Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 1101: Tình thắm thiết, chiến ngàn dặm (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Triệu Tôn xoa đầu Tiểu Bảo Âm một cách lười nhác, rồi đáp lời, “Muốn sống muốn chết gì cứ nhóm củi xong trước đi đã.”

Trịnh Nhị Bảo bĩu môi, “Nô tài… biết rồi!”

Một canh giờ sau…

Hạ Sơ Thất thở phào, đậy nắp vào nồi, nghe tiếng “xèo xèo” phát ra từ bên trong, gật đầu hài lòng, rồi lại thái một ít hành lá xanh.

“Đợi xong món canh cuối cùng là có thể dọn cơm rồi.”

Nàng cười híp mắt, sau đó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Âm thì thấy động tác nuốt nước bọt của con bé.

Đói rồi chứ gì? Bị cám dỗ rồi chứ gì?

Nàng biết ngay tiểu nha đầu chắc chắn sẽ không kháng cự lại được sự dụ dỗ của món ăn ngon mà.

“Oa, thơm quá!” Nàng cầm đĩa đựng khoai tây chiên rồi hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn tiểu nha đầu đang nuốt nước bọt, đặt đĩa trở về không nhìn con bé nữa, chỉ sai Trịnh Nhị Bảo lôi bát “kem nhà làm” treo dưới giếng lúc nãy lên.

Bát kem này là chiêu nàng dùng để lấy lòng Tiểu Bảo Âm, có những nguyên liệu cơ bản như sữa bò, tinh bột, đường trắng, tuy không ngon như đời sau nhưng cũng ra dáng lắm. Chỉ có điều không có đá, nàng đành phải nghĩ ra cách dân gian, dùng bát đựng kem mềm đặt trong đáy giếng lạnh.

“Đến đây đến đây…”

Trịnh Nhị Bảo đội mái tóc ổ gà, trở về rất nhanh.

Hạ Sơ Thất nhận lấy bát kem mát lạnh, nàng thoái mái thở một hơi, sau đó bưng theo đĩa khoai tây chiên kia bước đến, nửa quỳ trước mặt Tiểu Bảo Âm, “nè” một tiếng rồi đưa cho con bé.

Cục bột nhỏ cau mày, không nhận lấy, không để ý cũng chẳng nói gì.

“Nhóc lạnh lùng… rất ngầu, nương thích.”

Hạ Sơ Thất mặt dày khen con gái, rồi cười tươi chọn một miếng khoai tây chiên nhét vào miệng con bé.

“Nếm thử xem, rất ngon đấy…”

Bảo Âm nhăn mặt, không trả lời nàng, nhưng khi thức ăn vào miệng, con bé vẫn nhai theo bản năng.

Sau đó mắt con bé sáng rực lên.

Hạ Sơ Thất bắt được nét mặt kia của con bé, nàng hỏi với vẻ mong chờ, “Ngon không?”

Bảo Âm do dự, cuối cùng vẫn gật đầu.

Hạ Sơ Thất mừng thầm, tự tin tăng gấp bội, nàng vội vàng nhét bát “kem” vốn định dùng lúc phút chót vào tay con bé, như thể đang dâng bảo vật vậy, “Thử tiếp cái này xem…”

Bảo Âm chưa bao giờ nhìn thấy những thứ như khoai tây chiên, kem, con bé nhai khoai tây chiên, mở to mắt lên nhìn kem, không cầm thìa múc, nhưng hiện tại đang là mùa hạ, dù chỉ cầm bát kem thôi là đã thấy mát rồi, tiểu nha đầu cũng không có ý muốn từ chối, thân thiện với nàng hơn khá nhiều.

“Đây là gì?”

“Kem, ngon hơn cái kia đó.” Hạ Sơ Thất dụ dỗ con bé, “Bảo Âm mau ăn nhanh lên, nếu không lát nữa nó tan, sẽ không còn ngon nữa.”

Bảo Âm cẩn thận múc một thìa.

Hạ Sơ Thất nhìn niềm vui xuất hiện trên khuôn mặt của con bé, và động tác càng lúc càng nhanh của nó, trong lòng thấy ngọt hơn cả mật.

Nàng xoa đầu nó, lần đầu tìm được cảm giác làm mẹ.

“Cứ từ từ mà ăn, không vội, nương đứng canh cho con…”

“Vì sao phải canh gác?” Bảo Âm nghiêng đầu, cảm thấy khó hiểu.

“Hi hi.” Hạ Sơ Thất liếc nhìn Triệu Tôn đang đứng bên cạnh, nàng ghé lại gần nói nhỏ, “Những thứ ngon đều do nương đặc biệt làm cho một mình Bảo Âm, tốn nhiều thời gian lắm đấy, vả lại chỉ có một chút này thôi, nếu không canh chừng lỡ bị cha con cướp thì sao đây?”

Người lớn sẽ giành ăn ư? Bảo Âm liếc Triệu Tôn, “Có ư?”

“Có!” Hạ Sơ Thất nghiêm túc gật đầu, nàng đứng dậy tiện thể sờ đầu con bé, nói khẽ, “Sau này nương sẽ lén làm món ngon cho con, vì để tránh bị cha con phát hiện giành ăn, hai chúng ta phải… đặt một ám hiệu. Ám hiệu chỉ hai chúng ta hiểu, được không?”

Ăn đồ ăn phải có ám hiệu nữa ư?

Bảo Âm như hiểu như không, nhưng ăn được kem thì mọi thắc mắc đều hóa hư không.

“Được.”

Hạ Sơ Thất sờ cằm, cúi đầu nhéo mặt con bé.

“Ám hiệu là… mèo con bắt chuột già, Bảo Âm đã nhớ chưa?”

Chuyện đặt ám hiệu này hệt như chơi trò chơi, không đứa bé nào không thích, hai mắt Tiểu Bảo Âm sáng rực, gật đầu, ánh mắt khi nhìn nàng dịu dàng hơn. Trong lòng Hạ Sơ Thất thấy rất thoải mái, nàng nhìn Triệu Tôn một cách đắc ý, sau đó xoay người đi về bếp tiếp tục bận rộn.

“Ngon không?” Triệu Tôn nhìn tiểu nha đầu ngồi trên ghế ăn cực kì nghiêm túc, ánh mắt của nó khi nhìn Hạ Sơ Thất ngập tràn sự sùng bái, hắn không khỏi cám thán: đứa con gái khó tiếp cận này, nào ngờ lại bị mua buộc bởi đồ ăn?

Tiểu Bảo Âm nhìn chiếc cổ dài và bộ râu trên mặt hắn, rồi nhìn món ăn trong tay mình, nghĩ đến lời Hạ Sơ Thất nói lúc nãy, đôi mắt to tròn đảo vòng quanh, bé con bỗng dưng căng thẳng kéo đĩa khoai tây chiên và bát kem đến trước người, nhìn hắn như thể đang phòng trộm.

“Nương nói… cái này là cho Bảo Âm…”

Chữ “nương” con bé không chịu nói suốt mấy ngày trời, nay lại nói ra dễ dàng như vậy.

Triệu Tôn cau mày, nhìn Hạ Sơ Thất đang bận rộn trước bếp, thấy nàng không có động tĩnh gì, trong lòng hắn thấy tiếc nuối, rũ mắt xuống, vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Bảo Âm, cất tiếng nói nghiêm túc, “Bảo Âm, có thể thực hiện một giao ước với cha không?”

“Giao ước?”

Nương nói muốn so ám hiệu, cha nói muốn giao ước?

Bảo Âm bỗng dưng bị cặp cha mẹ cực phẩm này làm ngớ người, chu môi nhìn hắn chứ không nói gì.

Triệu Tôn lạnh mặt chỉ vào bát kem và đĩa khoai tây chiên trước mặt con bé, cúi đầu nói khẽ, “Lát nữa đợi đến khi nương của con nấu xong, Bảo Âm của chúng ta sẽ vui vẻ gọi nàng ấy là nương, sau này luôn gọi là nương, được không?”

Bảo Âm hiểu ý trong lời nói của hắn, con bé ngừng ăn, dường như đã ý thức ra điều gì đó.

Con bé không gật đầu, không lắc đầu, chỉ nhìn hắn bằng cặp mắt đen láy như nai tơ.

Triệu Tôn và tiểu nha đầu nhìn nhau, sau đó hắn khẽ nheo mắt lại, “Nếu không cha sẽ ăn đồ của con đấy nhé?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.