Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 121: Thuốc hổ lang (13)



“Hoàng Trưởng Tôn điện hạ và phu nhân thật xứng đôi, trời sinh một đôi...” Cẩu nam nữ!

Nuốt ba chữ sau xuống, Hạ Sơ Thất cười híp cả mắt, nghe Triệu Miền Trạch nói tiếp: “Thất tiểu thư, hôm nay ta và Thu Nhi tìm người tới đây không phải là muốn làm khó dễ ngươi. Chuyện năm đó đều đã qua rồi. Hận cũng được, oán cũng thế, người và ta đã lỡ nhau, chẳng thể trách người2nào. Bây giờ ta và Thu Nhi đã kết thành phu thê, việc đã đến nước này, Thất tiểu thư cũng nên hiểu cho, hai năm trước ta không có ý với ngươi, bây giờ cũng sẽ không, ngươi không cần phải cưỡng cầu làm gì.” Con bà nó! Trong đầu Hạ Sơ Thất giống như thọc tổ ong vò vẽ.

Hắn nhắc tới quá khứ mà không có chút áy náy nào? Còn nữa, cái dáng vẻ tự luyến8từ chối đó của hắn đáng ăn đòn hơn bất cứ người đàn ông nào nàng gặp. Hận thù hận, nhưng ý hắn nói lại khiến đầu óc nàng mơ hồ. Nàng cho rằng hắn tìm nàng vì bệnh của cha ruột. Bây giờ xem ra là không phải, hoặc có lẽ là không hoàn toàn phải. Nhưng hắn và Hạ Vấn Thu đã ở bên nhau rồi, còn tìm nàng nói những thứ này để làm gì? Trên6mặt Hạ Sơ Thất viết đầy sự khó hiểu, Triệu Miên Trạch dừng một lát mới nói: “Thất tiểu thư, Hoàng gia gia của ta nhớ tình bạn cũ, tuổi càng lớn càng nhớ cựu thần. Tuy cha ngươi đã bị xử tử vì tội phản nghịch, nhưng Hoàng gia gia lại luôn nhớ công lao năm xưa của cha ngươi, lại nể tình nhà ngươi không có con cháu kế thừa đèn nhang, trong lòng không nỡ nên3mới để ta tìm ngươi, buộc ta kết thân với ngươi.” Còn có chuyện như vậy? Lão Hoàng để thật sự có tình có nghĩa thể sao? Chó má! Thật sự có tình có nghĩa thì sẽ giết chết cả nhà người ta ư?

Hạ Sơ Thất đảo mắt, vẻ mặt cố ý trở nên mê man.

“Hoàng Trưởng Tôn điện hạ, ngài càng nói tại hạ càng hồ đồ. Không hiểu, thật sự không hiểu.” “Thất tiểu thư, người hiểu5hết.” Triệu Miên Trạch khẳng định lần nữa, giọng điệu càng trở nên ôn hòa.

“Hoàng gia gia nói trừ phi người chủ động từ hôn, nếu không thì hôn ước của hai ta sẽ có hiệu lực trọn đời, ta vĩnh viễn không được cưới chính thế khác. Thất tiểu thư, năm đó mọi người còn nhỏ, coi như Miên Trạch có lỗi với ngươi, bây giờ ta sẽ bồi thường.”

Bồi thường? Thật sự là buồn cười!

Hạ Sơ Thất muốn cười, cũng đã bật cười, “Hoàng Trường Tồn điện hạ thật biết kể chuyện xưa.”

Mặc kệ Hạ Sơ Thất có phản ứng gì, Triệu Miên Trạch vẫn nói: “Trong lòng người cảm thấy không công bằng, ta và Thu Nhi cũng thấy có lỗi. Trong hai năm qua, Thu Nhi suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, cảm thấy có lỗi với ngươi, buồn rầu tụ lại, khiến chúng ta mất ba đứa con, cứ hai ba tháng là hỏng thai. Ba cái mạng còn chưa đủ sao? Thất tiểu thư, tình cảm giữa người và Thu Nhi rất tốt, sao ngươi lại nỡ để Thu Nhi khổ sở như vậy?” Hạ Sơ Thất chân chính cảm nhận được cái gì gọi là vô sỉ. Có điều, nghe được “bi kịch nhân gian” ba lần sảy thai, nàng rất muốn nói... ông trời có mắt! Chuyện trên thế gian, thế nào cũng có luân hồi nhân quả.

Một hồ ly tinh đoạt đàn ông của em gái, lại còn suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt nhắc tới an nguy của nàng? E rằng nàng ta suốt ngày mong nhớ khi nàng trở về thì làm sao để thuyết phục nàng tìm lão Hoàng đế từ hôn mới đúng. Ở trong trí nhớ có hạn của nàng thì Hạ Sở bị đuổi giết chạy ra khỏi Ứng thiên, làm gì có chuyện tự mình bỏ đi? Con mẹ nó đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Đáng giận nhất là đoạt đàn ông của người khác mà còn giả vờ đáng thương, giống như khiến cho nàng ta không được làm chính thất, mang thai rồi bị sảy thì tất cả đều là lỗi của Hạ Sở vậy. Tiểu tam trở thành khổ chủ, tên đàn ông tồi tệ tìm đến chính chủ đòi nợ, đây là lần đầu tiên nàng thấy được chuyện thể này.

Dựa theo tình tiết bình thường, nàng nên hắt nước trà vào mặt nàng ta, nói: “Bà đây không hiếm lạ tiện nam này, ta tặng cho ngươi làm lót ván quan tài.”

Nhưng làm vậy quá ngốc! Cần gì phải làm chuyện khiến kẻ thù thoải mái chứ? Nàng phải làm cho cái tên Hạ Sở bá đạo chiếm giữ ở vị trí đó, khắc vào lòng bọn họ, dây dưa bọn họ, tức chết bọn họ!

Vừa nghĩ như thế, lòng nàng thoải mái hơn, từ từ nở nụ cười. “Tình cảm giữa Trưởng Tôn điện hạ và phu nhân còn kiên cố hơn cả kim loại, khiến cho tại hạ thật hâm mộ. Nểu tại hạ là Thất muội của trắc phu nhân thì tại hạ nhất định sẽ tự mình gặp vua, thành toàn cho hai vị gắn bó suốt đời. Có điều, thật sự xin lỗi, tại hạ họ Sở, tên Thất, không phải là người các ngươi muốn tìm. Ta rất tiếc, vô cùng tiếc nuối.” “Thật muội...” Hạ Vấn Thu rũ mắt, trên mặt đã có nước mắt.

“Tam tỷ hiểu trong chuyện năm xưa muội đã chịu uất ức, nhưng tỷ và điện hạ thật lòng yêu nhau, khó kìm lòng nổi... Tam tỷ và muội đều là phụ nữ, tất nhiên tỷ hiểu nỗi khổ sở của muội, cũng hiểu nỗi oán hận của muối. Có điều Thất muội à, tội gì muội lại không nhận tổ quy tông? Tuy dung mạo của muội thay đổi, nhưng tỷ là tam tỷ của muội, người khác không nhận ra muội, sao Tam tỷ lại không nhận ra? Thất muội, những chuyện đã qua là do Tam tỷ không tốt, bây giờ muội đã trở về, tỷ và điện hạ cũng đã bên nhau, tỷ nguyện ý làm tiểu, tỷ muội chúng ta cùng hầu hạ một phu quân, muội thấy có được không?”

Hạ Vấn Thu nói một hơi dài, Hạ Sơ Thất chỉ nghe vào đúng một câu... tình yêu khó lòng che giấu. Một người con gái được tấm vải che hết nửa người, cả người vô lực nằm đó, nằm trên người nàng ta là một gã đàn ông, hai người nằm trên chăn đệm mới đổi của nàng, hơi thở gã đàn ông nặng nề, cô gái kia thì nhẹ nhàng rên rỉ, như là vui sướng, như là khổ sở, trên khuôn mặt trắng nõn tràn đầy cơn sóng tính dục. Nàng ta bị lật người lên, tấm vải thấm nước, từng cơn rên rỉ khiển Hạ Sở đứng ngoài cửa kinh hãi.

Nàng trợn to hai mắt, không dám tin. Đây là phòng của nàng, đó là giường của nàng. Người đàn ông đó là vị hôn phu của nàng, còn cô gái kia là Tam tỷ của nàng.

Tấm vải trên người nàng ta là áo cưới màu đỏ nàng vừa mặc thử. Qua một ngày nữa, nàng sẽ lấy người đàn ông đó, làm chính thất của hắn. Đó là vị hôn phu có hôn ước từ nhỏ của nàng, là vị hôn phu nàng muốn sống bên nhau tới bạc đầu. Tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, như còn đang trong tai... Hạ Vân Thu gọi Hạ Sơ Thất. Hình ảnh nổi lên, trong mắt Hạ Sơ Thất không kìm được ý lạnh. Để che giấu sự chán ghét, nàng cười híp mắt móc lỗ tai, ngoẹo đầu, làm ra vẻ bất cần đời.

Trắc phu nhân, tại hạ thật sự không hiểu suy nghĩ của quý nhân, nhưng lại có thể nghe hiểu được chuyện xưa đó. Không thấy Thất muội ngài thì đây không phải là chuyện tốt sao? Từ nay về sau, hai người yêu nhau thật lòng có thể ở bên nhau rồi. Như hình với bóng, có cái gì không tốt? Nếu là tình yêu thật sự, có danh phận hay không thì đâu có liên quan gì? Sinh hay không sinh cũng có ý nghĩa gì đâu?”

Nàng hỏi rất đúng trọng tâm, từng câu từng chữ như đâm vào lòng người. Hai người kia nhìn nàng, mím môi không lên tiếng. Hạ Sơ Thất như mở máy hát, thở dài nói: “Ở quê hương của tại hạ, tại hạ từng nghe phu nhân trong thôn nói, người để ý những thứ hư danh này, hoặc là vì không thương, hoặc là vì không có lòng tin với tình cảm. Khụ khụ! Thật ngại quá, con người của ta lạnh mồm lanh miệng, ta không phải nói ngài và Trưởng Tôn điện hạ đâu, ta chỉ là nói lăng nhăng mà thôi, nói lăng nhăng ấy mà, uống trà, uống trà đi.” Hạ Sơ Thất nói rất thản nhiên, nhưng lại làm sắc mặt Hạ Vấn Thu trắng bệch.

Triệu Miên Trạch nhìn Hạ Sơ Thất, người ấm như ngọc cũng nhíu mày.

“Thất tiểu thư, ngươi thật sự không chịu thừa nhận?” Hạ Sơ Thất ngẩng đầu, nhìn hắn như nhìn quái vật.

“Hoàng Trưởng Tôn điện hạ, cần gì phải làm khó dễ tại hạ?”

Hạ Vấn Thu cầm khăn lụa lau mắt, gượng cười, chân thành nói: “Thật muội muội không nên hiểu lầm. Tam tỷ không cầu muội gì cả, chỉ cầu muội trở về, tỷ thật sự cam nguyện làm thiếp, cả đời hầu hạ muội và phu quân, chuẩn bị giường cho hai người sinh con cũng được.” Hạ Sơ Thất cười nhạt, thầm than người phụ nữ này có thể cầm giải thưởng Oscar được rồi. Triệu Miên Trạch thấy đau lòng, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Hạ Vấn Thu, giúp nàng ta thuận khí, lại hơi trách cứ nhìn nàng, giọng nói có chút không kiên nhẫn.

“Thất tiểu thư, ta biết ngươi oán ta. Đã như vậy, về chuyện đã qua thì coi như Miên Trạch có lỗi với ngươi. Bây giờ ta chỉ có một thỉnh cầu, hy vọng ngươi có thể cùng ta đi gặp mặt Hoàng gia gia, tự mình nói cho người biết ngươi không muốn làm chính thất của ta, xin người thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Từ nay về sau chuyện cưới gả hai bên không còn liên quan nữa.” Đây là phiên bản từ hôn buồn nôn nhất mà Hạ Sơ Thất từng nghe.

“Chuyện cưới gả hai bên không còn liên quan?”

Hạ Sơ Thất mỉm cười cầm cốc trà lên thổi, rồi từ từ uống trà, khóe mắt nhìn sắc mặt ngày càng tái nhợt của Hạ Vấn Thu.

“Ý của Trưởng Tôn điện hạ là buộc tại hạ phải thừa nhận? Nếu ta là phụ nữ thì thừa nhận cũng được đi, coi như hi sinh vì tình yêu thật sự của hai người. Buồn cười ở chỗ tại hạ là đàn ông. Người hiểu từ nam nhân không? Lúc tại hạ

mới vừa vào kinh sư, nghe người ta nói Trưởng Tổn điện hạ là quân tử ôn hòa, nho nhã lễ độ, không ngờ ngài lại coi đàn ông là phụ nữ. Thật sự thật là buồn cười!” “Thất tiểu thư, ngươi không chịu giúp Miên Trạch chuyện nhỏ này?” Triệu Miên Trạch chầm chậm hỏi.

“Hoàng Trưởng Tôn điện hạ, thật sự là tại hạ không giúp được.” Hạ Sơ Thất cười nhạt đáp lại. Tính nhẫn nại của Triệu Miền Trạch hoàn toàn không còn, hắn giơ tay lên.

“Người đâu!” Vài thị vệ nha đầu xông vào, hắn chỉ một nha đầu, nói: “Ngươi dẫn hắn đi nghiệm xem hắn là nam hay nữ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.