chuyển quân đội về kinh cộng thêm với hành lý, phải dùng đến sáu chiếc thuyền vận tải mới đủ.
Hạ Sơ Thất nhận được đãi ngộ không tệ, thị vệ trưởng Chu Thuận đã bố trí một khoang cực kỳ rộng rãi và sáng sủa cho ba người
Bố cục một khoang hai phòng, bọn họ sử dụng vô cùng thuận tiện, hơn nữa lại còn chung thuyền với Định An hầu nên cũng cực kỳ an toàn
Lúc sắp lên thuyền, Trần Đại Ngưu lại một lần nữa bố trí cho công chúa Văn Giai lên con thuyền mãi sau cùng, rõ ràng là có ý tránh không gặp nàng ta
Nhưng mà công chúa Văn Giai lại rất vui mừng, chỉ cần không ở chung một chỗ với y thì nàng ta còn chạy nhanh hơn cả thỏ.
Tình huống quỷ dị như thể khiến cho mọi người không thể nào tưởng tượng được.
Từ lúc lên thuyền, Hạ Sơ Thất liền bắt đầu mệt mỏi co quắp trong khoang
Nàng không nói lời nào mà ngã xuống giường rồi bắt đầu ngủ say mê man
Giữa đường bị Giáp Nhất đánh thức dậy một lần, nàng còn cực kỳ không kiên nhẫn mà ngáp mấy cái, đuổi hắn ta đi, tiếp tục ngủ, ngay cả bữa trưa cũng không thèm ăn.
Sáu chiếc thuyền quan đi tới Lai Châu
Trên mặt nước vịnh Bột Hải, thuyền buồm và thuyền vận tải trông thấy cờ trướng của Định An hầu thì nhao nhao tránh đường, vì thế mà tốc độ nhanh hơn không ít, sáng sớm ngày mai có thể tới dược Lai Châu.
Lúc Hạ Sơ Thất thức dậy, trời đã tối đen như mực.
Mặt ngoài khoang thuyền, ngẫu nhiên có người đi lại, đang hô hào dọn cơm
“Ông chủ Giáp, ta đói bụng rồi.”
Nàng xoa trán, duỗi cái lưng mệt mỏi, cười nói
Giáp Nhất tức giận bể thức ăn tới, nhìn nàng không nói một lời
Nàng liếc hắn ta một cái rồi ăn say sưa ngon lành, không để ý tới khuôn mặt đen thui của hắn ta, bộ dạng có vẻ cực kỳ vui sướng, miệng thì nhai thức ăn nhưng thỉnh thoảng lại nhìn về phía ngoài khoang thuyền.
“Ông chủ Giáp, vịnh Bột Hải này thật tốt, mùa hè không nóng bức, mùa đông không lạnh lẽo, là một nơi hợp lý để giết người cướp của, phóng hỏa đốt nhà
Tối này tỉnh táo một chút, chắc hẳn là sẽ có động tĩnh.”
“Ừm.”
“Nếu hôm nay mà không đến...” Nàng cắn đũa, kéo dài giọng nói, trong mắt chuyển động trong chốc lát, lại cười híp mắt ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Giáp Nhất
“Sẽ không thể nào không tới, đã kéo dài mấy ngày nay rồi, nếu như hôm nay bọn họ không xử lý chúng ta thì sẽ không còn cơ hội nữa
Nếu như ta đoán không sai, Triệu Miên Trạch nhất định sẽ phải người chờ ở bến tàu Lai Châu, Tới lúc đó, có muốn giết người cũng sẽ dễ dàng bị bại lộ, sao có thể an toàn như trên biển được chứ?” Sắc mặt Giáp Nhất hơi trầm xuống, “Có cần thông báo cho Định An hầu một tiếng không? Để y có chuẩn bị.” Hạ Sơ Thất đặt bát đũa xuống, hơi nhíu mày lại, “Không cần, nhìn y có vẻ chất phác, nhưng đầu óc cũng không ngốc
Nếu như nói cho y biết sớm, ngươi nói xem, sẽ nghĩ thế nào?” Ăn xong cơm tối, Giáp Nhất và Trịnh Nhị Bảo đều ở bên ngoài nghỉ ngơi, Hạ Sơ Thất một mình ở trong khoang thuyền chờ đợi, không biết là do buồn bực hay là phiền não mà chợt cảm thấy hơi khó thở
Mọi chuyện đang được tiến hành theo kế hoạch của nàng
Nhưng trong lòng nàng cũng không dễ chịu như trong tưởng tượng
Nàng đẩy cửa khoang ra, chậm rãi bước lên trên boong tàu.
Đêm đã khuya
Tốc độ thuyển quan không giống nhau, mỗi chiếc cách nhau một đoạn dài, phóng mắt nhìn thì chỉ có thể thấy ánh lửa lờ mờ, phiêu đãng trên mặt biển
Trên mặt biển tối mù mịt, không thấy rõ cái gì cả, thỉnh thoảng có thuyền qua lại, phất cờ hiệu chào hỏi thuyền quan
Cảnh tượng này khiến nàng không khỏi nhớ lại lúc lên kinh cùng với Triệu Thập Cửu
Trong thoáng chốc, nàng giống như đang mơ
“Triệu Thập Cửu, chàng là tên khốn nhẫn tâm.”
Đón gió biển, hai tay nàng chống trên lan can thuyền, thấp giọng mắng nhỏ một cầu.
“Ban đêm gió lạnh, trở về phòng đi.”
Phía sau truyền đến tiếng nói hờ hững của Giáp Nhất
Nàng không có gì lạ khi hắn ta theo ở phía sau, chỉ chầm chậm quay đầu lại, liếc mắt nhìn, rồi đi xuống boong thuyền, vào trong khoang
Nhưng khi đi được một đoạn, nàng dừng bước lại, nhìn về phía Giáp Nhất
“Định An hầu ở khoang nào?” Giáp Nhất liếc nàng một cái, không hỏi nhiều, dẫn nàng thay đổi phương hướng.
Trong khoang
Triệu Như Na buông xõa mái tóc dài đen như gấm, nửa ngồi nửa nằm ở đầu giường, cầm trong tay một quyển sách khâu chỉ, những ánh mắt của nàng lại không thể nào tập trung được vào trang sách mà thỉnh thoảng lại nhìn về phía Trần Đại Ngưu đang ngồi ngân người trên ghế con.
Sáu bảy ngày nay, y vẫn cứ như thế, trầm mặc hơn so với trước kia rất nhiều, có đôi lúc khi nói chuyện với y, y cũng sẽ thất thần
Mỗi lần nàng muốn hỏi y thì ánh mắt của y đều có vẻ né tránh, trên giường không còn vẻ nhiệt tình và nóng nảy khi trước nữa, thậm chí là còn không đụng đến nàng
Hai ngày trước, nàng nghe được từ Lục Nhi một lời đồn.
Nói là trong doanh trại có người lên bàn tán rằng, ngày đó, nhà thiếu niên cản đường ở Đại Ninh kia có quan hệ không bình thường với hầu gia
Đêm đầu tiên vừa tới dịch trạm, hầu gia đã tự mình gặp thiếu niên thịt chân đó, uống rượu đến nửa đêm
Mấy ngày sau, hầu gia hỏi han hắn ân cần, cho dù là chuyện quần áo hay đồ ăn đểu cực kỳ chăm sóc.
Còn có người nói, thiếu niên kia mi thanh mục tủ giống con gái, mặc dù chân có hơi thọt một chút, nhưng dáng vẻ tinh tế, da thịt trắng nõn mỡ màng khiến người yêu thương, nói không chừng hầu gia coi trọng hắn ta.
Nghĩ tới đây, nàng lại liếc Trần Đại Ngưu một cái.
“Hầu gia...”
Không biết là y đang suy nghĩ gì, giống như là không nghe thấy, nên cũng không trả lời.
Triệu Như Na hơi mím mím môi, để quyển sách trong tay xuống bàn, đi giày rồi xuống đất, đến sau lưng y, hai tay đặt lên vai y, nhẹ nhàng xoa bóp, coi như không có sự xấu hổ giữa hai người, giọng nói nàng dịu dàng nhu hòa, “Không còn sớm nữa, ngày mai đã đến Lai Châu rồi, sẽ có rất nhiều chuyện chờ chàng xử lý, nghỉ ngơi thôi.” “Hả, à? Được.”
Nói liên tiếp ba từ ngắn ngủn, Trần Đại Ngưu giống như là mới tỉnh lại trong những suy nghĩ miên man, áy náy nhìn nàng, sau đó kéo bàn tay nàng đặt vào trong lòng bàn tay mình mà vuốt ve, ôm ngang hông nàng, cùng nhau ngã xuống giường
Trái tim Triệu Như Na đập thình thịch
Nhưng y chỉ nằm phía bên cạnh nàng chứ không động tỉnh gì.
Mắt nhìn lên đỉnh trướng một hồi lâu, cuối cùng nàng không nhịn nổi nữa.
“Hầu gia, chàng có điều gì khó nói, có thể nói cho thiếp biết được không?” Trần Đại Ngưu quay người nhìn nàng, trong lòng đấu tranh một hồi rồi lắc đầu: “Không có gì, mau ngủ đi.” Triệu Như Na cắn môi, suy nghĩ lung tung, thân thể dịch sát vào người y một chút, cúi thấp đôi mắt xuống, nhỏ giọng nói, “Thiếp nghe người ta nói, người đồng hương Thanh Châu kia của hầu gia giống một cô nương, cực kỳ xinh đẹp
Nếu như hầu gia..
không tiện mở miệng, thì thiếp có thể làm thay, chắc hẳn, hắn cũng sẽ không cự tuyệt...”
Trần Đại Ngưu nhướng mày
“Thế nào?” Triệu Như Na thấy khóe môi y giật giật thì đôi mắt trầm xuống, nghĩ ngợi rồi liền nở nụ cười mỉm
Trong chốc lát, cảm xúc không vui trong lòng nàng liền tiêu biến
Nàng nghĩ, chỉ cần y có thể hài lòng, đó chính là tốt nhất
“Thiếp hiểu rồi, ngày mai thiếp sẽ đi...” “Đi làm gì?” Trần Đại Ngưu cúi đầu xuống, ánh mắt lấp lánh trừng nàng, lớn tiếng nói, “Làm mồi thay ta sao?”
“Chỉ cần hầu gia thích, cũng không gì là không thể.” Y nhìn dáng vẻ bình tĩnh của nàng, sắc mặt khó coi
“Kể ra nàng cũng quá là hào phóng, cả ngày chỉ hận không thể giao ông đây ra cho người ngoài
Không phải cho người này, thì chính là cho người khác..
Nếu như lấy ta khiến nàng quá mệt mỏi, thì nàng chỉ cần nói một câu thôi, ta cũng không phải là người không biết điều.”