Có thể nhìn ra được, bởi vì những nữ nhân này không được sủng ái nên người làm trong phủ cũng không quá đón chào, địa vị còn không bằng cả Nguyệt Dục. Chỉ có điều, bọn họ ỷ vào bối cảnh của nhà mẹ đẻ, không ai dám
làm quá với bọn họ mà thôi. Nhìn tình hình này, Đông Phương Uyển Nghi nghiến2răng nghiến lợi.
“Ngươi, khinh người quá đáng!”
“Mặc dù Sở mỗ không biết như thế nào là khinh" Như phu nhân, nhưng Sở mỗ có một câu nhất định phải khuyên. Như phu nhân nóng tính quá, nếu thường xuyên nóng nảy dễ bị táo bón, miệng lưỡi đau nhức.” Hạ Sơ Thất đột nhiên mang dáng vẻ của người hành nghề y, cong khóe8môi, dáng vẻ đáng ăn đòn mà cười hì hì.
Người xung quanh cười phá lên.
Đông Phương Uyển Nghi giận run cả người, mãi sau mới nói được một câu.
“Ngươi cứ chờ đấy!”
“Sở mỗ không thẹn với lương tâm, dù ở trước mặt điện hạ hay trước mặt Đại đô đốc cũng thế. Chỉ có điều, ta là thầy thuốc nên tôn kính y đức6mà thôi. Còn nữa, Sở mỗ cũng khuyên Như phu nhân một câu, nếu việc nhỏ thế này mà nói với điện hạ và Đại đô đốc, chỉ sợ...”
Câu nói lấp lửng này, Đông Phương Uyển Nghi lập tức không nói nữa.
Trong thời đại trọng nam khinh nữ, thiếp thất địa vị thấp, ả lại chưa từng được Triệu Tôn thị tẩm, nên không3thể ỷ vào thể của Triệu Tôn được. Mà dù cha ruột và ca ca nàng ta có chức to, nhưng nói cho cùng ả cũng chỉ là một thứ nữ của phủ Đông Phương. Địa vị thứ nữ, nói trắng ra cũng chỉ là nô tỳ. Cho dù ả hồi phủ khóc lóc kể lể thì phủ Đông Phương cũng không thể vì5ả mà đắc tội Triệu Tôn được, dù sao đó cũng là việc nhà của Tấn Vương gia.
Đông Phương Uyển Nghi cắn bật máu môi dưới, nhưng bị mọi người vây xem nên đành kiên trì mắng một câu. “Đổ hỗn láo, dám làm thế với bổn phu nhân, ngươi cứ chờ xem.” Hạ Sơ Thất mỉm cười, chắp tay thi lễ, thái độ thì tốt đẹp nhưng giọng nói lại càng chanh chua. “Như phu nhân cứ nói chuyện như vậy, Sở mỗ thì không sao, chỉ sợ mất thể diện Đông Phương gia của phu nhân thôi...”
Nói đến đây, nàng đứng thẳng lên, ánh mắt như có như không liếc qua Nguyệt Dục, nói tiếp, “Ở quê của Sở mỗ, cũng từng xem qua bảy mươi sáu tập... A không, bảy mươi sáu hồi Chân Hoàn truyện, các chủ tử trong đó nếu an phận thủ thường, khiêm tốn làm việc, không được cưng chiều thì hơn hai mươi cũng sẽ được quay về, nhưng nếu nhảy nhót lung tung, kiêu ngạo tinh tướng, vậy chắc chắn sẽ chết, nói tóm lại, Sở mỗ xin khuyên một câu: Bớt tinh tướng mới là lâu dài, Như phu nhân có hiểu được không?”
Cả đám nghẹn họng trân trối nhìn nàng, có người há hốc mồm, có người trợn to mắt, vẻ mặt như nhìn thấy người ngoài hành tinh, nháy mắt cũng không nháy, trên mặt viết ba chữ “không tin nổi”.
“Hiểu chưa?”
Hạ Sơ Thất cười híp mắt hỏi lại một câu.
Dáng vẻ nàng nghiêm túc cứ như thật. Đừng nhìn nàng ăn mặc mộc mạc không gây chú ý, nhưng những lời nói lại mang lực uy hiếp cực cao, đặc biệt là sự sắc bén bá đạo trong mỗi cử chỉ, những người đàn bà quanh năm trong nhà sao có thể so được?
“Chân Hoàn... Vở kịch nào?”
Rốt cuộc, Đông Phương Uyên Nghi cũng hỏi.
“Đông Phương tiểu thư, không có việc gì thì đọc nhiều sách hơn, đọc sách thì sẽ thêm kiến thức, đến lúc đó...” Hạ Sơ Thất chỉ vào đầu, “Chỗ này của người dùng tốt hơn, điện hạ cũng sẽ liếc mắt nhìn ngươi.” Hạ Sơ Thất chẳng giải thích với các nàng. Nàng đến phủ Tấn Vương làm y quan, không phải tới để đấu cùng đàn bà, trước tiên... ra oai phủ đầu với mấy người này, lừa gạt các nàng là được, ai còn có kiên nhẫn mà phổ cập kiến thức cung đấu với trạch đấu cho họ chứ? Nhất là cái cô Đông Phương Uyển Nghi kia, rõ ràng không phải cùng một mẹ với Đông Phương Thanh Huyền, bằng không chính là cha hắn ngủ với vợ vào đêm sét đánh, nên mới có bầu đứa con quá ngu xuẩn này. Nàng mỉm cười, thình lình quay đầu lại nhìn Nguyệt Dục. “Nguyệt đại tỷ, phiền tỷ đưa ta đi nhé, ta đã mệt mỏi cả ngày rồi.”
“Vâng, Sở y quan, mời đi bên này.”
Nguyệt Dục mỉm cười, ra dấu để cho hai tôi tớ qua đây xách hành lý, nhưng lại bị Lý Mạc từ chối “không cần”. Nguyệt Dục xua tay để tôi tớ xuống phía dưới, cũng không tức giận, chỉ là, khi ánh mắt lướt qua khuôn mặt đỏ bừng vì tức của Đông Phương Uyển Nghi thì bờ môi khẽ cong lên.
Vào đến trong, vòng qua vòng lại mấy phòng ốc cũng khiến Hạ Sơ Thất suýt ngất. Nàng nghĩ đến hiện đại, một mét vuông giá mấy vạn, mà diện tích của phủ Tấn Vương chí ít cũng phải mấy vạn thước, những thanh ngang đều sơn son thiếp vàng, vô cùng xa xỉ.
Mụ nội nó, Triệu Tôn, nàng ghen tỵ quá... Nhưng hắn là một Vương gia phong kiến, lại chẳng biết cách thưởng thụ. Nếu là nàng, nàng sẽ ở nhà uống rượu ôm tiểu mỹ nhân, còn đi đánh giặc làm cái đếch gì. Nơi Nguyệt Dục sắp xếp cho Hạ Sơ Thất ở không xa “viện Thừa Đức” của Triệu Tôn, không như nàng dự đoán trước đó. Không chỉ thể mà còn khá gần, chính là hai phòng bên phải của viện Thừa Đức.
Nàng ta nói, Sở y quan ở gần đó có thể chăm sóc cho chủ tử, nếu hắn có khó chịu thì nàng có thể mau tới, chủ tử sẽ không khó chịu lâu. Phần săn sóc dịu dàng như thế khiến Hạ Sơ Thất thổn thức không thôi.
Nguyệt Dục thực sự là luôn luôn suy nghĩ cho Triệu Tôn. Ngay cả trên phương diện sắp xếp nữ nhân thì cũng chẳng nghĩ gì đến bản thân. Thảo nào một người khôn khéo như Triệu Tôn lại có thể giao chuyện xử lý hậu viện cho nàng ta, ngẫm lại Nguyệt Dục làm việc rất đúng mực, hắn đương nhiên cũng biết rõ điểm này nên mới yên tâm dùng người như thế. Nguyệt Dục sắp xếp xong, nhìn nàng mỉm cười.
“Gia dặn dò, Sở lương y ngày mai đi qua là được. Hôm nay các cô cũng đã mệt mỏi rồi, cứ nghỉ chân uống một ngụm trà, không cần phải đi vào nhà bếp lấy ngọ thiện, lát nữa ta sẽ sai người bưng tới.” Hạ Sơ Thất nhìn nàng ta, ánh mắt mang nụ cười, “Vậy ta cũng không cảm ơn tỷ nữa. Đương nhiên, ta cảm thấy ta cũng không cần phải cảm ơn tỷ, nói thế nào đi nữa ta cũng đã giúp tỷ thu thập Đông Phương thị mà tỷ ngứa mắt từ lâu, coi như là tỷ hồi báo ta, đúng không?” Nguyệt Dục hơi sửng sốt, lập tức đỏ mắt.
“Sở y quan, lời này không thể nói linh tinh được, Đông Phương tiểu thư là Như phu nhân của gia, Nguyệt Dục chỉ là một nha đầu, nào dám có tâm tư đó?”
Hạ Sơ Thất nhướng mày, lơ đễnh cười nhìn nàng ta.
“Chỉ đùa chút thôi mà, Nguyệt đại tỷ sao phải khẩn trương thế? Hơn nữa ta không rõ ràng về bọn họ, nhưng tỷ thì khác. Đã là tỷ muội một nhà, tỷ có thể nói mà, đừng ngại. Ngoài Đông Phương thị, tỷ còn ghét ai, chỉ cần giao cho ta, tới một người giết một người, tỷ cho ta chút bạc là được, giá cả có thể thương lượng.”
“Sở y quan...”
Nguyệt Dục vô lực nhìn nàng, gấp đến nỗi mím trắng cả môi. Nhưng Hạ Sơ Thất vẫn cười tủm tỉm lộ ra lúm đồng tiền, nhìn nàng ta với đôi mắt thông suốt, khiến nàng ta quỳ “bịch” xuống, gương mặt trắng bệch, trên mặt đều là vẻ ấm ức và sợ hãi.
“Sở y quan, ngài không thể oan uổng cho ta được, ta chỉ là một nha đầu, chỉ tận tâm tận lực chiếu cố tốt cho gia, hầu hạ tốt cho gia, nào dám sinh ra tâm tư khác? Mấy năm nay, gia không chế nên giao chuyện hậu viện của ngài cho ta xử lý, mỗi người trong hậu viện đều là chủ tử của ta, Nguyệt Dục không đắc tội nổi, nếu những lời này của ngài truyền ra ngoài thì Nguyệt Dục sống sao nổi.”
“Ha ha...”
Hạ Sơ Thất cười khẽ, đi lên phía trước, đỡ nàng ta đứng lên, quan sát kĩ rồi nở nụ cười an ủi.
“Chỉ đùa chút thôi mà. Có gia che chở tỷ, ai có thể làm gì tỷ chứ?” Sắc mặt Nguyệt Dục cứng ngắc, cười khổ một tiếng, “Nguyệt Dục nói rồi, ta chỉ là một nha đầu, không được gia súng ai như Sở y quan, trong phủ này trên dưới mấy trăm miệng ăn, lời nói là dễ truyền linh tinh nhất, nếu bị người ta cắt lưỡi, Nguyệt Dục chỉ sợ không nuốt nổi cơm.”
Nàng ta nói nghiêm túc, Hạ Sơ Thất nhìn chằm chằm nàng ta, pha trò, “Đừng đừng đừng, sao Nguyệt đại tỷ lại nói thể chế, trong lòng Sở Thật thấy thật đau lòng. Con người là động vật mẫn cảm nhất, người khác thể nào ta không biết, chứ lòng ta sáng như gương vậy. Nguyệt đại tỷ là một người rất tốt với ta, ta nhất định sẽ nhớ kĩ tỷ” Dùng ngọ thiện mà Nguyệt Dục đưa tới xong, Hạ Sơ Thất bảo Lý Mạc ở trong phòng ngủ bù, còn mình thì tìm Mai Tử giúp đỡ, tới nhà bếp nấu thuốc, chờ buổi tối Triệu Tôn về tắm rửa. Trong phòng bếp, thỉnh thoảng có người ngó ngang ngó dọc nhìn nàng. Tò mò, đánh giá, ánh mắt gì cũng có, nhưng bọn họ không dám chủ động lại gần, chỉ lén liếc mấy cái rồi đi ra ngoài. Thậm chí có mấy tiểu nha đầu còn đi ra đi vào nhiều lần, cầm này lấy kia, trên mặt hiện rõ vẻ hứng thú với nàng, mà chỉ hứng thú vị trên người nàng có dán nhãn người mà chủ tử cưng chiều. “Ôi, làm gì thế, mùi gì thối thế!” Vừa lên sân khấu đã phải nói “ôi”, Hạ Sơ Thất không cần quay đầu lại cũng biết là Đông Phương Uyển Nghi. “Bái kiến Như phu nhân.” Mai Tử không thể so với Hạ Sơ Thất, vội vàng hành lễ.
“Nấu cái gì đấy? Thối quá vậy?” Đông Phương Uyển Nghi cầm khăn lụa thêu hoa che mũi, chán ghét phẩy phẩy.
Hạ Sơ Thất không ngẩng đầu, cũng không trả lời, coi ả như không tồn tại. Chỉ có Mai Tử lúng túng đáp, “Bẩm Như phu nhân, là thuốc mà Sở y quan nấu cho gia, dùng để chiều tắm.” Đông Phương Uyển Nghi khinh bỉ nhìn một cái, rồi đột nhiên nói với Mai Tử. “Ngươi đi xuống trước, ta có việc nói với Sở y quan.”
Mai Tử lo lắng nhìn Hạ Sơ Thất, phúc thân rồi ngoan ngoãn đi xuống. “Hừ!” Đông Phương Uyển Nghi thấy Hạ Sơ Thất không để ý đến ả thì hừ một tiếng, để hai thị nữ của mình lui xuống, nhìn nàng từ trên xuống dưới chút rồi hòa hoãn nói: “Sở y quan!” “Đông Phương tiểu thư, ngươi có việc gì?” Hạ Sơ Thất ngẩng đầu nhìn nàng. Đông Phương Uyển Nghi nhìn ra ngoài nhà bếp, đột nhiên cúi người xuống, giảm thấp giọng nói. “Nghe nói người từng hầu hạ gia, việc này có thật không?” Hạ Sơ Thất không ngờ ả đến để lắm chuyện, nhướng mày, lựa chọn không trả lời.