Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 122: Kẻ thù gặp nhau, ngoài mặt vui sướng vô cùng (1)



“Vâng, chủ tử.” Nha đầu đó đi tới.

“Làm gì đấy? Lui xuống!” Có Lý Mạc ở đây, sao nàng ta có thể trơ mắt nhìn Hạ Sơ Thất bị dắt đi? “Keng” một tiếng, nàng ta rút kiếm ra, lạnh nhạt nhìn Triệu Miền Trạch, lạnh giọng nói: “Hoàng Trường Tồn2điện hạ, hôm nay lúc xuất phủ, Tấn Vương điện hạ đã từng dặn dò rằng phải bảo vệ tốt an toàn của Sở y quan. Nếu Hoàng Trường Tồn điện hạ muốn ép buộc thì đó là không đặt gia nhà ta trong mắt. Một khi động đao kiếm, nếu8có sơ suất gì thì xin điện hạ đừng trách tội.”

Lời này rất... khí phách!

Hạ Sơ Thất cho Lý Mạc một ánh mắt “nói hay lắm”.

Trong kinh sư, báo tên ai cũng không bằng báo tên Triệu Tôn. Không ngờ vị biểu tỷ này của nàng cũng biết cáo mượn oai6hùm lắm. Dù Triệu Miền Trạch có càn rỡ hơn nữa thì cũng không thể tùy tiện động đến người của Triệu Tốn, huống chi là người trên đầu quả tim của Triệu Tôn. Có điều, đối với chuyện kiểm tra thật giả, nàng đã có chuẩn bị trước. Dù hôm3nay không kiểm tra thì với khuôn mặt giống nhau đến mấy phần này, một ngày nào đó cũng sẽ bị kiểm tra.

Bất kể như thế nào thì cũng phải cho Triệu Miên Trạch một liều thuốc an thần mới được.

“Biểu ca, đừng nóng...” Từ từ đề kiểm của Lý Mạc5lại, Hạ Sơ Thất cười híp mắt nói: “Nếu Hoàng Trưởng Tôn điện hạ đã có hứng thú thì cứ kiểm tra thôi. Một người đàn ông như ta, sao lại sợ người đẹp sờ người chứ?”

Hạ Sơ Thất đẩy Lý Mạc ra, đi theo nha đầu kia.

Nhưng chuyện trên đời thì nào ai biết được chữ ngờ.

Hạ Sơ Thất vừa đi được vài bước, một giọng nói yêu dã dịu dàng đã truyền vào nhã phòng.

“Hôm nay quán trà náo nhiệt thật.”

Hạ Sơ Thất dừng bước. Nàng không ngờ Đông Phương Thanh Huyền lại xuất hiện ở nơi này. Trùng hợp? Không! Khả năng trùng hợp còn thấp hơn chuyện sao chổi Halley va chạm trái đất. Có Đông Phương Thanh Huyền, chuyện càng khó làm rồi.

“Hoàng Trưởng Tôn điện hạ và trắc phu nhân thật có nhã hứng.” Nam tử tuyệt sắc diêm dúa từ từ đi vào nhã phòng, đôi mắt phượng xếch lên lẳng lơ như lửa, giống như ngôi sao sáng rực rỡ, đao Tú Xuân bên hông làm nổi bật vẻ anh khí của chủ nhân, quần áo màu đỏ thêu hoa văn cá chuồn, lệnh bài “ Cẩm Y Vệ” trên thắt lưng vô cùng lóa mắt.

Mặc kệ đi đến chỗ nào, Đông Phương Thanh Huyền cũng đều thu hút ánh mắt của người khác.

“Đại đô đốc đang chấp hành công vụ hay đang làm việc tư?” Triệu Miên Trạch cười nhạt. “Nửa công, nửa tư.” Đông Phương Thanh Huyền trả lời khéo léo. Hắn ta từ từ quay đầu, giống như mới vừa thấy Hạ Sơ Thất, híp đôi mắt phượng lại. “Sở tiểu lang, đã lâu không gặp.”

Giả vờ không quen trước mặt Đông Phương Thanh Huyền, chỉ có đứa ngốc mới làm chuyện này. Hạ Sơ Thất cười cười, coi như vò đã mẻ lại sứt, ngồi xuống ghế, lười biếng uống một ngụm trà, thoải mái thở dài. “Trà ngon. Đại đô đốc, dạo này vẫn khỏe chứ?”

“Bổn tọa vẫn ổn, nghe nói Sở tiểu lang bị bệnh?”

Hạ Sơ Thất cười khan, sờ mũi, “Có Đại đô đốc chăm sóc, ta muốn không sao cũng khó. Có điều, vài ngày không gặp, hình như Đại đô đốc ngài lại đẹp hơn mấy phần?” “Chỉ biết nịnh!” Đông Phương Thanh Huyền từ từ đi về phía Hạ Sơ Thất, bóng đỏ di chuyển quyến rũ vô cùng, giống như gió xuân mỉm cười với hải đường, nhiệt tình lại gần nàng.

“Mấy ngày nay, bổn tọa thường nhắc tới ngươi.”

“Thật không?” Trái tim Hạ Sơ Thất nhảy lên bình bịch, vừa suy đoán hắn ta sẽ dùng cách nào để vạch trần thân phận của nàng, vừa bình tĩnh vui đùa với hắn ta: “Có thể được Đại đô đốc nhớ tới, thật sự là phúc phận của tại hạ. Khi về ta phải đốt ba nén hương cầu xin tổ tông mười tám đời tiếp tục phù hộ ta, có thể trước sau như một được Đại đô đốc ngài yêu mến.”

“Mồm mép của Sở tiểu lang vẫn lém lỉnh, lanh lẹ như ngày nào.”

“Sao dám, sao dám! Lời nói của tiểu tử đều là lời nói thật.” “Lời nói thật sao? Vậy ngươi nói xem còn thiếu Tấn Vương điện hạ bao nhiêu bạc?” Đông Phương Thanh Huyền cười hỏi. “Ha ha, ngay cả chuyện này mà Đại đô đốc cũng biết được à?” Hạ Sơ Thất cắn răng nghiến lợi nói. “Thật là đáng thương! Mùi vị lấy thân gán khoản nợ không dễ chịu chứ?” “Cũng tạm cũng tạm, thú vui phòng ngủ của hai người chúng ta không thể nói nói người ngoài. Ha ha...” “Có cần bổn tọa giúp đỡ không?”. “Đại đô đốc ngài tốt như vậy, tiểu tử có chút không quen.”

“Bổn tọa cũng không quen lắm.”

“Vậy tiểu tử cho ngài một cơ hội làm người tốt, thế nào?”

“Nói đi.”

“Giới thiệu cho ta một nơi bán máu?”

Đông Phương Thanh Huyền sững sờ, Hạ Sơ Thất đắc ý cười ha ha.

Hai người không coi ai ra gì mà trò chuyện, động một câu, tây một câu, nói chuyện lông gà vỏ tỏi không có dinh dưỡng, nhưng lại có vẻ quen thuộc như bạn cũ lâu ngày gặp lại, cùng nhau trêu chọc nói đùa. Triệu Miền Trạch nhìn một lát, không nhịn được hỏi chen vào: “Đại đô đốc biết nàng?”

Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, “Đương nhiên, hắn là...” Hắn ta kéo dài giọng, đôi mắt phượng đảo từ Triệu Miên Trạch qua Hạ Sơ Thất, cho đến khi nhận thấy tim nàng đập dồn dập, hắn ta mới nhướng mày, cười rực rỡ với nàng, nói bằng giọng mềm mại độc nhất của hắn ta: “Quan lương y của Tấn Vương điện hạ.” Câu trả lời của hắn ta khiến Triệu Miên Trạch có chút ngoài ý muốn, “Đại đô đốc chắc chắn chứ?”

Đông Phương Thanh Huyền cười nhạt, “Hoàng Trưởng Tôn điện hạ, ta và Sở y quan quen biết ở phủ Cẩm Thành, đương nhiên sẽ không nhận sai. Khi đó, hắn vẫn còn ở trong thôn làm thầy thuốc, cũng do cơ duyên cứu được Tấn Vương điện hạ mà lọt vào mắt điện hạ. Đối với chuyện này, Thanh Huyền biết rất rõ.”

Trong đôi mắt ấm áp của Triệu Miên Trạch hiện lên ánh sáng lạnh, “Hắn họ Sở?” Đông Phương Thanh Huyền bình tĩnh cười, “Đúng vậy.” Triệu Miền Trạch nhìn hắn ta với ánh mắt dò xét, lại một lần nữa đặt ánh mắt trên khuôn mặt của Hạ Sơ Thất. “Là ta thất lễ, Sở y quan đừng trách.”

“Không sao không sao, Hoàng Trưởng Tổn điện hạ khách khí rồi.” Hạ Sơ Thất tươi cười ứng đối, trong lòng lại đang gào thét. Nàng có thể khẳng định tên gay Đông Phương này biết thân phận thật của nàng, lần trước hắn ta muốn bắt nàng vào kinh thành cũng là vì chuyện này. Cho nên nàng không hiểu, nếu Đông Phương Thanh Huyền thuộc đảng Thái tử là một trong ba thế chân vạc, cũng có nghĩa ở bên đảng của Triệu Miên Trạch, vậy lòng của hắn ta phải hướng về Triệu Miên Trạch mới đúng, tại sao lại cố ý gạt hắn?

Bọn họ tán gẫu thêm vài câu, bầu không khí hòa hoãn lại. Đông Phương Thanh Huyền chống trán tỏ vẻ mệt mỏi, khẽ cười chào Triệu Miên Trạch, rồi quay đầu nhìn Hạ Sơ Thất. “Sở y quan, Thanh Huyền tiễn ngươi một đoạn đường, thế nào?”

Nam nhân đẹp như yêu, mắt phượng như lửa. Hắn ta nhìn nàng, giọng nói mềm nhẹ, khiến tim gan Hạ Sơ Thất co rút nhanh, lại không cách nào từ chối.

“Cảm ơn Đại đô đốc.”

Chuyện nên tới, luôn không tránh được.

Nếu Đông Phương Thanh Huyền muốn chỉnh nàng thì vừa rồi sẽ không cố ý che giấu cho nàng. “Như vậy thì tốt. Người cũ gặp mặt, dù sao cũng phải ôn lại chuyện cũ.”

Giọng nói dịu dàng lọt vào tai, cả người Hạ Sơ Thất bị một bóng dáng màu đỏ bao phủ. Đông Phương Thanh Huyền ỷ vào thân phận “người quen”, không khách khi kéo cổ tay của nàng, quay đầu chào Triệu Miên Trạch rồi bước ra cửa.

“Thất muội, dừng bước...”

Hạ Vấn Thu đột nhiên hô lên, nhưng thấy Hạ Sơ Thất không hề dừng bước thì mới đổi cách gọi:

“Sở y quan, chờ một chút.” Hạ Sơ Thất thầm cười nhạt, lúc này mới quay đầu, “Không biết trắc phu nhân có gì dặn dò?”

Khuôn mặt Hạ Vấn Thu hiện vẻ nghi ngờ, “Ngươi thật sự không phải là Thất muội?” Lại nữa rồi! Hạ Sơ Thất hỏi ngược một câu: “Thật muội của ngài biết chữa bệnh không?”

Hạ Vân Thu hơi sững sờ, “Không biết.”

“Vậy thì phải rồi. Trắc phu nhân, ngài và lệnh muội cùng nhau lớn lên, tất nhiên là ngài hiểu nàng ta biết những thứ gì. Cho nên ta thật sự không phải là lệnh muội.”

“Sở y quan đừng phiền lòng, vì dáng dấp của ngươi thật sự rất giống Thất muội ta. Nhìn thấy mặt của ngươi, ta liền nhớ đến Thất muội số khổ của mình, không biết lưu lạc ở phương nào, đã gặp khổ sở gì nữa. Nhớ năm xưa, tỷ muội | ta sớm chiếu bên nhau, đứng bên cửa sổ cắt hoa, trong tuyết ngắm hoa mai, vui vẻ cỡ nào.”

Hạ Sơ Thất “à” một tiếng, nhíu mày khó hiểu hỏi: “Trắc phu nhân nói như thế, tại hạ quả thật thấy không hiểu lắm. Tình cảm giữa ngài và lệnh muội tốt như vậy, vì sao ngài lại đoạt vị hôn phu của nàng ấy?” Hạ Sơ Thất hỏi trắng ra, Hạ Vấn Thu lại giống như không phát hiện sự châm chọc của nàng, chỉ đau khổ nói:

“Là ta có lỗi với muội ấy, cho dù là chết...”

“Đừng đừng đừng, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Hạ Sơ Thất cong môi, đột nhiên nảy ra một ý xấu. Nàng thân thiết đi tới, mời Hạ Vấn Thu cùng nhau đi vòng qua hành lang, tới một chỗ khác mới nhỏ giọng nói: “Trắc phu nhân, nếu dáng dấp Sở mỗ và lệnh muội tương tự thì đó cũng là duyên phận, nên muốn dặn dò ngài thêm vài câu. Ngài luôn bị hỏng thai, đây là bệnh, phải trị, biết chưa? Ta không có bản lĩnh khác, chỉ lại có chút thành tựu trong việc điều trị bệnh phụ nữ. Nểu tại hạ lọt được vào mắt xanh của ngài, thì hãy cho người tới phủ Tấn Vương tìm ta, uống vài đơn thuốc là có thể một lần được con trai.”

“Thật sao?”

“Đúng vậy. Có điều, về mặt giá cả ấy mà, hàng tốt mới có giá, đúng không? Nói thật ra, tại hạ thật sự bị tình yêu thật sự của ngài và điện hạ làm cảm động. Nếu chữa bệnh cho ngài, ta sẽ bớt hai phần cho ngài, chỉ nhận tám phần mười bạc thôi. Nhận của người khác một trăm lượng, ta chỉ lấy của ngài tám mươi lượng. Nhận của người khác một nghìn lượng, ta chỉ lấy của ngài tám trăm lượng.”

“Đắt vậy sao!” “Ôi, ngài là phu nhân của Trưởng Tôn điện hạ, sao có thể thiếu chút bạc này? Hơn nữa, hai người thành hôn đã hai năm rồi, mà còn chưa có con... Nếu thiếp thất khác có thai trước, thì ngài vừa không cướp được vị trí chính thất vừa không có con trai, sau này ngài còn có địa vị gì trong phủ nữa chứ?” Bị ánh mắt như cười như không của Hạ Sơ Thất nhìn đến mức có chút không được tự nhiên, Hạ Vấn Thu cấm khăn lụa lau đôi mắt hồng hồng. “Tình cảm giữa ta và Miên Trạch rất tốt, chàng sẽ không... sẽ không nạp thiếp đâu.” “Điều đó thì chưa chắc...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.