Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 118: Thuốc hổ lang (10)



Hai hôm nay, hậu viện yên tĩnh vô cùng, không biết Đông Phương Uyển Nghi kia có biết do nàng làm trò quỷ không, nhưng từ hôm đó, nàng ta không tới gây chuyện với nàng nữa. Nghe Mai Tử nói, mấy hôm nay nàng ta ở 11 trong2viện Nam Lai suy nghĩ lỗi lầm, không chịu gặp ai, cũng không ra ngoài lắm chuyện, có lẽ không có mặt mũi gặp người khác. Còn người khác không tới tìm nàng gây sự, là nhờ ơn Triệu Tôn “chăm sóc”. Mặc dù nói vị tổ tông kia8không tới tìm nàng, nhưng bề ngoài lại coi trọng nàng lắm, cực kì nghĩa khí.

Hắn vừa về triều, trước mắt thì còn vài ngày nữa là đến Tết, không nói đến những thứ bệ hạ thưởng, nương nương cho, mà ngay cả đám quan chức cũng tăng không6ít đồ. Nhưng những thứ đó đi đâu? Chỉ cần Tấn vương điện hạ thấy tốt thì đều thưởng hết cho Sở Thất, làm phòng của nàng xa xỉ đến mức người ta phải chảy nước miếng. Nhất thời, mọi người đều biết đến vị quan lương y trong3phủ được Thập Cửu gia sủng ái kia.

Cảm giác được người “chiều chuộng” như này đáng lẽ hắn rất sung sướng, nhưng Hạ Sơ Thất lại thấy chột dạ. Thứ nhất là nàng hiểu rõ trong lòng, tình cảm của hai người chưa đến mức ấy. Thứ hai là5từ xưa đến nay, người có danh tiếng quá lớn sẽ chẳng có kết quả tốt gì.

Ngày thứ ba sau ngày nàng hầu tắm, cũng chính là 27 tháng Chạp, Hạ Sơ Thất nghe được một tin đó là Cống phi nương nương bắt đầu tuyển chọn người cho vị trí Tấn vương phi. Vì chuyện này mà lão Hoàng đế đã hơn sáu mươi cũng bắt đầu tuyển tú, ngoài việc tăng thêm nhân số cho hậu cung thì cũng thuận tiện kiếm mỹ nhân để nối dòng cho con cháu của mình. Mặc dù là thế, Cổng phi nương nương vẫn chưa hài lòng. Vào một buổi xế chiều, thái giám Tư lễ giám Thôi Anh Đạt đưa năm mỹ nhân đến.

Hành động đưa mỹ nhân này cho Triệu Tôn, ai cũng hiểu trong lòng.

Thực tế thì ngay ngày hôm sau khi Triệu Tôn về kinh, lão Hoàng đế đã trắng trợn phong thưởng cho chư vị tướng lĩnh thắng trận nam chinh Una trên điện Phụng Thiên. Luận công lĩnh thưởng, tất cả đều được ban quan phục. Ngay cả Trần Đại Ngư là kẻ chẳng thể nhận nổi một mặt chữ cũng được phong là “Định An hầu”, hưởng lộc một nghìn năm trăm lượng vàng, tử tôn được thừa kế chức vị, là lần trắng trận vẻ vang nhất trong đời. Đám người còn lại ai được phong hầu thì phong hầu, ngắm mỹ nhân thì ngắm mỹ nhân, tổng cộng lần này đã phong tước cho hơn một trăm tướng lĩnh của Kim Vệ quân.

Như vậy, Triệu Tôn vốn là con trai ruột của lão Hoàng đế thì tuyệt đối đương nhiên sẽ không thể chịu thiệt. Vì chức vị thì chẳng còn gì để thưởng được nữa, nên đành tăng thêm chữ “Vương” ở phong hào “Thần Võ đại tướng quân, trở thành “Thần Võ đại tướng quân vương”. Triệu Tôn thỉnh cầu đi đóng giữ biên quan ở phủ Bắc Bình cũng được lão Hoàng để cho phép. Chỉ là bây giờ lão Hoàng để nói giờ chuyện triều chính bận rộn, thái tử bệnh nặng, ý là “lần này con đi, nếu như huynh trưởng có mệnh hệ gì thì không thể tiễn đưa huynh trưởng, sẽ tiếc nuối” gì đấy...

Mặc dù thời gian đi phủ Bắc Bình sẽ kéo dài, nhưng công việc vẫn không dừng lại, lão Hoàng để không chỉ phái một viên quan nhị phẩm và một số người tài giỏi đến phủ Bắc Bình, còn hạ chỉ cho Bắc Bình Bố chính sứ Mã Thành Hoằng tự mình giám sát xây dựng phủ Tần Vương, bố cục của phủ được làm giống như ở kinh sư, chẳng qua giảm thiểu quy cách chút thôi, nhưng dù là thế thì phủ Tấn Vương cũng rất rộng, có người bảo rộng tới năm trăm mẫu, tính sang hiện đại thì hẳn hơn ba trăm nghìn mét vuông. Nói cách khác, cái gì cần thưởng cũng thưởng hết rồi. Năm mỹ nhân này chẳng qua để điều chỉnh lại “ham mê bất thường” của con trai thôi.

Không biết ba con người đang ở trong hậu viện nghĩ gì khi có thêm mỹ nhân vào phủ, nói chung đám người hầu bàn tán không ít, chỉ có Hạ Sơ Thất xem mình là không khí, căn bản không hứng thú với chuyện này.

Nàng từng gặp mấy cô nương kia, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, khá giống nàng, vóc người không nảy nở. Khẩu vị của người thời đại này đúng là nặng quá, nàng không tin là Triệu Tôn sẽ làm chuyện ấy nổi với bọn họ. Nàng không lo lắng chuyện này. Nếu Triệu Tôn thật sự cần phụ nữ thì nàng muốn quản cũng không quản nổi. Bây giờ nàng có ba vấn đề để suy nghĩ. Đầu tiên là Lan Đần hoàn toàn không có chút tin tức nào, chỗ Ninh Vương cũng không có động tĩnh gì. Thứ hai là lời đồn đã truyền ra ngoài không có tin tức, bên Đông cũng không ai mời nàng đi trị liệu cho thái tử cả.

Thứ ba là chuyện Phạm Tòng Lương. Nàng về kinh bằng đường thủy với Triều Tốn, tốc độ rất nhanh, mà Nguyễn Hữu lại án Phạm Tòng Lương đi bằng đường bộ, nghe bảo khoảng hai ngày nữa sẽ về kinh. Mặc dù Triệu Tôn không nói với nàng chuyện Phạm Tòng Lương giải quyết kiểu gì, nhưng nàng biết rõ trong lòng, Đông Phương Thanh Huyền kia không phải là người dễ bị lừa gạt, nàng chết rồi thì thôi, bây giờ “sống” lại thì sao có thể bỏ qua dễ dàng cơ chứ? Chuyện kim thiền thoát xác có thể lừa người khác nhưng chưa chắc có thể lừa được tại mắt của Cẩm Y Vệ, Đông Phương Thanh Huyền sao có thể bỏ qua cho nàng?

Nghĩ đến chuyện Đông Phương Thanh Huyền, nàng cảm thấy đau đầu không thôi. Nếu Cẩm Y Vệ tra hỏi Phạm Tòng Lương, ông ta khai hết thì nàng phải làm gì? Mấy chuyện này làm nàng rụt cổ trốn trong Vương phủ.

Ngày hôm sau là 28 tháng Chạp, cách Tết còn hai ngày. Giữa trưa, nàng ở trong Sở lương y. Có lẽ nhiều việc để nghĩ nên nàng mất tập trung lúc bàn chuyện với Tôn Chính. “Biểu ca, lát nữa chúng ta ra ngoài một lát.” Hạ Sơ Thất nghĩ thấy có gì không đúng lắm, muốn tự mình đi kiểm tra suy nghĩ của bản thân.

“Làm gì?” Lý Mạc nhìn nàng khó hiểu.

“Huynh giới thiệu giúp để cái người quen cũ đó của huynh, chủ của Cẩm Cung ấy.”

Nàng nói suy nghĩ của mình, Lý Mạc nghĩ lát rồi gật đầu.

Hạ Sơ Thất là quan lương y trong phủ Tấn vương, mặc dù ở trong phủ Tấn vương nhưng suy cho cùng cũng không phải nữ nhân trong hậu viện, đi đâu là tự do của nàng. Ăn trưa xong, nàng xin Tôn Chính cho nghỉ phép rồi ra ngoài với Lý Mạc.

Trên đường lớn vẫn phồn hoa như cũ.

Có điều cổ đại không thể so với hiện đại, bởi vì vương triều Đại Yến có quy định với cách ăn mặc của bách tính, hình dáng quần áo của bách tính hầu hết đều giống nhau, màu sắc thậm chí cũng chỉ có một màu, chỉ cần người mặc đồ hơi hoa lệ một chút là biết người đó không phải người nhà bình thường.

Hạ Sơ Thất cùng Lý Mạc đi bộ, không đi xe ngựa trong phủ. Đang lúc nàng nghĩ có nên đến Cẩm Tú lâu để nếm trải mùi vị thanh lâu cổ đại không thì nghe thấy tiếng ồn ào bên đường. Đám người xung quanh cũng chen lên. “Hình như xảy ra chuyện rồi.”

Hạ Sơ Thất nói, Lý Mạc rút kiếm bên eo vọt tới bên đó.

Nàng hơi sững sờ, đi theo sát sau, cảm thấy khó hiểu. Lý Mạc trông rất lạnh nhạt nhưng lại có chút nóng tính, nàng sợ cô nương kia chịu thiệt.

“Viên Hình, huynh sao thế?”

Tiếng sợ hãi của Lý Mạc vang lên trong đám đông. “Người này sợ không được rồi.” Có người thở dài. “Đám người lúc nãy là sát thủ hả? Ta không thấy rõ bóng dáng, giết người không thấy bóng.” Có người sợ hãi than. “Mau, Nhị Lăng Tử, nhanh lên chút, nhấc lão đại lên xe ngựa, đi tới Hối dược đường...” Có người gào lên.

Hạ Sơ Thất chật vật chen vào, bên trong đã náo loạn thành một nùi rồi.

Giữa đám người là một người đàn ông để râu quai nón, mặc đồ giang hồ. Trên người hắn ta đầy máu, nằm giữa đường, một thanh đao lớn rơi trên tay. Trên đất và trên đao toàn là máu, mặt hắn vặn vẹo, tay ôm bụng, mặt tái nhợt.

“Sở Thất, mau xem nhanh đi.” Lý Mạc cẩn thận đỡ hắn ta.

Hạ Sơ Thất đi ngang qua, cau mày, “Biểu ca, hắn ta là?” “Hắn ta là Viện Hình.” Không kịp giải thích gì nhiều, nhưng Lý Mạc nói một cái tên thì Hạ Sơ Thất đã hiểu rồi. Viên Hình là người đã được Lý Mạc cứu hồi hai năm trước, cũng là chủ nhân của Cẩm Cung. Người như vậy bị người khác chém giữa đường là chuyện thường. Một người ở giang hồ có rất nhiều kẻ thù, chuyện bị tập kích chắc cũng không có gì lạ. Hạ Sơ Thất không chần chừ, ngồi chồm hổm cầm cánh tay Viên Hình, kiểm tra vết thương. Mặc dù Viên Hình rất đau nhưng hắn ta vẫn cắn chặt môi dưới, không nên tiếng nào làm nàng bội phục vô cùng.

“Biểu ca, về phủ cầm hòm thuốc của đệ ra đây, nhanh lên!” Lý Mạc gật đầu, nàng ta rất có lòng tin với y thuật của Hạ Sơ Thất nên không hỏi gì mà lập tức lên xe ngựa của Viện Hình, giơ tay đánh ngựa chạy nhanh về phía Vương phủ. Xe ngựa vừa rời đi, Hạ Sơ Thất cũng bắt đầu cấp cứu.

Nàng cau mày, cởi áo ngoài của mình, cắn răng xé vải, làm bằng vải băng bó vết thương cho Viện Hình để tránh nội tạng của hắn ta rơi ra ngoài, sau đó lót đồ ở dưới gối hắn ta để giảm đau đớn. Làm xong những thứ này, nàng ngẩng đầu dặn dò đàn em của Viện Hình, để họ đến được đường lấy một ít đồ trị thương cần dùng tới.

“Người kia là thầy thuốc à?” “Hẳn là thế, trông tuổi không lớn, chỉ sợ...”

Đám người đang hò hét bắt đầu nghi ngờ, đàn em của Viện Hình lại hơi sợ.

“Vị tiên sinh này, nếu không thì đỡ đương gia của chúng ta đến Hối dược đường đi? Gần đây lắm.”

“Bị thương nặng vậy, động là chết đó!”

Lúc Hạ Sơ Thất trị một ca bệnh nặng nào đó thì rất nghiêm túc, nói chuyện rất khí phách. Không giải thích thêm cho họ, nàng chỉ nhìn Viên Hình với ánh mắt “có cần mạng không?”. Mặc dù Viên Hình không biết nàng là ai, nhưng lại quen với Lý Mạc, hắn ta nhịn đau, hừ một tiếng, vẫy tay với đàn em, cắn răng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.