Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 120: Thuốc hổ lang (12)



“Máu trên đất là sao? Người đâu rồi?”

Một người mặc trang phục Hình Phòng điển sứ thuộc nha môn phủ Ứng thiên cầm đao đi tới, vừa hỏi một câu thì thấy xe ngựa của Triệu Miên Trạch. Từ từ nhìn lên2mặt hắn, gã hơi sững sờ, rồi thay đổi sắc mặt, sau đó “bịch” một tiếng quỳ xuống bên đường. “Ti hạ không biết Hoàng Trưởng Tôn điện hạ ở đây, xin điện hạ tha tội.”

Gã vừa dứt lời, dân chúng trợn8tròn mắt, nhanh chóng quỳ xuống thỉnh an.

Hạ Sơ Thất và Lý Mạc cũng chỉ có thể quỳ theo.

“Đứng lên hết đi!”

Triệu Miên Trạch không thể hiện sự lạnh lùng ra ngoài như Triệu Tôn, hắn luôn là một người nhã nhặn,6khóe môi như có như không ý mỉm cười. Bắt chuyện với dân chúng và bộ khoái, rồi nói vài câu về vụ án, sau đó nhìn Hạ Sơ Thất.

“Bây giờ tiểu tiên sinh có thể cùng ta đi quán trà nói3chuyện được chưa?”

Bây giờ hắn là Hoàng Trưởng Tôn, nàng có thể nói không sao?

Đương nhiên, Hạ Sơ Thất vốn không có ý nghĩ nói “không”. Nàng vứt một đống mồi câu để chờ cá cắn câu mà. Tuy con cá này5quá béo, nhưng tốt xấu gì cũng có cái lạc thú khi câu.

Lúc nãy nàng từ chối, cũng chỉ vì bốn chữ: lạt mềm buộc chặt.

Đàn ông trời sinh có tính thích coi thường, nhất là Triệu Miền Trạch, tiện nhất trong tiện. Y quan bình thường sao có thể khiến hắn để ý? Đối với loại đàn ông cặn bã như hắn mà nói, không thể đối xử tốt với hắn như Hạ Sở được.

Thậm chí, nàng đoán với loại khốn kiếp như hắn, phụ nữ liếm chân cho hắn, hắn sẽ đạp người ta một cái, phụ nữ đẹp hắn một cái, nói không chừng ngược lại hắn sẽ đi liềm chân phụ nữ đó ấy chứ.

Loại đàn ông cặn bã này căn bản chính là thiếu ngược! Dưới cái nhìn của nàng, cách tàn nhẫn nhất để đối phó nam để tiện, không chỉ là ngược thân hắn, mà còn phải ngược tâm hắn. Một ngày nào đó, nàng sẽ làm cho hắn nếm thử mùi vị tim đau thấu xương mà Hạ Sở từng chịu... Nàng cười tít mắt, đôi mắt gian xảo như hồ ly.

“Có thể nói chuyện cùng Trưởng Tồn điện hạ là vinh quang của tại hạ.” Quán trà Thúy Các Chu Lan xây bên bờ sông Tần Hoài. Nước chảy bên dưới chiếc cầu nhỏ, bên tai là tiếng sáo du dương. Cảnh đẹp, tâm tình cũng thanh thản. Triệu Miên Trạch cho người hầu bên cạnh lui ra, dặn dò người của hắn canh giữ bên ngoài, sau đó dẫn Hạ Sơ Thất và Lý Mạc đi lên lầu hai. Thang gỗ không dài, khoảng chừng hai mươi bậc.

Triệu Miên Trạch đi trước, Hạ Sơ Thất và Lý Mạc theo sau.

Nhìn bóng lưng như tiên của hắn, nàng rất bình tĩnh.

Rất kỳ lạ khi nàng bình tĩnh được như vậy mãi.

Giống như là kéo được màn che đã chờ mong bấy lâu, lại giống như con dao sắc bén mài sẵn đã tìm được nơi có thể chém giết. Nàng bình tĩnh chờ Triệu Miên Trạch vì người cha Thái tử mà xin nàng tới Đông cung khám chữa bệnh. Mà tất nhiên nàng sẽ “hết lòng hết sức” để điều tra huyết án khiếp sợ kinh thành vào hơn hai năm trước.

Triệu Miên Trạch đi rất chậm, bước chân của Hạ Sơ Thất cũng rất chậm.

Một cơn gió lạnh thổi qua, nàng vuốt khuôn mặt lạnh băng, thầm nói: “Hạ Sở, ngươi đừng vội.” “Thu Nhi, ngươi xem ta mời ai tới này?” Trong nhã phòng, Triệu Miên Trạch nhẹ giọng nói. Hạ Sơ Thất hơi sững sờ, trong nhã phòng có một cô gái đang ngồi, Cô gái đó khoảng mười bảy mười tám tuổi, lớp trang điểm mỏng, đầu cài trâm ngọc, dáng người thướt tha, quần áo đắt tiền màu tím có họa tiết hoa hướng dương, làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Nàng ta là đường tỷ của Hạ Sở, cũng là trắc phu nhân Hạ Vấn Thu của Hoàng Trưởng Tôn Triệu Miên Trạch. Mỹ nhân lộ mặt, làn gió thoảng hương thơm. Nhìn Hạ Sơ Thất đến gần, Hạ Vấn Thu hơi kinh ngạc. “Thất muội?”

Tiền Ngụy quốc công Hạ Đình Công chỉ có một người em ruột là Hạ Đình Đức nên các con lớn nhỏ của nhà họ Hạ đều được xếp cùng một hàng. Tuy nói Hạ Sở là Thất tiểu thư của Hạ gia, ai cũng gọi nàng là Thất tiểu thư, nhưng trên thực tế, cha nàng Hạ Đình Cống, ngoại trừ có một đứa con trai thì cũng chỉ có một đứa con gái là nàng thôi. Hạ Đình Đức rất biết đẻ, thị thiếp trong viện nhiều, giống như một con lợn, sinh ra từng đứa từng đứa, tổng cộng sáu gái năm trai.

Người quen cũ trước mặt, trong lòng Hạ Sơ Thất cuồn cuộn dập dờn. Chuyện cũ trước kia giống như một cuốn phim đen trắng, từng hình ảnh hiện lên trong đầu nàng. Từ lần trước lúc nghe Lý Mạc kể thân thể thì nàng bắt đầu có một phần ký ức của Hạ Sở. Nàng biết, đây chỉ là một góc của tảng băng mà thôi. Trước mắt nàng như có một màn che màu đỏ, có một chút thông suốt, có một chút mơ hồ, còn có một chút bí ẩn, như một cố mộ bị phủ đầy bụi trong trí nhớ, đợi nàng đào bới tìm ra chân tướng.

Lúc này, đang có một chân tướng giả giả thật thật. Phu nhân Vương công Hoàng tộc không cho phép tùy tiện lộ mặt. Rất hiển nhiên, Triệu Miên Trạch đã sớm sắp xếp cho Hạ Vấn Thu ở chỗ này. Một sự trùng hợp” như vậy khiến nàng không thể không nghi ngờ, Viện Hình bị người chém giết trên phố Đan Phượng không phải là kẻ thù tới giết, mà là do vị Hoàng Trường Tồn điện hạ này sắp xếp. Nguyên nhân là kiểm tra quan lương y phủ Tấn Vương là nàng, muốn nhìn xem nàng có tư cách tới Đông cũng khám chữa bệnh cho Thái tử gia hay không.

“Thất muội? Là muội sao?”

Hạ Vấn Thu dò xét hỏi, Hạ Sơ Thất lại giả vờ không biết.

“Vị này là... phu nhân của Trưởng Tồn điện hạ sao?”

Giống như rơi vào cơn kích động vui mừng cực lớn, Hạ Vấn Thu quan sát Hạ Sơ Thất từ trên xuống dưới, đôi mắt xinh đẹp nhanh chóng đỏ lên, kéo cổ tay nàng.

“Quả nhiên muội là Thất muội của ta. Muội thay đổi rồi, ngay cả Tam tỷ cũng suýt nữa nhận không ra.” “Phu nhân xin hãy tự trọng.” Hạ Sơ Thất giả vờ lúng túng rụt tay về, “Phu nhân nhận làm người rồi. Ta và thất muội của ngài rất giống nhau sao? Ha hả, ta vào nam ra bắc, có người nói ta dáng dấp tuấn tú, dáng dấp linh hoạt, dáng dấp ngọc thụ lâm phong có khuôn mặt Phan An, đương nhiên, cũng có người nói ta có một khuôn mặt ăn đòn, nhìn thấy đã muốn làm thịt. Nhưng chưa từng có người nào nói ta giống một cô gái cả.” Hạ Sơ Thất như cười như không, Hạ Vấn Thu lại ngây ngẩn cả người.

“Thất muội...”

Khuôn mặt của Hạ Sơ Thất vốn được cố ý hóa trang, chỉ có vài phần giống Hạ Sở. Tướng mạo của con người phần lớn được quyết định bởi tinh thần khí chất và đôi mắt. Lúc này, mặt ngoài nàng cung kính, nhưng bên dưới đó là sự khinh thường, đáy mắt lộ vẻ gian trá, sóng mắt mênh mông, bình tĩnh nhưng không mất đi sự xinh đẹp, nụ cười hơi trào phúng, từng chữ từng chữ không bén nhọn nhưng lại có khí thể lạnh thấu xương.

Những thứ này không thể tìm thấy trên người Hạ Sở tính tình mềm yếu.

Hạ Vấn Thu ngẩn người, giọng điệu nghẹn ngào. “Thất muội, muội vẫn còn trách Tam tỷ sao? Từ khi muội mất tích vào hai năm trước thì cả nhà tìm muội muốn điên rồi, bây giờ khó lắm tỷ muội ta mới gặp nhau, sao muội lại không nhận Tam tỷ?” Hạ Sơ Thất hơi híp mắt, nở nụ cười.

“Phu nhân thật biết nói đùa.”

“Thất muội? Muội thật sự trách ta...” Hạ Vấn Thu như chịu không nổi đả kích này, cơ thể tựa liễu lung lay, Triệu Miên Trạch lo lắng đỡ nàng ta, thấp giọng dỗ dành: “Thu Nhi, vào nhà trước rồi nói. Cơ thể nàng vốn không khỏe, còn đứng ở đầu gió, cẩn thận bị phong hàn.”

Hạ Vấn Thu dịu dàng gật đầu, nhìn sang Hạ Sơ Thất, “Thất muội, chúng ta vào trong phòng rồi nói.”

Hay cho một Tam tỷ khiến người ta đau lòng!

Thua trong tay người phụ nữ này, Hạ Sở cũng quá đáng thương.

Mặc niệm cho Hạ Sở đã hồn phi phách tán vài giây, Hạ Sơ Thất nở nụ cười, kéo Lý Mạc lạnh nhạt bước vào nhã phòng được bố trí tinh tế. Bốn người khoanh chân ngồi đối diện, ai cũng theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, chỉ có Hạ Sơ Thất cười đến thoải mái.

“Trưởng Tôn điện hạ, rốt cuộc ngài tìm tại hạ là có chuyện gì vậy?” Lửa than trong nhã phòng đang cháy, cả phòng ấm áp. Nhưng vẫn không ấm áp bằng ý cười hòa nhã trên mặt Triệu Miền Trạch.

“Thất tiểu thư, người ngay thẳng không nói chuyện mờ ám. Hôm nay ta và Thu Nhi tìm ngươi đúng là có việc. Hai năm trước người bỏ đi, chúng ta khổ cực tìm người khắp nơi. Nếu bây giờ ngươi đã trở về thì chuyện của chúng ta cũng nên có một kết thúc rồi, ngươi cần gì phải giả vờ không nhận người thân?”

Bình tĩnh quá nhỉ? Khắc lên trán người ta một chữ “tiện”, hủy hôn ước với người ta, nạp Đường tỷ người ta làm trắc phu nhân, bây giờ lại nói hai chữ “kết thúc” đơn giản như uống nước. Nếu không phải chưa tới lúc bại lộ thân phận thì nàng thật sự rất muốn bóp cổ hỏi thằng nhãi này, đối mặt với Hạ Sở một lòng thương hắn, sao hắn có thể tàn nhẫn quyết tâm làm như vậy? Nghĩ đến những chuyện đó, Hạ Sơ Thất bất giác siết chặt hai nắm tay.

“Hoàng Trưởng Tôn điện hạ, tại hạ không hiểu người đang nói cái gì? “Ngươi hiểu.” Triệu Miên Trạch lạnh nhạt nói, nhưng vẫn không mất đi vẻ ôn hòa. Lúc này, trà được bưng lên. Triệu Miền Trạch tự mình rót cho Hạ Vấn Thu một cốc trà, cúi đầu thổi nước, chờ nó bớt nóng mới nhét cốc trà vào trong tay nàng ta. Sự ân cần trong mắt hắn là thật, tình cảm cũng là thật, nhưng rơi vào trong mắt Hạ Sơ Thất thì nhìn sao cũng thấy chán ghét. Không phải vì nàng, mà vì cảm thấy không đáng giá thay Hạ Sở. Dù trong lòng có một vạn con thảo nê mã chạy qua nhưng trên mặt nàng vẫn mang theo nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.