Thanh thế của Thái tử gia rõ ràng phô trương hơn rất nhiều, thái giám đưa nàng vào bên ngoài tẩm điện, mời ngồi, dâng trà, rồi đợi triệu kiến. An Tử là một người nhiệt tình, nhanh chóng ôm bệnh án của Thái tử Triệu Chá tới, giải thích bệnh tình cho Hạ Sơ Thất nghe.
Bệnh án rất dày. Có khả năng những người viết bệnh án này đều đã mất đầu.
Hạ Sơ Thất cau mày lật xem từng trang, nhưng không tìm được bất cứ2thứ gì có ý nghĩa.
Hình như các thái y chữa bệnh dựa trên hướng đi của một người. Bệnh án đều giống nhau, tổng kết thành hai chữ đơn giản: phong hàn. Có điều, bệnh phong hàn sẽ khiến Thái tử gia của vương triều không khỏe nổi sao? Bệnh phong hàn sẽ khiến hơn mười vị thái y của Thái Y viện bó tay sao? Không thể nào!
“Sao rồi?” Lý Mạc nhỏ giọng hỏi.
Hạ Sơ Thất buông bệnh án xuống, thờ ơ nhìn Lý Mạc, trong8mắt lóe lên ánh sáng phức tạp. “Ta muốn đi vệ sinh.”
Câu trả lời của nàng đúng là ông nói gà bà nói vịt, cũng may là Lý Mạc đã quen của với phong cách làm việc của nàng, khi có gì đó không tiện nói, nàng sẽ nói đông nói tây, nhìn có vẻ không liên quan gì. Hai người nhìn nhau, sau đó Lý Mạc nhìn về phía An Tử đang chờ một bên. “Công công, làm phiền cho hỏi thăm, còn bao lâu nữa6mới có thể gặp Thái tử gia?” Thái độ của An Tử rất tốt, “Phải đợi Hoàng công công gọi.” “À” một tiếng, Lý Mạc lại hỏi: “Xin hỏi nhà xí ở đâu?”
Hình như không khí trong phủ Thái tử ấm áp hơn bên ngoài, trên mặt đất sạch sẽ, không có chút xác tuyết. Dưới sự dẫn đường của An Tử, hai người vòng qua hành lang gấp khúc. Vào nhà vệ sinh rồi, Hạ Sơ Thất nhìn xung quanh, sau đó ôm Lý Mạc cổ3vũ: “Biểu tỷ, tiếp theo phải nhờ tỷ rồi.”
Lý Mạc bình tĩnh gật đầu, “Muội hãy yên tâm đi.”
Hạ Sơ Thất giơ ngón tay cái lên, thuận tiện phát ra tiếng nước tiểu. Ra khỏi nhà vệ sinh, nàng cười híp mắt cầm hòm thuốc từ tay An Tử. “Công công, cảm ơn.”
“Sở y quan, hòm thuốc của ngài thật nặng.” “Đương nhiên, trong đó có nhiều thứ mà. Chúng ta đi thôi.” Hạ Sơ Thất cười nói.
“C” một tiếng, An Tử nhìn ra sau lưng nàng,5“Sở y quan, người hầu của ngài đâu? Sao không thấy người?”
Hạ Sơ Thất thần thần bí bí ngoắc Tiểu An Tử. Đợi cậu ta đưa tai qua, nàng nhỏ giọng cười. “Nỗi buồn.” “Cái gì?” Tiểu An Tử không hiểu.
“Đi... đi nặng...”
Tiểu An Tử ngây ra, hiểu rõ gật đầu, Hạ Sơ Thất vừa cười vừa vỗ vai cậu ta, “Hắn ấy mà, mỗi lần đi cũng phải tốn nửa canh giờ, kéo nó ra ngoài có thể tưới nửa mẫu đất... Chúng ta đi trước, mặc kệ hắn đi, để tránh lát nữa Thái tử gia triệu kiến, tìm không thấy ta thì lại trách tội ngươi.”
Một lần tưới nửa mẫu đất?
Tiểu An Tử sững sờ. Hạ Sơ Thất không ngờ Thái tử gia còn chưa triệu kiến mà đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc khi vừa bước vào cửa. Nụ cười nhạt có má lúm đồng tiền, khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh được, dáng người cao gầy, quần áo mềm mại đỏ thẫm như dát lên người hắn một lớp lửa đỏ, từng sợi tóc rơi lên quần áo có chất lượng hoàn mỹ, tạo nên vẻ đẹp yêu đã không nói nên lời.
“Sở tiểu lang, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Hạ Sơ Thất thong thả đi tới, đôi mắt híp lại giống như một con hồ ly. “Đại đô đốc, ngài cũng ở đây à? Hôm nay công việc thư thả nên rảnh rỗi đi chơi?”
Đông Phương Thanh Huyền cười nhạt, giọng điệu vô cùng mềm mại: “Rất bận! Nhưng ngày nào bổn tọa cũng nhớ Sở tiểu lang, mong đợi ngày nạp ngươi vào phủ làm thiếp, nhưng mãi vẫn chưa thấy tin tức. Hôm nay biết tin Sởi tiểu lang tới khám bệnh cho Thái tử gia nên bổn tọa vội vàng tới đây. Xin hỏi Sở tiểu lang đã bội tình bạc nghĩa với bổn tọa rồi sao?” Hạ Sơ Thất ho khan, suýt cho rằng đã thấy quỷ. Tổ sư, bội tình bạc nghĩa chó má ấy! Chắc chắn cái đầu của tên này bị cửa kẹp rồi. Hơn nữa, không chỉ bị kẹp một lần, mà còn bị kẹp hết lần này đến lần khác.
“Đại đô đốc nói đùa, Sở mỗ phong thái tầm thường, nào dám mơ ước Đại đô đốc ngài?”
Nhếch đôi môi mà các cô nương vô cùng hâm mộ lên, Đông Phương Thanh Huyền thả lỏng chân mày, “E rằng Sở tiểu lang còn chưa hiểu con người của bổn tọa, bổn tọa chưa từng là người xem tướng mạo. Bởi vì trên đời này, sẽ không có ai... đẹp hơn bốn tọa!” “Cuồng tự luyến!” Hạ Sơ Thất cúi đầu trào phúng, chợt cảm thấy trước mắt có tay áo đỏ thẫm tay vung lên, cả người bị Đông Phương Thanh Huyền kéo ra mấy trượng, hắn ta ôm nàng xoay một vòng rồi đè chặt lên tường. Cơ thể cao gầy che khuất nàng, hắn ta cúi đầu nhỏ giọng nói: “Lập tức ra khỏi Đông cung, ngươi còn có đường sống.”
Đương nhiên Hạ Sơ Thất biết Triệu Miên Trạch không có ý tốt gì khi mời nàng tới Đông cung chữa bệnh. Triệu Tôn ngăn cản nàng, nàng có thể hiểu rằng hắn quan tâm nàng. Còn Đông Phương Thanh Huyền, hắn ta có ý gì?
Nàng cười gian trá, hỏi dứt khoát: “Tiểu tử nghe không hiểu lời Đại đô đốc nói.”
“Không hiểu?” Đông Phương Thanh Huyền hơi đứng thẳng người, vẫn cúi đầu như trước, một tay chống lên vách tường, ngăn cách mặt của Hạ Sơ Thất và mặt của hắn ta, khôi phục lại dáng dấp lười biếng yêu dã, “Lẽ nào Tấn Vương điện hạ không nhắc nhở ngươi? Hắn không muốn ra mặt?” Đương nhiên là nhắc rồi, nhưng nàng không cần phải nói cho hắn ta biết.
Hạ Sơ Thất chớp mắt, cảm thấy sắc đỏ như lửa của quần áo khiến nàng lóa mù mắt.
“Ngươi tránh qua một bên rồi nói, không hiểu cái gì gọi là lễ phép à?” Đông Phương Thanh Huyền không trả lời, nở nụ cười xinh đẹp.
“Bổn tọa phái người đưa ngươi trở về ngay, nói ngươi đột nhiên phát bệnh...”
“Ngươi mới phát bệnh, cả nhà người đều phát bệnh...” Khuôn mặt Hạ Sơ Thất bị quần áo màu đỏ của hắn ta ánh lên hồng hào. Ngẫm lại thì thấy vui vẻ, nàng cười hỏi: “Đại đô đốc quan tâm tiểu tử như vậy, làm cho tiểu tử có chút không quen. Nói thật đi, ngươi lại muốn chơi chiêu gì? Thái tử gia bị bệnh, con dân cả nước đều lo lắng. Tiểu tử là thầy thuốc, tất nhiên phải có lòng nhân ái với con người. Theo lời người nói, hình như Đông cung là đầm rồng hang hổ?”
“Không phải đầm rồng hang hổ.” Đông Phương Thanh Huyền híp mắt, “Nhưng sớm muộn gì nó cũng sẽ khiến người mất mạng.”
“Đại đô đốc nghe câu người nhát gan, có ít phúc” chưa? Bệnh mà các thái y trong Thái Y viện đều không trị được, nếu ta trị được thì cuộc sống thăng quan phát tài ở ngay trong tầm tay.” Đông Phương Thanh Huyền cười lạnh, thu vẻ tà tứ lại, gằn từng chữ: “Trị hết, chết. Trị không hết, càng phải chết.” Hạ Sơ Thất chợt hiểu ý của Triệu Tôn.
Nhưng Đông Phương Thanh Huyền à? Nàng hơi nghiêng đầu, bình tĩnh quan sát hắn ta, “Mèo khóc chuột, bà nội nhà ngươi bớt ở chỗ này giả từ bi đi! Ngươi sẽ quan tâm tới sự sống chết của ta à? Thôi đi, quỷ mới tin! Nói đi, vì sao?” Đông Phương Thanh Huyền cười nhạt, khó nén được trào phúng bên trong. “Bổn tọa nói rồi, giá trị của ngươi cao đến mức ngươi không thể tưởng tượng. Cho nên, ngươi không chết được.” “Nếu ta có giá trị hơn người, nếu ta không chết được thì tất nhiên ta sẽ sống thật tốt. Đại đô đốc, không phiền ngài phí tâm, ngài vẫn nên lo cho bản thân mình đi, ít gây tai họa cho bá tánh, có thể tích được công đức vô lượng.” “Vì sao ngươi lại ngoan cố như vậy?”
“Đại đô đốc, ta chỉ muốn nói với ngươi, chuyện cổ tích đều là gạt người...” Đông Phương Thanh Huyền nhướng mày, cảm thấy không hiểu ra sao. Hạ Sơ Thất buồn cười, nhân cơ hội đẩy hắn ta ra, hít một hơi không khí mát mẻ, vốn định vượn người thả lỏng, bên kia đột nhiên truyền đến tiếng ho khan của Tiểu An Tử.
“Sở y quan!”
Hạ Sơ Thất nhìn lại, không biết từ lúc nào, ở cửa có một lão thái giám vóc dáng lùn mập đang đứng. Hình như gã không quen nhìn hai “nam nhân” làm chuyện tổn hại phong hóa giữa ban ngày ban mặt, gã không vui lắc lắc nhất trần, cất giọng the thé nói: “Thái tử điện hạ cho mời.”
Còn chưa vào tầm điện của Thái tử, Hạ Sơ Thất đã ngửi được mùi thuốc Đông y nồng nặc. Gay mũi, khó ngửi. Khứu giác của nàng mẫn cảm trời sinh, hình như trong phòng còn xông ngải.
Bọn họ đang khử trùng? Bên ngoài canh giữ nghiêm ngặt, chẳng lẽ là cách ly? Ba chữ “bệnh truyền nhiễm” vừa vào não, nàng lập tức lấy lại tinh thần. May mà trước khi tới nàng đã chuẩn bị quần áo cách khuẩn, còn có khẩu trang và găng tay, có thể tự bảo vệ mình được một chút. “Còn không mau thỉnh an Thái tử điện hạ?” Hoàng công công mắng nhỏ. Cách nhau bức rèm, một người đàn ông nằm trên chiếc giường lớn bằng gỗ hoa lệ chạm khắc tinh xảo phức tạp. Đã lâu không phải quỳ gối, nàng có chút không quen. Người ở dưới mái hiên, không thể không quỳ xuống, nàng hiểu đạo lý này.
Đặt hòm thuốc xuống, nàng hành lễ với Thái tử đang nằm trên giường bệnh, xong rồi từ từ đi tới trước ánh mắt chuột của Hoàng công cộng. Càng gần giường, mùi ngải xông càng nồng nặc. Kéo rèm lên, người mặc áo ngủ bằng gấm là đương kim Thái tử Triệu Chá.
Vừa nhìn một cái, Hạ Sơ Thất suýt nữa nhảy dựng lên. Một cánh tay gầy trơ xương rũ xuống bên giường, đốt ngón tay nhô ra giống như móng vuốt chim ưng. Khuôn mặt của y không có một chút da thịt, hốc mắt hõm sâu, hai gò má nhão nhệ, cả người tiều tụy tái nhợt.
Đương nhiên, nàng là bác sĩ, đã gặp đủ loại bệnh nhân. Tuy bộ dạng của Triệu Chá hơi thảm nhưng còn chưa đáng sợ đến mức dọa nàng nhảy dựng. Điều khiến nàng giật mình thật sự là người bệnh nằm trên giường có khuôn mặt giống người quen của nàng. Nàng bất giác nhớ tới một người... Lan Đẩn.
Ninh Vương bắt Lan Đần, Lan Đần lại rất giống Thái tử. Là trùng hợp sao? Ánh sáng trong đầu nàng lóe lên, nàng chợt hiểu ra gì đó. “Còn không mau bắt mạch, ngây người làm gì?” Thấy Hạ Sơ Thất đứng yên, Hoàng công cộng lại gọi.
Hạ Sơ Thất cười áy náy, vứt bỏ tạp niệm, ngồi vào bên giường đã chuẩn bị sẵn ghế con, tập trung bắt mạch cho người đàn ông không biết đang tỉnh hay ngủ. Một lát sau, nàng nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng công cộng.