*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng nào ngờ nàng vừa xoay người thì đã có một người đứng ngay trước mặt nàng.
Mặt Đông Phương Thanh Huyền trắng bệch, tiều tụy hơn so với ngày trước.
Hạ Sơ Thất dừng bước, nhìn hắn ta, “Ta đã bảo Như Phong chuyển lời cảm ơn rồi nên không nói nữa.” Đông Phương Thanh Huyền từ từ bước đến gần, “Ta không đến vì bắt nàng cảm ơn, ta có một việc muốn thỉnh cầu.” Hạ Sơ Thất lên xe ngựa của Đông Phương Thanh Huyền, không lâu sau xe ngựa đã chạy đến một tiểu viện rộng rãi xinh đẹp, cây cối um tùm, rợp bóng liễu xanh, hoàn cảnh vô cùng yên tĩnh.
Hắn ta ở có một hai ngày mà tìm một căn nhà đẹp đẽ thế này à? Nói thật, nàng thấy hơi khâm phục Đông Phương Thanh Huyền, cho dù đi đến đâu hắn ta cũng không bao giờ bạc đãi bản thân, luôn biết cách tận hưởng cuộc sống.
Nàng ngồi xuống, nhìn xung quanh, “Muội muội của ngươi không ở đây?” Đông Phương Thanh Huyền cau mày, không trả lời thẳng câu hỏi, “Nàng muốn gặp muội ấy?” “À, hiểu rồi.” Bởi vì hắn ta không muốn hai người họ chạm mặt nhau nên mới đưa nàng đến đây.
Nhưng rốt cuộc hắn ta muốn nói gì? Hạ Sơ Thất thong thả uống ngụm nước, ôm bụng mình, ngáp một cái, cảm thấy hơi mệt mỏi.
“Nói đi, ngươi có thỉnh cầu gì?” Đông Phương Thanh Huyền lẳng lặng nhìn nàng, từ từ thò tay ra, đưa đến trước mặt nàng.
“Muốn nhờ nàng bắt mạch cho ta.” Hạ Sơ Thất kinh ngạc.
Ngày hôm đó hắn ta không chịu, sao hôm nay lại chủ động tìm đến nàng? Có điều bất thường! Nhìn Đông Phương Thanh Huyền với vẻ ngờ vực, nàng đặt chén nước xuống, nín thở đặt tay lên cổ tay của hắn ta, mím môi thật chặt, im lặng rất lâu.
Mọi thứ bên tai nàng đều yên tĩnh, nhưng khi bắt mạch cho Đông Phương Thanh Huyền, nàng cảm nhận được nhịp tim của mình đập “tùng tùng” không ngừng, giống như có một chiếc trống đang được vỗ liên hồi, khiến nàng gần như không thể kiềm chế nổi.
“Đông Phương Thanh Huyền, vì sao bây giờ người mới đến tìm ta?” Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, “Nói sớm hay muộn có gì khác nhau đâu?” Hạ Sơ Thất nheo mắt nhìn nụ cười hững hờ của hắn ta, cảm thấy cánh tay mình cứng đờ, một lúc sau mới thu tay về.
Ngày hôm đó trên xe ngựa, nàng đã cảm thấy sắc mặt của Đông Phương Thanh Huyền không được bình thường, nhưng nào ngờ lại nghiêm trọng như vậy.
Giờ đây mới phát hiện ra trong cơ thể hắn ta có độc, chắc là đã ở trong đó vài năm, đã bước vào giai đoạn nguy kịch.
Nàng nghiến răng, “Nếu người vẫn có thể sống thêm hai năm thì nhớ cảm tạ ông trời cho người gặp được ta!”
“Vẫn còn hai năm nữa? Vậy thì tốt, ta nhớ chỉ còn một năm.” Đông Phương Thanh Huyền cười, như đang nói đùa.
“Ha ha, ngươi lạc quan thật đấy.
Vậy ta dứt khoát độc chết người cho rồi.” Hạ Sơ Thất do dự, đột nhiên nhớ lại mạch tượng và bệnh án mà Triệu Tôn từng đưa, nàng giật mình phản xạ lại, “Triệu Thập Cửu có bảo người đưa phương thuốc cho ngươi không, ngươi có uống không?” “Triệu Tôn?” Đông Phương Thanh Huyền nghĩ một lúc, dường như hiểu ra điều gì đó, hắn ta liếc Như Phong một cái, gật đầu, “Uống rồi.” Hạ Sơ Thất gật đầu, sắc mặt hơi nặng nề, “Thân thể đã tàn tạ thế này, ngươi không nên chạy lung tung khắp nơi.” “Phải, thầy thuốc của ta cũng nói vậy.
Nhưng ông ta cũng nói phương Bắc lạnh giá, không thích hợp dưỡng bệnh, nên ta đến phương Nam là vì khí hậu nơi này, là nơi ta trưởng thành, có khi lại có thể sống thêm một khoảng thời gian.” Đông Phương Thanh Huyền nói về cái chết rất nhẹ nhàng, dường như đã chuẩn bị xong từ lâu.
Hắn ta nói xong thì trầm tự nhìn Hạ Sơ Thất, hình như đang suy nghĩ về phương thuốc, dáng vẻ đó trông vừa nghiêm túc vừa đáng yêu.
Hắn ta cười khẽ, nắm lấy tay nàng như bằng hữu đã quen biết nhau nhiều năm, nhìn nàng đầy chân thành.
“Tiểu Thất, ta có một thỉnh cầu.” “Thỉnh cầu khi nãy ngươi nói không phải là xem bệnh cho ngươi?” Đông Phương Thanh Huyền lắc đầu, “Không phải là điều khác.
Bởi vì ta không nhờ vả thì nàng cũng sẽ xem bệnh cho ta.” Hạ Sơ Thất câm nín, nghĩ đến vô số chuyên suốt những năm qua, trong lòng nàng chua xót, vành mắt cay xè, bỗng nhiên hất tay hắn ta ra, “Được rồi, không cần nói theo kiểu đáng thương như vậy.
Có ta ở đây, ngươi không chết dễ dàng vậy đâu.” Câu nói “có ta ở đây” khiến Đông Phương Thanh Huyền thấy ấm lòng, bất giác cười thành tiếng.
“Vậy được.
Ta tin nàng.
Nhưng ta vẫn còn một chuyện muốn nhờ nàng.” Hạ Sơ Thất nhướng mày, trừng mắt: “Ngươi thành phụ nữ rồi hay thành thái giám vậy? Mau nói đi!” “Ta...
là thế này, Tiểu Thất, nàng nghe ta nói xong đừng tức giận.” Hắn ta cúi đầu, không dám nhìn Hạ Sơ Thất, có vẻ như rất khó mở lời, “Muội muội ta...
A Mộc Nhĩ, từ nhỏ nó đã thích Thiên Lộc, đến tận bây giờ vẫn thích đến mê muội.
Nàng cũng biết, nếu không phải Trương hoàng hậu giở trò thì con bé đã trở thành Tấn vương phi từ lâu rồi.
Thể sự vô thường, con bé rơi vào bước đường này cũng rất đáng thương...” Hắn ta ngừng lại, thở dài, “Nếu ta không may qua đời, A Mộc Nhĩ sẽ cô đơn một mình.” Hạ Sơ Thất thấy hắn ta nói vòng vo không đi vào trọng điểm, nàng cười lạnh ngắt lời.
“Ngươi muốn nói gì? Bảo Triệu Tôn nạp nàng ta làm thiếp hay bảo nàng ta làm Tấn vương phi hoặc hoàng hậu tương lai?” “Tiểu Thất!” Nhìn thấy vẻ mặt giễu cợt của nàng, Đông Phương Thanh Huyền trầm giọng, “Ta không muốn làm nàng khó xử.
Có một điều nàng không thể phủ nhận được, nếu sau này Thiên Lộc làm vua, hậu cung của hắn trừ hoàng hậu ra thì không thể nào để trồng được.
Cho A Mộc Nhĩ một vị trí, vị trí gì cũng được.
Cũng xem như hoàn thành tâm nguyện của nó, ca ca như ta chết không tiếc nuối.” Hoàn thành tâm nguyện của nàng ta? Hạ Sơ Thất lẳng lặng nhìn Đông Phương Thanh Huyền.
Nếu hoàn thành nguyện vọng của A Mộc Nhĩ thì sẽ đạp nát giấc mơ của nàng.
Nếu là trước đây, nàng chắc chắn sẽ chỉ vào mặt Đông Phương Thanh Huyền mắng xối xả.
Nhưng bây giờ nàng đã hiểu, không phải vấn đề ở chỗ Đông Phương Thanh Huyền, mà là vấn đề về quan niệm của người thời này.
Huống gì bây giờ hắn ta đang mang bệnh trong người, là một thầy thuốc nàng không thể mắng được.
Nàng nhắm mắt lại, cười lạnh, “Tam công tử, nếu người thỉnh cầu ta trị bệnh, là một người thầy thuốc, ta nhất định sẽ tận tâm chữa trị.
Còn về việc nạp thiếp cho Triệu Thập Cửu, thật ngại quá, ta không làm chủ được.” Nàng đè giọng xuống, “Ta còn không biết mình là gì của hắn thì sao có thể gánh vác được sự phó thác nặng nề này? Ngươi tự đi tìm hắn đi, dù sao A Mộc Nhĩ và hắn là thanh mai trúc mã.
Đối với hắn mà nói, chưa chắc đã không thể.”