Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 130: Kẻ thù gặp nhau, ngoài mặt vui sướng vô cùng (9)



Nguyên tiểu công gia cười ha ha: “Cái đó không tùy tiện được, người bình thường bệ hạ chướng mắt, dù sao tiểu gia ta cũng là cháu trai ruột của2ông ta mà. Nhưng, phàm là người thương con gái, chỉ e đều không dám gả vào phủ Thành Quốc Công. Ai mà chả biết mĩ nhân trong hậu viện của8tiểu gia ta sắp chen nhau đến vỡ cả đầu. Có thêm một thể tử phi, nếu được tiểu gia ta yêu thích còn đỡ, nhưng nếu không được yêu thích6thì ngày tháng về sau sẽ buồn tẻ đến mức nào.”

Nguyễn Hữu kể về lịch sử phong lưu của mình với vẻ mặt tươi như hoa. Trần Đại Ngưu chỉ cười,3nhưng Triệu Tôn lại lườm Nguyên Hữu: “Đợi hôm nào làm quá mức, dương khí suy kiệt không lên nổi thì cũng chẳng còn chỗ mà khóc đâu.”

“Không sợ. Chẳng phải5cháu còn có biểu muội à? Muội ấy sẽ có cách.”

Cố tình làm Triệu Tôn buồn nôn, Nguyễn Hữu không nhìn khuôn mặt sầm lại của hắn, phủi phủi áo giáp trên người còn chưa kịp thay, đứng dậy, nói: “Thiên Lộc à, nếu không có việc gì thì cháu về phủ trước đây, những mỹ nhân trong phủ của cháu cũng sắp không đợi được nữa rồi.”

“Biến đi!”

Bị Triệu Tôn mắng, Nguyễn Hữu không tức giận, quay đầu nhìn Trần Đại Ngưu với ánh mắt sâu xa: “Đại Ngưu huynh, có muốn huynh đệ cùng huynh ra ngoài uống đôi chén, tìm một chỗ vui vẻ không? Huynh ấy, lúc đánh giặc thì vác đầu liều mạng cũng thôi đi. Hiện tại thái bình, lúc nên hưởng thụ còn cứng nhắc nỗi gì?”

Khuôn mặt đen đúa của Trần Đại Ngưu hơi ngượng ngùng, đứng dậy chắp tay hành lễ với Nguyễn Hữu.

“Ta không đi đâu, chốc nữa phải về trong doanh trại, các anh em đã nấu thịt dê chờ ta rồi.” “Được, được, được. Vậy huynh đệ ta đi trước một bước, cáo từ.” Nguyên Hữu tươi cười rời đi, Triệu Tôn hờ hững liếc Trần Đại Ngưu.

“Đại Ngưu, người ở bên ngoài nam chinh bắc chiến nhiều năm như vậy, nay chẳng dễ gì mới có được những tháng ngày yên vui. Ngươi về đón người nhà đến kinh sư đi. Đây là lúc sống những tháng ngày của người bình thường, hưởng thụ chút niềm vui gia đình đấy.”

Trần Đại Ngưu cười, ngượng ngùng gãi đầu. “Thực ra lúc thuộc hạ trở lại kinh sư đã sai người về quê đón rồi. Nhưng từ phủ Thanh Châu đến kinh thành đường sá xa xôi, mất nhiều thời gian, lại đưa cả nhà theo... là không nhanh như vậy?

Triệu Tôn khẽ gật đầu, nhìn Trần Đại Ngưu lần nữa.

“Cần gì thì cứ mở lời.”

“Đa tạ điện hạ!” Trần Đại Ngưu hất vạt áo lên, vội vàng hành lễ với Triệu Tôn, trên mặt viết đầy hạnh phúc bình dị: “Hiện tại thuộc hạ có một thân một mình, ở trong doanh trại rất tiện, ăn ở đều có hậu cần trong doanh, lương bổng cũng không tiêu hết. Thuộc hạ tích cóp lại, cất để cưới vợ, đủ rồi. Hê hê.”

Ánh mắt Triệu Tốn dừng trên mặt Trần Đại Ngưu chốc lát, rồi hắn chậm rãi phất tay.

“Đi đi!”

Hạ Sơ Thất bị bột ba đậu hành hạ đến tận ngày ba mươi Tết. Ngày cuối năm, chính là thời điểm khắp chốn vui mừng, cúng bái thần linh, tổ tiên. Trong kinh sư chốc chốc lại vang lên tiếng pháo, phủ Tấn Vương cũng đã sớm có bầu không khí ngày Tết. Tuy nói ngày Tết ở thời đại này cũng có tập tục cả nhà đoàn tụ ăn bữa cơm đoàn viên và đón giao thừa, nhưng ngày cuối năm nào Tấn Vương gia cũng phải vào trong cung tham dự gia yến đón giao thừa theo nghi thức, nên người trong phủ cứ ai ở viện nấy.

Triệu Tôn chưa có chính phi, vẫn chỉ dẫn theo thái giám và nha hoàn.

Đám đàn ông vừa đi, mặc dù trong phủ có treo đèn lồng đỏ khắp nơi, nhưng vẫn lộ rõ vẻ quạnh hiu. Nhĩ phòng trong viện Thừa Đức. Bị đi ngoài đến nỗi không thoải mái nên mấy ngày nay, tâm trạng của Hạ Sơ Thất cũng rất tệ. Buổi tối, nàng và Lý Mạc làm bữa cơm đoàn viên, thắp mấy ngọn nến, rót vài chén rượu vào góc tường, quỳ xuống dập đầu mấy cái, xem như làm lễ vái lạy sơ sài với hơn ba trăm vong hồn đã chết của hai nhà Hạ - Lý. Ngoài trời vẫn đang đổ tuyết. Hai người ngồi trên chiếc sập cạnh cửa sổ, uống mấy hớp rượu, trên mặt đã có hơi men. Cả hai đều sinh ra nỗi bùi ngùi giống nhau: Trên đời này giờ cũng chỉ còn lại hai người họ. “Sở Thất!”

Nha đầu Mai Tử kia rất ồn ào, người còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng rồi.

Vừa vào phòng, nàng chắp tay sau lưng, cười tít mắt đi tới trước mặt họ, dáng vẻ gật đầu đắc ý, khiến con bướm được gấp bằng giấy thếp vàng trên đầu nàng cũng bay theo.

“Hai người đoán xem, muội mang thứ gì tốt đến này.” Hạ Sơ Thất ngẩng đầu dòm sau lưng nàng ta: “Nhặt được bạc hả?” Mai Tử cười chúm chím, đột nhiên nâng món đồ sau lưng bằng cả hai tay đưa tới trước mặt Hạ Sơ Thất.

“Nhìn xem!”

Đó là một chiếc hộp gấm mạ vàng tinh xảo, mở nắp ra còn có mùi thơm thoang thoảng. “Sở Thất. Đây là Nhị Bảo công công sai Tiểu Phương Tử cưỡi ngựa mang từ trong cung ra gấp đấy, gia thưởng cho tỷ chơi.” Đó là một chuỗi hạt màu đỏ, tinh tế sáng bóng, đỏ rực như lửa, trên mỗi hạt đều được chạm khắc một hình Chung Quỳ nho nhỏ. Mai Tử nói là Hoàng hậu nương nương đặc biệt sai người đến Vân Nam chế tác, mỗi hoàng tử, hoàng tôn và công chúa đều có một chuỗi, đã được cao tăng khai quang, có thể đảm bảo năm mới bình an thuận lợi.

Một chuỗi hạt đỏ rất đẹp. Tiếc là tay nàng gầy, lại mặc quần áo nam giới nên lúc đeo lên liền lộ vẻ dở dở ương ương.

Mai Tử nhìn nàng, phì cười một tiếng: “Đẹp nhỉ? Sở Thất, hôm nay tuy gia bảo không thể về phủ, nhưng muối thấy ngài ấy đang nhớ tỷ lắm.” Hạ Sở Thất lườm Mai Tử một cái, không hé môi.

Hai ngày nay, hắn đối xử với nàng cực tốt, từ ăn, chơi, mặc, dường như không sót gì. Những câu “cuộc sống của Tần Vương phi” kia, dẫu nàng rộng lượng hơn nữa cũng ít nhiều có phần không thoải mái. Vốn tưởng phần “yêu chiều” này của hắn sẽ khiến nàng trở thành mục tiêu công kích, nằm không mà cũng trúng đạn. Nhưng cũng không biết là đã quen hay cái chết của Linh Nhi có tác dụng cảnh báo, mà đám nữ nhân trong hậu viện mặc dù ghen tị, oán ghét nàng, mà lại chẳng có ai đến cửa tìm nàng kiếm chuyện cả. Còn nàng cũng bởi cơ thể khó chịu, đi ngoài đến nỗi mềm nhũn chân mà nằm im trên giường không buồn nhúc nhích, ngày tháng trôi qua cũng xem như bình yên.

Nàng lặng im nghịch chuỗi hạt. Mai Tử ngồi xáp lại rủ rê:

“Hay chúng ta đến miếu Phu Tử ngắm đèn hoa đăng đi? Muội bảo này, ngoài kia đông vui lắm, muội muốn ra ngoài chơi, nhưng lúc Nguyệt Dục tỷ tỷ đi có dặn không cho phép bất cứ ai chạy lung tung. Sở Thất à, nếu muội với tỷ ra ngoài thì nói là muội đi cùng tỷ thôi, như thế gia sẽ không trách tội, Nguyệt Dục tỷ tỷ cũng sẽ không nói muội, được không?” Dạo chơi miểu Phu Tử, ngắm đèn hoa đăng...

Hạ Sơ Thất cũng hơi tò mò.

Nhưng, một là cơ thể thật sự bị suy nhược cẩn tĩnh dưỡng, hai là cũng không có hứng thú chơi bời gì cả.

Do dự một thoáng, nàng vẫn lắc đầu.

“Không đi đâu, muộn rồi! Tỷ buồn ngủ!” Sở Thất, đi đi mà! Muội muốn đi ngắm đèn hoa đăng, vui lắm ấy!”.

Mai Tử kéo cánh tay nàng ra sức lắc, rất giống một bé gái đang làm nũng. Nhưng nói mãi mà thấy Hạ Sơ Thất vẫn im re, cuối cùng nàng cũng nản lòng, ngồi phịch luôn xuống chiếc sập, cẩm tách trà của Hạ Sơ Thất lên uống, bĩu môi không vui, gương mặt béo tròn đỏ bừng hệt một quả đào tiên, buồn bã nhìn Hạ Sơ Thất.

“Được rồi, được rồi, ra ngoài chơi cùng muội, nghe muội được chưa!” “Ôi, Sở Thất, tỷ tốt quá!”

“Tỷ đây là liều mình bồi quân tử, có phải muội cũng nên thể hiện chút gì không?” Nàng còn chưa nói xong thì bên ngoài chợt truyền tới một tiếng lanh lảnh. “Ôi chao, gia à, ngài chầm chậm thôi!”

Gia trong phủ Tấn Vương này chỉ có một. Cho nên, khi giọng nói độc đáo của Trịnh Nhị Bảo chui vào tai, nơi nào đó trong lòng Hạ Sơ Thất bỗng rộn ràng, nhịp tim đập mạnh hơn, máu huyết cũng xông lên đầu không theo quy tắc, các dây thần kinh đều trở nên căng thẳng.

Đây là một loại phản ứng sinh lý rất bất thường. Mà người có thể khiến nàng sinh ra phản ứng sinh lý kiểu này chỉ có một: Triệu Tôn.

Nhưng sao hắn quay về? Hơn nữa còn chạy tới nhĩ phòng bên này. Trước kia, tuy nàng luôn ở trong viện Thừa Đức, nhưng vì sống cùng Lý Mạc nên Triệu Tôn cũng chưa từng đặt nửa bước chân vào nhĩ phòng. “Kẹt” một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra.

Rèm được vén lên, mùi hương rượu ùa vào trong phòng. Người đàn ông kia đi tới trước mặt, đôi mắt mang theo chút men say, phối hợp với khuôn mặt tuấn tú bất phàm như vầng trăng trong đêm tối, chiếu sáng gian nhĩ phòng lờ mờ này. Bởi hắn đi quá gấp nên còn mang theo sự hấp dẫn và áp bức khiến người ta thấy khó thở. “Ra ngoài hết cả đi!”

Ánh mắt hắn rơi trên người Hạ Sơ Thất, giọng điệu lạnh tanh. Quả nhiên là gia, chạy đến chỗ của người khác mà cũng có dáng vẻ như ngang ngược như vậy. Hạ Sơ Thất thầm bực bội nhưng không tiện lên tiếng trước mặt mọi người.

Mai Tử chớp chớp mắt tỏ vẻ hiểu rõ với nàng, đỏ mặt lui ra. Nhìn nét mặt của Mai Tử, rõ ràng là nàng ấy đã hiểu nhầm. Nhất định nàng ấy nghĩ phải cho gia nhà mình “không gian phạm tội”. Còn Trinh Nhị Bảo thở hồng hộc thì chẳng nói gì, khom người cun cút lui xuống, thầm thở dài. Theo quy chế tổ tiên, hôm nay gia nhà mình phải ở trong cung đón giao thừa cùng bệ hạ. Nhưng trong yến tiệc, vị gia này chỉ uống mấy li rượu rồi nói đau đầu, cơ thể không thoải mái, không đón giao thừa được, sau đó tự rời bàn tiệc đội gió tuyết về phủ.

Trong nhĩ phòng nhanh chóng chỉ còn lại hai người.

Ta nhìn chàng, chàng nhìn ta, im lặng hồi lâu. Hắn nhịn được nhưng Hạ Sơ Thất không nhịn được. Cuối cùng vẫn là nàng mở miệng trước.

“Tìm ta có chuyện gì?”

Nàng đã cho hắn cái thang, hắn nhíu mày theo đó mà trèo xuống. “Sở Thất, gia cho nàng một cơ hội cảm ơn.” Tên này uống rượu hỏng cả não rồi à? Hạ Sơ Thất trợn mắt tức tối nhìn hắn. “Hồ đồ sao? Ta cảm ơn chàng cái gì?” Triệu Tôn tiến gần hơn một bước: “Nàng không biết?” Hạ Sơ Thất toét miệng, ngẩng đầu: “Không biết.” Triệu Tôn hơi híp mắt, hắn nhìn nàng có vẻ không vui. Hạ Sơ Thất càng không thể giải thích được, sao hắn vừa uống rượu vào lại trở tính thế này? Mấy hôm nay hai người hiếm khi gặp mặt, dù gặp mặt thì hắn vẫn giữ thái độ xa cách. Nếu nàng đã không đắc tội với hắn, vậy hắn làm gì gần sang năm mới còn trưng cái bản mặt khó chịu ra chứ?

Nàng ngẫm nghĩ, rồi sực nhớ ra: chuỗi hạt đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.