Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 1069: Kích thích (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Triệu Thập Cửu, nếu không thì… giờ chúng ta đi cướp con bé về đi?”

Triệu Tôn chau mày, đột nhiên bế nàng từ ghế lên giường rồi nhìn vào mắt nàng và nói, “A Thất, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Nếu Đông Phương Thanh Huyền không nắm chắc thì hắn ta sẽ không dám tùy tiện lấy con bé ra để đánh cược với ta như vậy… Huống chi, con bé không chỉ nói cướp là cướp về được.”

Trầm mặc một chút, hắn nâng cằm Hạ Sơ Thất lên, nhìn thẳng vào nàng rồi trầm giọng bổ sung:

“Con gái của chúng ta có vẻ rất dính hắn ta.”

Con gái nàng rất dính hắn ta ư? Hạ Sơ Thất im lặng không nói gì.

Từ ngày sinh ra, Tiểu Thập Cửu đã bị Đông Phương Thanh Huyền cướp đi, đến giờ đã gần hai năm rồi. Dù là ai đi chăng nữa, dù là nuôi con mèo con chó thì tình cảm cũng sẽ rất sâu sắc, huống chi đây còn là một con người? Tiểu Thập Cửu không muốn rời xa Đông Phương Thanh Huyền cũng không có gì là kỳ lạ cả. Nếu bọn họ cướp con bé về, liệu con bé có đau buồn hay không? Sau này, bọn họ phải làm sao để giải thích với con bé được đây?

Nghĩ đến nụ cười ngọt ngào của cục bột nhỏ, nhớ đến giọng điệu tức giận non nớt của con bé, Hạ Sơ Thất đột nhiên thấy cả miệng mình vừa đắng vừa chát, giống như vừa bất đắc dĩ ăn phải một củ tam thất, đắng mà không nói nên lời.

“Vậy chàng định làm thế nào? Về chuyện đánh cược với hắn ta ấy.”

Triệu Tôn vuốt tóc nàng, cúi đầu nhìn, đột nhiên phát hiện ra nàng đang cười. Nụ cười này của nàng thoạt nhìn không giống như đang cười, mà chỉ giống như đang mở rộng miệng, hé hàm răng sắc nhọn ra, như thể lúc nào cũng có thể vì con gái mà nhào ra cắn người.

“Hiện giờ vẫn chưa có dự định gì.” Hắn nói.

“Vì sao?” Hạ Sơ Thất sốt ruột, giọng nói nhất thời cao lên.

Ánh mắt Triệu Tôn hơi âm u, “Hắn ta vẫn chưa nói rõ về nội dung đánh cược.”

“Cái gì, hắn ta chưa nói sao?” Hạ Sơ Thất kinh ngạc, lửa giận bùng lên, chỉ muốn bóp chết Triệu Tôn ngay lập tức, “Ngay cả đánh cược gì, đánh cược như thế nào cũng không biết, sao chàng lại nhận lời với người ta? Triệu Thập Cửu, chàng không thèm suy nghĩ gì sao, nếu bị thua… Nếu chúng ta thua thì Tiểu Thập Cửu sẽ thế nào đây? Nếu hắn ta lại đưa con bé đi thì chúng ta biết đi đâu mà tìm?”

Nghĩ đến Tiểu Thập Cửu, giọng nói của nàng lại như có chút quá khích.

Tuy biết rõ giọng điệu của mình rất nặng nhưng nàng không thể khống chế được.

Đó là một cảm xúc vừa bất lực, vừa bi quan, sợ bỏ lỡ rồi sẽ không thể cứu vãn nổi, chỉ đối với những người mà mình yêu thương nhất mới có sự phẫn nộ như vậy. Thật ra nàng không hận ai cả, nhưng nàng tức giận, thực sự tức giận. Giận Triệu Miên Trạch áp bức nàng khốn khổ, giận Đông Phương Thanh Huyền giả chết chạy trốn, giận Triệu Tôn không cướp con bé về đúng lúc, giận chính mình trơ mắt nhìn con bé đang ở ngay bên cạnh mà lại không thể cướp về… Nói đi nói lại, nàng càng giận chính mình đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, nàng thật sự có lỗi với Tiểu Thập Cửu.

Triệu Tôn ngồi trước mặt nàng, mặc dù nàng có la hét ầm ĩ thế nào thì hắn cũng không hề tức giận.

Hắn không phản bác, chỉ ôm chặt nàng, nhẹ nhàng an ủi và thở dài một hơi.

“A Thất, trong tay hắn ta có con bé nên ta không có lựa chọn nào khác.”

Chỉ một câu thôi nhưng lại khiến Hạ Sơ Thất im lặng ngay lập tức.

Đúng vậy, Tiểu Thập Cửu đang ở trong tay Đông Phương Thanh Huyền. Nếu đổi lại là nàng thì nàng có thể làm gì chứ?

Ngoài chuyện đồng ý đánh cược một ván với hắn ta ra thì bọn họ có thể làm gì đây?

Lẳng lặng cúi đầu, cụp mắt xuống, Hạ Sơ Thất liếc nhìn Triệu Tôn rồi lại ngồi xuống bên cạnh hắn, nghiêng đầu tựa vào bờ vai hắn. Hai người nhìn nhau nhưng hồi lâu nhưng không nói gì. Mọi cảm xúc từ nhớ nhung hối hận, tới thống khổ trong hơn một năm qua dường như vỡ òa trong khoảnh khắc, như thủy triều cuồn cuộn trong đáy lòng nàng, xóa không được, buông không ra.

Nhưng Tiểu Thập Cửu vẫn còn sống, ít nhất là con bé vẫn còn sống!

Chỉ cần nó còn sống thì có thể dấy lên hi vọng rồi.

Hạ Sơ Thất không phải là một người theo chủ nghĩa bi quan, nghĩ tới điều đó, tâm tình đang lo lắng của nàng cũng buông lỏng hơn không ít, nàng liếc nhìn Triệu Tôn, oán hận nghiến răng, nhấc chân đá mạnh lên chiếc ghế trước mặt rồi phun ra một câu thô tục:

“Đông Phương Thanh Huyền... Tổ sư nhà hắn!”

Thấy nàng phẫn nộ tới mức mở miệng chửi mắng người khác như vậy, khóe môi Triệu Tôn khẽ nhếch lên.

Khi nàng bắt đầu chuyển sang mắng chửi thì tức là tâm tình nàng đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.

Hắn cười nhẹ, vỗ về bả vai nàng, “Đừng quá lo lắng, nếu thật sự không được thì chúng ta vẫn có thể đi cướp mà.”

Khi Hạ Sơ Thất nghe hắn nói lại câu này thì không khỏi phì cười.

Mấy năm trở lại đây, Triệu Thập Cửu chẳng thay đổi gì ngoài việc càng ngày càng biết cách dỗ dành nàng.

“Nếu thật sự không được thì chúng ta đi cướp con bà nó luôn!”

Hạ Sơ Thất siết tay, cười tủm tỉm nhìn hắn, khôi phục lại vẻ thoải mái từng có của nàng.

“Thiếp không tin, cả hai chúng ta đồng tâm hiệp lực mà cũng không thể thắng cược để đưa con gái trở về.”

***

Ngày hôm sau là mùng một tháng tư.

Trời đã vào đầu hạ nhưng thời tiết buổi sáng vẫn còn hơi se lạnh, trên sông, nước chảy lững lờ, gợn thành những sóng nước trắng bạc lấp lánh, giống như sợi dây màu bạc uốn lượn, di chuyển quanh vùng đất thảo nguyên xanh biếc như chiếc lá cây. Bầu trời xanh trong thăm thẳm mà u tĩnh, tiếng hát của những người dân du mục từ xa xa truyền lại, những tia nắng mỏng manh xuyên qua cửa sổ, dừng lại trên lầu của sòng bạc Thiên Kim.

Đông Phương Thanh Huyền lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế mây màu đen cạnh cửa sổ, không hề cử động. Lúc này, gương mặt của hắn ta không hề giống với gương mặt khi xuất hiện trước mặt đám người ở sòng bạc. Hắn ta đã lột bỏ lớp mặt nạ da xấu xí, để lộ gương mặt tuấn tú mang theo vài phần xinh đẹp yêu dã.

“Tam công tử, tới giờ uống thuốc của người rồi.”

Như Phong vén mành bước vào, thấy hắn ta vẫn đang ngồi bên cửa sổ đón gió lạnh thì đặt chén thuốc lên mặt bàn xuống trước, lấy chiếc áo choàng lông chồn màu trắng khoác lên vai cho hắn ta, rồi mới chén thuốc qua.

“Ngày nào cũng uống, ta uống tới phát ngấy rồi.”

Đông Phương Thanh Huyền không nhìn gã, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ, trên gương mặt mang theo nụ cười yếu ớt.

“Không uống thuốc thì làm sao có thể khỏe lại được? Y quan nói độc trên cơ thể người còn chưa tiêu hết, vẫn phải tiếp tục uống thuốc.”

Như Phong nhỏ giọng khuyên nhủ, bưng chén thuốc lên, bộ dạng còn cố chấp hơn cả hắn ta. Đông Phương Thanh Huyền nghiêng người, liếc mắt nhìn gã rồi nhận lấy chén thuốc, ngửa cổ uống cạn rồi thở dài một tiếng, đôi mắt hẹp dài híp lại, không hờn giận nói, “Được rồi, đi xuống đi, đừng ngày nào cũng cằn nhằn như thế.”

Như Phong không hề hé răng, thu dọn chén thuốc, lại liếc mắt nhìn gương mặt tái nhợt của hắn ta, chần chừ một chút rồi mới nhẹ giọng nói, “Tiểu quận chúa thức dậy không thấy người, giờ đang không chịu ăn cơm, vẫn đang khóc nhè đó.”

Đông Phương Thanh Huyền ngẩn người, bả vai cứng lại.

“Không ăn thì thôi! Con nít ranh, không cần chiều chuộng nó.”

Như Phong nghe hắn ta nói liền nhíu mày, “Người vẫn nên đi xem sao đi, mỗi ngày cô bé thức dậy đều thấy người, giờ đột nhiên không thấy thì khó tránh khỏi không quen… Hơn nữa, tính tình tiểu quận chúa rất khó chiều, Tam Đan không biết phải làm thế nào, vừa nãy thuộc hạ đi qua đã thấy cô bé khóc khàn cả giọng rồi.”

Đông Phương Thanh Huyền vẫn ngồi ngay ngắn, nhìn ra bên ngoài, áo bào hơi lay động.

“Ngươi đừng qua đó nữa.”

“Thuộc hạ nhìn cô bé lớn lên, khi nghe thấy cô bé khóc thì không nhịn được.”

“Nhịn không được thì thế nào?” Đông Phương Thanh Huyền đột nhiên nghiêng đầu, lạnh lùng liếc nhìn gã, “Nhịn không được cũng phải nhịn! Ngươi có thể bao bọc con bé cả đời này không?... Đi xuống đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.