“Trưởng Tôn điện hạ, thật ra...” Nguyệt Dục rũ mắt, vừa nói tới đây thì khóe mắt mơ hồ thấy được gì đó. Nàng ta cắn môi, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Miên Trạch nở2nụ cười đau khổ. “Thật ra nô tỳ biết ý của Trưởng Tổn điện hạ, cũng biết ngài muốn hỏi thăm cái gì. Nô tỳ thật sự không dám lừa ngài, Sở y quan là thầy thuốc được tìm thấy ở8Thanh Cương, bởi vì cơ duyên xảo hợp cứu gia nhà ta một mạng, gia nhà ta cảm thấy y thuật của hắn giỏi, vóc người cũng tuấn tú, nên giữ lại bên cạnh, dần sinh ra tình cảm...”
Tiếng nói trong6gió có chút lạnh, nhưng lại không phải điều Triệu Miên Trạch muốn nghe. Hắn nhíu mày, như nhận ra gì đó, “Nguyệt Dục, ngươi băn khoăn cái gì?”
“Nô tỳ không có lo lắng gì cả, từ ngày vào Vương phủ,3nô tỳ đã không có băn khoăn. Đời này, nô tỳ sinh là người của gia, chết là ma của gia. Gia có muốn nô tỳ hay không, có hiểu nỗi khổ của nô tỳ hay không, có nguyện ý thân5cận với nô tỳ hay không, đều không sao cả. Trưởng Tôn điện hạ nói rất đúng, gia có Sở y quan, cưng chiều hắn, thương yêu hắn, trong lòng nô tỳ không dễ chịu, lúc nào cũng hoảng sợ bất an, sợ có một ngày sẽ bị đuổi ra khỏi phủ. Nô tỳ thật sự... không rộng lượng như vậy. Nhưng nô tỳ không dám trái lương tâm nói láo, xin Trưởng Tôn điện hạ tha lỗi.”
Triệu Miền Trạch yên lặng nhìn Nguyệt Dục một lúc lâu, “Cảm ơn đã nói. Tạm biệt!” Nguyệt Dục gật đầu mỉm cười, “Trưởng Tôn điện hạ đi thong thả, nô tỳ tiễn ngài.”
“Không cần!” Triệu Miên Trạch vung tay áo. Chẳng lẽ là hắn đã đoán sai?
Hắn gặp Sở Thất hai lần, lần nào cũng không thuận lợi, giữa chừng luôn có biến cố không thể đoán trước được. Sở Thất lưu lại trong đầu hắn ấn tượng cực kì sâu... khi nàng than thở, khi nàng cười, khi nàng sợ, khi nàng nghi ngờ, khi nàng trò chuyện trò vui vẻ, khi nàng trừng mắt lạnh lùng, khi nàng rũ mắt, khi nàng tự tin xinh đẹp. Làm y quan thấp kém, nàng không nịnh nọt khiêm nhường, câu nói nào cũng có vẻ chân thành, thật ra đều là từ chối người ngoài ngàn dặm. Khí chất của nàng khác người bình thường, tất cả đều không thuộc về Hạ Sở. Lúc nàng cười, khóe môi có lúm đồng tiền, thật sự rất giống, giống hệt người trong trí nhớ. Có thể là tính tình nàng thay đổi, cũng có thể là tâm cơ nàng vốn thâm trầm.
Tóm lại, người nọ giống như một câu đố khó giải.
Nguyệt Dục và Triệu Miên Trạch đều đi rồi. Cách chỗ bọn họ vừa đứng không xa, trên con đường lót đá xanh có hai người từ từ đi tới. Một người vóc dáng cao lớn, mặt mũi tuấn tú, một người vóc dáng thon thả, lanh lợi như cáo. Nhìn hai người có vẻ không xứng đôi, nhưng ở trong mắt Hạ Sơ Thất thì vóc dáng của hai người vô cùng xứng đôi.
Khụ khụ! Nàng lại nghĩ lung tung rồi. “Ha ha, gia, thật là trùng hợp, không cẩn thận khiến chàng trở thành kẻ nghe lén.”
Triệu Tôn nhìn Hạ Sơ Thất, hơi nhíu mày, “Là trùng hợp sao?” Thái độ ung dung hỏi ngược lại của hắn làm cho lưng Hạ Sơ Thất lành lạnh.
“Đương nhiên là trùng hợp, ha ha ha, không ngờ Nguyệt đại tỷ lại trung thành với ngài như thế.”
Đúng vậy, nàng thật sự không ngờ. Lúc Lý Mạc kể lại chuyện đó, nàng cảm thấy Nguyệt Dục và Triệu Miên Trạch là lạ, đoán rằng Nguyệt Dục sẽ bị Triệu Miên Trạch khiêu khích, tìm cơ hội nói cái gì đó. Cho nên nàng có ý kéo Triệu Tôn đến nơi này đi dạo, vì muốn ngay mặt vạch trần trò vặt của Nguyệt Dục. Bởi vì nàng nghi ngờ người dùng bột ba đậu chơi tiết mục “một mũi tên trúng ba con chim” là Nguyệt Dục. Ngoại trừ nàng ta, nàng không nghĩ ra còn ai thông minh như vậy ở trong cái phủ này.
Đến đây rồi, lại nghe một lần thổ lộ thật lòng.
Nguyệt Dục, hoặc là bản tính lương thiện, hoặc là ẩn giấu quá sâu. Càng thêm buồn bực là hình như Triệu Tôn rất tin tưởng nàng ta. Thấy hắn không nói gì, chỉ kéo nàng đi về phía trước, vẻ mặt Hạ Sơ Thất khó coi thêm vài phần, trong lòng rất khó chịu. “Làm sao? Chàng cảm thấy ta có mưu đồ xấu?”
“Cái gì là suy nghĩ nhiều? Chàng cảm thấy ta nghi ngờ Nguyệt Dục là suy nghĩ nhiều, hay ta có mưu đồ xấu là suy nghĩ nhiều?” “Không biết nàng học cái tính xấu này của ai nữa.” Triệu Tôn lạnh nhạt nhìn Hạ Sơ Thất, nắm tay nàng đưa lên môi thổi. “Có lạnh không?”.
Trên tay truyền tới cảm giác ấm áp làm cho lòng Hạ Sơ Thất tê rần tê dại. Nàng rút tay lại, nhướng mày, không cho hắn chuyển đề tài, “Ta chỉ là thấy lạ. Nguyệt đại tỷ và Trưởng Tôn điện hạ là người quen cũ?”
Nàng hỏi, hắn không trả lời, mà hỏi ngược lại. “Đây cũng là điều gia muốn hỏi nàng.” “Cái gì? Hỏi ta?” “Nàng và Trưởng Tôn điện hạ là người quen cũ” Trái tim đập nhanh nửa nhịp, cơ thể Hạ Sơ Thất cứng lên trong nháy mắt.
“Tại sao lại hỏi vậy?” Triệu Tôn xoa mặt nàng, rồi nhéo mạnh. “Nếu nàng không biết hắn, thì sao hắn lại tới tận nhà xin chữa bệnh?”
Nhìn thẳng vào mắt Triệu Tôn, có lẽ là pháo hoa tối qua cho Hạ Sơ Thất dũng khí, cũng có lẽ là lúc nãy hắn bảo vệ nàng trước mặt Triệu Miên Trạch, hoặc có lẽ là lúc này trong cả đất trời chỉ còn lại hai người họ, những lời vốn cất trong đầu nàng thật lâu đột nhiên lại nhẹ nhàng nói ra.
“Nếu bọn họ đều nói ta không phải là ta, mà là một người khác, thì chàng nghĩ sao?”
Trên mặt Triệu Tôn không có một chút cảm xúc nào, “Nàng chính là nàng.”
Hạ Sơ Thất hơi sững sờ, trong lòng chua xót. Lúc ở trên xe ngựa, nàng đã nói với Đông Phương Thanh Huyền “ta chính là ta”, bây giờ Triệu Tôn nói với nàng “nàng chính là nàng”, sự tin tưởng và cảm giác hiểu rõ này khiến linh hồn ở không gian dị thế như nàng đột nhiên có một nơi cập bến.
Nàng chính là nàng, từ trước đến nay đều không phải là người khác. Vì vậy, nàng càng không thể liên lụy tới hắn. Hắn là Hoàng tử, biết về gia quyền mưu phản” thì không phải là chuyện tốt. “Trưởng Tôn điện hạ coi ta là người quen cũ.” Hạ Sơ Thất nói. Trong mắt Triệu Tôn không hề có ngạc nhiên. Hạ Sơ Thất nhìn hắn, bình tĩnh kể lại ngày gặp Triệu Miên Trạch. Có điều, khi kể lại, nàng giấu chuyện có qua lại với Viện Hình, chỉ nói mình gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, sau đó bị Trưởng Tôn điện hạ mời đi nghiệm chung thân phận, may mà có Đông Phương Thanh Huyền đứng ra giải vây. “Nếu hắn nghi ngờ nàng thì sao nàng còn muốn tới Đông cung?”
Tim đập bình bịch, Hạ Sơ Thất cười gian xảo. “Ta đã nói rồi mà, đó là tấm lòng lương thiện của người thầy thuốc, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp.” Trên đường nhỏ, gió lạnh từ từ thổi tới, Triệu Tôn nhìn Hạ Sơ Thất không chớp mắt, sau đó đột nhiên thở dài, kéo nàng vào ngực, nói: “Nếu như thế thì gia cũng không tiện cản nàng nữa.”
“Cảm ơn gia!”
Hạ Sơ Thất vòng tay ôm Triệu Tôn, ngoan ngoãn dựa sát người hắn, không ngờ hắn lại thở dài.
“Nhưng từ lúc đó, ngày A Thất lấy thân trả nợ càng gần hơn rồi.”
Giọng điệu lạnh lẽo đó khiến lòng Hạ Sơ Thất run lên. “Có ý gì?” Triệu Tôn hé mắt, lười biếng búng lên mặt Hạ Sơ Thất. “Rất nhanh thôi, nàng sẽ mượn rất nhiều bạc của gia.”
Hạ Sơ Thất cười gượng, nhéo hông của hắn một cái, không giả cổ nhân nữa.
“Rốt cuộc chàng có ý gì? Chúng ta có thể nói rõ ràng ra không?” Triệu Tôn nâng cằm Hạ Sơ Thất lên, nhìn chằm chằm nàng. Khuôn mặt hắn không có nhiều cảm xúc, đôi mắt sâu không thấy đáy chứa đựng ý lạnh lướt qua mặt nàng. Hắn nhướng mày, nói: “Thái y khám chữa bệnh cho Thái tử, đi một người, chết một người. Biết chưa?”
Hạ Sơ Thất hơi ngẩn ra, rồi nở nụ cười, “Ta có nên chúc mừng gia sắp kiếm được một khoản lớn không?” “Không cần chúc mừng! Nàng chỉ cần chuẩn bị lấy thân trả nợ là được.”
Qua cơn gió tuyết, phủ Ứng Thiên ở kinh sư lại lạnh thêm vài phần.
Ba ngày sau đó, ngoại trừ đến sở lương y nghiên cứu đơn thuốc với Tôn Chính Nghiệp thì Hạ Sơ Thất đều ở nhĩ phòng trọng viện Thừa Đức cùng Lý Mạc. Hạ Sơ Thất chơi đùa lọ thuốc của nàng, còn Lý Mạc thì ngây người nhìn nàng, một người yên lặng không chút tiếng động.
Đợi ba ngày, vẫn không có người từ Đông cung đến.
Không ngờ sang ngày thứ tư, lại chờ được Cẩm Cung đưa tin. Hạ Sơ Thất vui vẻ chào tạm biệt Tôn Chính Nghiệp, kéo Lý Mạc chạy nhanh ra khỏi phủ Tần Vương.
Người đưa tin cho các nàng một địa chỉ, cũng không phải là Cẩm Tú lâu hỗn tạp như trước. Sâu trong con đường mòn lót đá xanh trên phố Đan Phượng có một căn nhà mộc mạc phổ thông. Từ bên ngoài nhìn vào cũng không có gì khác thường, cánh cửa lộ ra hơi thở cổ xưa, ngoài cửa có hai cây bạch dương, bên trong mơ hồ vọng ra tiếng “chít chít” của chim bồ câu. Gõ ba tiếng, cửa mở. Một thằng nhóc chất phác thò đầu ra nhìn hai nàng.
“Hai người tìm ai?” Lý Mạc thuận miệng đáp: “Người giang hồ, chạy việc cho đương gia, mời hai chúng ta tới uống rượu.” Những lời này là lạ, Hạ Sơ Thất không hiểu ra sao, cũng không biết nó có ý gì, chỉ đoán đại khái là ngôn ngữ trên giang hồ. Quả nhiên, thằng nhóc vừa nghe thì vẻ đề phòng trên mặt không còn, khuôn mặt hòa hoãn lại, khí phách giang hồ ôm quyền nói.
“Đại đương gia ở bên trong. Hai vị huynh đệ, mời!” Đây là một cái viện có ba đường vào, nhìn rất rộng rãi. Vào trong, vén tấm màn màu xám đen lên là thấy Viên Hình đang nằm trên giường dưỡng bệnh. Cơ thể của hắn ta vẫn cường tráng cao to như ngày nào, một người chiếm hơn phân nửa chiếc giường, giống như một ngọn đồi nhỏ nhô lên, râu quai nón mọc rậm rạp, sắc mặt hồng hào không ít, hiển nhiên là được chăm sóc tốt nhiều ngày, tinh thần đầy đủ. Nhìn thấy Hạ Sơ Thất và Lý Mạc đi vào, hắn ta ôm vết thương trên bụng đứng dậy. “Hai vị tới đấy à? Ngồi ghế đi.”
Hạ Sơ Thất bước lên ngăn hắn ta lại. “Viên đại ca, không được! Ngươi nằm xuống! Đều là huynh đệ nhà mình, khách khí gì nữa?”