*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngoài việc tiểu công gia thất thổ sau cơn say ra, những việc xảy ra tối qua vô cùng nhiều.
Ví dụ như Nhị Bảo công công cũng vui mừng nên uống nhiều hơn vài cốc, suốt dọc đường hát “Đình Mẫu Đơn” nổi tiếng, vui tươi hớn hở lao vào nhà xí, may mà có hai tên hầu đi tiểu phát hiện mới cứu được cậu ta, nếu không đời hoạn quan thiên cổ cứ thế mà chết chìm trong nhà xí cũng làm khó người viết văn tế.
Lại ví dụ như con cáo nhỏ của Tiểu Bảo Âm ăn vụng xương cá bị hóc vừa học chó kêu mèo kêu vừa chạy vòng quanh viện cả mười mấy vòng, cuối cùng mệt bở hơi tai nằm bò xuống, đáng thương chạy đến trước mặt Hạ Sơ Thất xin cứu giúp...
nhưng lại bị Tiểu Bảo Âm giáng cho một cái bạt tai lên đầu, xương cá cứ thế mà nhổ ra được, cuối cùng cũng được cứu.
Triệu Tôn trước khi đến doanh trại đã đến hậu điện hỏi dò Hạ Sơ Thất đang say ngà ngà về việc bệnh án đưa cho nàng trước đó đã nghĩ ra cách giải độc chưa...
Hạ Sơ Thất cảm thấy tên này hơi kỳ quái.
Nhắc đến việc này trong ngày đại hỷ chẳng phải là mất hứng sao? Những nàng lại nghĩ, người có thể khiến Triệu Tôn đích thân đến hỏi tuyệt đối không phải là người bình thường.
Có đúng là giống như hắn nói, chỉ là một người bạn không mấy khi qua lại không? Có quỷ mới tin hắn! Trong lòng Hạ Sơ Thất thấy sai vô cùng, nhưng lòng nhân từ của thầy thuốc thì vẫn có, nàng lấy hai toa thuốc đang đè bên dưới hộp trang sức trên bàn trang điểm ra rồi nhét cho Triệu Tôn, chỉ nói để hắn thử hiệu quả trước.
Triệu Tôn mặt mày rạng rỡ rời đi, Hạ Sơ Thất ngà ngà say đi vài vòng trong căn phòng, đang suy nghĩ xem người đó rốt cuộc là ai thì bên ngoài chợt truyền đến giọng nói của Kim Tụ.
“Vương phi, Giáp thị vệ trưởng uống quá nhiều...
cứ đi đi lại lại trong viện, đáng sợ lắm...”.
Kim Tụ là nha đầu mới được chọn để hầu hạ Hạ Sơ Thất, là chị em song sinh với Ngân Tụ - người hầu hạ Tinh Lam, dung mạo giống hệt nhau, vốn dĩ hai người bọn họ đều là nha đầu nhóm lửa trong nhà bếp.
Vì Hạ Sơ Thất thường vào bếp gây vì Bảo Âm nên đã quen biết hai người bọn họ, nàng cảm thấy hai chị em song sinh này rất xinh xắn, mồm miệng cũng ngon ngọt, làm việc cần mẫn nên đã chuẩn bị cất nhắc từ lâu, nhưng mãi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Đến nay nhân việc của Tinh Lam thì vừa hay.
Vừa mới được hầu hạ vương phi, Kim Tụ đã vô cùng hưng phấn, làm việc lại càng chịu khó thêm vài phần, chuyện nào cũng đến bẩm báo.
Hạ Sơ Tất xoa xoa trán, đầu sắp nổ tung rồi.
“Giáp Nhất cũng uống say?” “Giáp Nhất...”.
“Giáp Nhất à...” Khi nàng gào thét gọi đến lần thứ năm, Giáp Nhất mới mặt mũi đen sì tiến vào, chỉ lẳng lặng cúi đầu.
“Vâng, vương phi gọi ta?” Hạ Sơ Thất nhìn khuôn mặt đen thui hơi ửng đỏ của hắn ta liền hiểu ngay hắn ta đã uống không ít rượu.
Giáp Nhất và Trần Cảnh là huynh đệ kết nghĩa, có việc mừng như vậy tất nhiên không thể tránh khỏi uống nhiều rượu.
Nhưng tâm trạng của hắn ta hình như hơi ủ rũ? “Ngươi đến kì kinh nguyệt à, không thoải mái?” Hạ Sơ Thất trêu chọc.
“Không phải ngươi đến kì kinh nguyệt, vậy là có thai rồi, nên không thoải mái?”
Nhìn hắn ta chẳng nói chẳng rằng, không nhìn mình lấy một cái, Hạ Sơ Thất như bừng tỉnh ngộ “ồ” một tiếng, đầu óc tưởng tượng phong phú, đỡ cằm suy đoán, “Chắc không phải ngươi cũng thích Tinh Lam đấy chứ? Thấy muội ấy gả cho người huynh đệ kết nghĩa Trần Cảnh của mình, trong lòng khó chịu, có đúng không?”
Gò má Giáp Nhất cứng đờ, chết lặng tại chỗ, giống như thấy quái vật mà liếc nhìn nàng một cái, chắp tay nói, “Nếu không có việc gì, thuộc hạ xin lui trước.
Vương phi nghỉ ngơi đi ạ, trời sắp sáng rồi...” Không đúng, khách khí với nàng như vậy là sao? Có vấn đề.
Giáp Nhất và nàng có quan hệ đặc biệt, trừ phi khi ở trước mặt người ngoài không thể không quan tâm đến tôn ti, còn nếu không, hắn rất hiếm khi trong lúc riêng tư lại xa lạ với nàng như vậy.
Chắc không phải tất cả mọi người khi uống thêm vài ly đều sẽ thay đổi tính tình đấy chứ? “Chęp!” Nhìn cánh cửa chầm chậm khép lại, Hạ Sơ Thất liếc sang nhìn Kim Tụ.
“Ta đói rồi...” “Vương phi, nô tỳ đi làm cho người...” “Không cần!” Hạ Sơ Thất cắt ngang lời nàng ta, khóe miệng mang theo ý cười, phồng miệng, “Đi theo, xem ông chủ Giáp...
làm gì?” Bên ngoài viện, ánh trăng đổ xuống trên rừng tre, vô cùng yên tĩnh.
Những Giáp Nhất lặng lẽ đi ra khỏi phòng, ra khỏi viện mà Hạ Sơ Thất đang ở rồi chỉ đi loanh quanh trong mấy viện khác gần đó, giống như đang đi dạo, sống lưng ưỡn thẳng không nhìn xung quanh, càng không lén lút vụng trộm.
Ngoài lúc đi đến gian phòng Hạ Đình Cán ở, nghe thấy ông cụ và hòa thượng đang cao giọng bàn luận về chủ nghĩa duy vật biện chứng của “Nước mất giang sơn còn” có hơi bực dọc dừng lại một lát, còn đâu thì không hề có chút bất thường nào.
Uống rượu hỷ xong, có người rơi vào nhà xí, có người tặng nhà lớn, có kẻ hóc xương cá, có kẻ chạy lung tung trong viện...
Còn Hạ Sơ Thất dắt theo Kim Tụ trốn sau bụi cây gió lạnh thổi, nhìn lén Giáp Nhất, đầu óc nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy bản thân cũng đã say.
Nếu bị người khác nhìn thấy, liệu họ có nghĩ nàng cũng không bình thường không? Vừa nghĩ thế thì việc bị thương quả nhiên rơi xuống đầu nàng.
Giáp Nhất đang bị nàng “giám sát” đột nhiên đi thẳng đến, gạt đám cành cây bám đầy tuyết ra nhìn nàng.
“Đã uống bao nhiêu rượu mà lại say thành bộ dạng này?” “Ta không say!” Hạ Sơ Thất thì thầm nói rồi quay đầu nhìn lại ánh mắt coi mình là kẻ điện của hắn ta, vừa buồn cười vừa tức, nhưng lại không tiện nói với hắn ta rằng “Ta vì muốn theo dõi ngươi nên mới ngồi xổm trong bụi cây”.
Nàng sờ mũi, khuôn mặt ửng đỏ vì say, “Ta muốn đi đến bếp uống chút giấm để giải rượu, nhìn thấy người nhảy nhót đi một mình trong viện liền qua đây xem xem...
Này, ngươi không sao chứ?”
Từ “nhảy nhót” này nàng thường dùng để nói về con cáo nhỏ kia.
Nghe nàng coi mình giống như súc sinh, Giáp Nhất sầm mặt xuống.
“Xem cái gì? Xem kĩ rồi chứ?”
“Kĩ rồi.” Hạ Sơ Thất gật đầu, lại liếc nhìn Kim Tụ, “Ngươi xem kĩ chưa?” Đó là chiêu thức nàng thường dùng, thích tìm đồng minh.
Giáp Nhất bừng tỉnh hừ một tiếng, không đợi Kim Tụ nói đã chăm chú nhìn vào ánh mắt đầy ý xấu của nàng, “Trời lạnh, vương phi uống giấm xong thì quay về nghỉ ngơi đi, nếu không ngày mai lúc người đuổi theo điện hạ đến huyện Bá lại không có tinh thần.” Tên này sao nói chuyện chẳng êm tai gì thế! Thế nào gọi là nàng “đuổi theo”? Nhìn Giáp Nhất hôm nay vô cùng quái gở, trong cái đầu đã có chút choáng váng của Hạ Sơ Thất bỗng chốc xông lên ý muốn mở cái não của hắn ta ra xem trong đó có gì.