Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 141: Nụ cười giấu đao, trong đao là máu (6)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gả cho Triệu Miên Trạch? Hạ Sơ Thất hận không thể đâm chết hắn. Gả cái quỷ gì? Cơ thể căng thẳng, Hạ Sơ Thất nở nụ cười, bày ra dáng vẻ nói chuyện trị bệnh, “Thái tử điện hạ đừng bi quan. Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ trị hết bệnh cho ngài. Hạ quan không nói dối, tuy không dám nói trăm phần trăm, nhưng thật sự là hy vọng rất lớn, xin hãy tin tưởng ta.” Triệu Chá chợt cười, “Được, ta tin tưởng ngươi. Nói đến cùng thì ta vẫn tin tưởng ngươi.” Có ý gì? Thật khó hiểu! Hạ Sơ Thất đoán đầu óc của y đã hồ đồ rồi. Câu nói tiếp theo của y càng2mơ hồ hơn, “Cuộc đời này của ta hình như quá dài rồi. Ta luôn đợi đến ngày đó, đợi rất lâu, vẫn luôn đợi, đợi đến lúc tóc cũng sắp bạc rồi. Sống không được, cũng không thể đến hoàng tuyển. Không biết kiếp sau có còn được gặp người hay không.” Nghe lẩm bẩm trong lúc không tỉnh táo, lá gan của Hạ Sơ Thất tăng lên. Nàng nhìn ra sau, thấy trong tâm điện không có người, bèn nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, ngài có từng làm mất con trai không?”

Ánh mắt Triệu Chá sững lại, bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, sau đó lắc đầu. Hạ Sơ Thất thất vọng rũ mắt xuống, lại nghe y vô lực8hít vào. “Bổn cung không làm mất qua con trai, chỉ là chết một đứa con trai. Đứa con lớn của bổn cung... Miên Hoàn, chưa đến tám tuổi đã chết yểu.”

“Nói như vậy, Hoàng Trưởng tốn điện hạ có phải đích trưởng tử không?” Hạ Sơ Thất nôn nóng hổi, còn mang theo chút vui mừng, hỏi xong mới thấy có vấn đề, Triệu Chá đang nhíu mày nhìn nàng. Cũng may nàng có đeo khẩu trang”, ngăn lại cảm xúc trên mặt.

“Xin Thái tử điện hạ tha tội, hạ quan chỉ tò mò thôi.”

Triệu Chá im lặng một lát, cũng không thu tầm mắt lại, “Miên Trạch là con thứ của bổn cung. Sở nhi, sao người lại biết chuyện bí6mật của hoàng thất?”

Biết là bí mật còn nói với nàng? Hạ Sơ Thất mỉm cười, nhắc nhở y: “Thái tử điện hạ, là ngài nói cho ta biết.”

“ổ” một tiếng, Triệu Chá như kịp phản ứng lại, dời ánh mắt, khoát tay áo, vô lực nói: “Ngươi đi đi, Sở y quan...” Lại đổi xưng hô. Rốt cuộc y tỉnh táo hay không tỉnh táo? Bên ngoài, lúc viết đơn thuốc, vẫn là Hạ Sơ Thất đọc, Lý Mạc viết.

“Năm phân cam trung hoàng, ba tiền nguyên tham, ba tiền phục linh, một tiền năm phân hoàng bách, sao với nước muối, bốn tiền tệ sinh địa, một tiền năm phân bối mẫu, ba tiền lục đậu y, ba tiền kim ngân3hoa, một tiền năm phân tri mẫu...”

Viết ba đơn thuốc uống và thuốc bôi ngoài da, Hạ Sơ Thất chờ thuốc sao xong, nhìn Triệu Chá uống, rồi tự mình làm mẫu xử lý miệng vết thương cho Hoàng Minh Trí xem, dặn dò gã tình huống nào dùng dạng thuốc gì, cuối cùng là các vấn đề vệ sinh khử trùng và để phòng lây nhiễm. Xong hết rồi, nàng mới dẫn Lý Mạc ra khỏi Đông cung.

Không thấy Đông Phương Thanh Huyền. Cũng không thấy Đông Phương A Mộc Nhĩ mà nàng luôn tò mò muốn gặp. Vẫn là một chiếc xe ngựa, vẫn là đường cũ, từ Đông Hoa Môn chạy ra ngoài, người đánh xe là người của Đông5cung. Hạ Sơ Thất không có cơ hội hỏi Lý Mạc chuyện thế nào rồi, đành phải vuốt ve thỏi vàng vừa được nhận, tâm tình rất vui vẻ.

Thể mà còn nhận được một thỏi vàng ròng, quá sung sướng! Nhìn, sờ, gõ thỏi vàng. Hạ Sơ Thất đột nhiên phát hiện loại đồ vật như vàng bạc rất dễ gợi ra hứng thú và sự độc chiếm của nàng. Quả nhiên, nàng là tiểu bá vương tham tài vô địch! Vui vẻ hát vu vơ trong sự khinh bỉ của Lý Mạc, nàng suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể giấu vàng đi mà không làm cho Triệu Tôn biết.

Không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, xe ngựa đã dừng ở cửa phủ Tấn Vương. Bên ngoài rèm che, giọng nói của tổng quản Điền Phú vang lên: “Sở y quan đã trở về?” Hạ Sơ Thất có ấn tượng không tệ với vị tổng quản này, nàng cười híp mắt vén rèm lên. “Điền tổng quản tìm tại hạ có việc gì?” Trên khuôn mặt béo trắng của Điền Phú là nụ cười nịnh bợ bốn mùa không đổi.

“Sở y quan, chủ tử vừa sai người báo hôm nay về phủ muộn.” Hắn về muộn, tại sao phải nói cho nàng biết? Về muộn là tốt rồi, nàng có đủ thời gian tiêu hóa hết vàng. Hạ Sơ Thất mừng rỡ, “Ta hiểu rồi, cảm ơn Điền tổng quản.”

“Chủ tử bảo Sở y quan không được phép chạy loạn, phải ở trong hậu viện viện Thừa Đức. Đợi chủ tử trở về, người phải thực hiện lời hứa.”

Lời hứa? Hứa cái gì? Hạ Sơ Thất suy nghĩ một chút, bên tai đỏ lên. “Ừ, ta hiểu rồi.” Chữ “Ừ” nghiến răng nghiến lợi. Có điều, tiếp theo còn sốc hơn nữa. Điển Phú nói: “Chủ tử còn bảo Sở y quan nhớ đem vàng của mình theo.” Hạ Sơ Thất cắn răng trầm mặc, phụng phịu đi vào phủ Tấn Vương, tuy rằng từ đầu tới đuôi không nói câu gì, nhưng rõ ràng là tức giận, đến mức hai tiểu nha đầu quét rác ở cửa cũng sợ hãi lui mấy bước. Vàng của nàng còn chưa cầm nóng tay, dựa vào cái gì chứ? Lý Mạc bình tĩnh ấn kiếm đi theo sau nàng, đi thẳng đến nhĩ phòng, thấy nàng bĩu môi ngồi ở đó, tức đỏ bừng cả mặt thì nhướng mày, “Có cần tỷ an ủi muội không?” Hạ Sơ Thất đang đầy bụng lửa giận, nhưng bị nàng ta nghiêm túc hỏi như vậy, khóe miệng co rút rồi cười phì. “Tỷ sẽ đổ thêm dầu vào lửa!” Nàng lấy vàng ra nhìn, nghĩ là sớm muộn gì Triệu Tôn cũng sẽ nhìn chằm chằm vào túi tiền của nàng, sợ là sẽ không giữ được. Nếu thực sự không được thì cứ coi như là tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền vật tư và bảo vệ của hắn là được mà. Nàng là một người lạc quan. Thở dài, nghĩ một lát, nàng nhìn về phía Lý Mạc. “Biểu tỷ, hôm nay tỷ có tìm được đầu mối gì không?”

“Vốn đang định nói việc này với muội...” Lý Mạc ném thỏi vàng vào ngực nàng, rồi ngồi xuống cạnh nàng, đổ một chén trà nguội uống rồi như có điều suy nghĩ: “Muội đi rồi, tỷ liền lén đi vào sân Triệu Miên Trạch và cục điển dược của Đông cung, nhưng không tìm được đầu mối gì. Cũng không thấy được con vẹt xanh mỏ đỏ, cục lang Thổi Lương Bật của cục điển dược cũng không nhìn thấy.”

“Tìm khắp các nơi rồi?”

Lý Mạc nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu. “Không, tỷ không dám ở lâu, sợ bị người ta phát hiện ra hành tung.” Hạ Sơ Thất híp mắt, gật đầu, “Tỷ làm đúng. Chúng ta không vội, còn nhiều thời gian. Tóm lại những ngày này muội sẽ thường xuyên tới Đông cung, tỷ cứ đi theo muội, có cơ hội lại tìm hiểu, chúng ta có thể phát hiện một ít manh mối.”

Lý Mạc đáp nhẹ “Ừ”, đột nhiên lại nói, “Sở Thất, có phải lời đồn sai rồi không?”

Hạ Sơ Thất vân vê vàng trong tay, nhếch môi. “Cũng có thể”

Dù sao nàng và Lý Mạc không phải người đích thân trải qua chuyện này.

Lời đồn về vụ án Ngụy quốc công” đều là hai người nghe được từ nhiều phía. Nghiêm túc mà nói, năm đó Ngụy quốc công Hạ Đình Cán và Hàn quốc công Lý Thành Nhân bị định tội mưu phản còn hoang đường làm người thổn thức hơn việc Tân Cổi giết Nhạc Phi.

Hồng Thái năm thứ hai mươi lăm, Bắc Địch bị vương triều Đại Yến đánh phá nặng nề, hơn mười năm nghỉ ngơi lại sức, thực lực của một nước dần dần được khôi phục. Một năm kia, bọn họ biết được Tấn Vương Triệu Tôn xuôi nam chống lại nước Una, mà nhiều vị quân sự thủ lĩnh có kinh nghiệm tác chiến phong phú của Đại Yến đều bị lão Hoàng để lấy các loại lý do “giấu đi”, thế là Bắc Địch lại không ngừng xuất binh xuôi nam, đánh trận ở biên cảnh Đại Yến, lúc này lão Hoàng đế muốn phái Ngụy quốc công Hạ Đình Cán đức cao vọng trọng đi trước trấn áp.

Mà khi đó, Hạ Đình Cán đang nằm ốm bệnh, ông tiến cử em trai ruột là Hạ Đình Đức, lão Hoàng đế vui vẻ đáp ứng, phong Hạ Đình Đức là Chinh Lỗ tả phó tướng quân, nhận hai mươi vạn đại quân đi Bắc Cương. Không ngờ Hạ Đình Đức cuồng vọng tự đại, sau khi đánh thắng một trận, khinh địch liều lĩnh, sa vào mai phục của quân Bắc Địch, tử thương hết mấy vạn người, bị ép dẫn tàn quân lui đến núi Nỗ Lỗ Nhi Hổ đợi viện quân.

Mười ngày sau, Hạ Đình Đức chỉnh đốn lại tàn quân và hơn mười vạn viện quân, đánh về phía quận Bắc Địch. Trong trận chiến lần này, quân đội Đại Yến toàn thắng. Nhưng mà khi Bắc Địch rút quân, Hạ Đình Đức không chỉ thu được vô số ngựa, bò, dê, lạc đà mà còn thu được một con vẹt xanh mỏ đỏ rất xinh, hiến tặng cho lão Hoàng đế.

Con vẹt kia là loài hiếm thấy, không chỉ đẹp mà còn biết nói tiếng người. Nó ở trước mặt lão Hoàng để nói câu đầu tiên là câu mô phỏng theo chủ nhân cũ của nó - Đại tướng quân Đồ Môn Ô Nhiệt, than thở nói.

“Lần trước đắc thắng, ít nhiều cũng nhờ mật thư của Ngụy quốc công...” Nếu như chỉ bằng một lời của con chim mà định tội cho một công thần khai quốc có quyền nghiêng ngả thiên hạ thì sẽ rất hoang đường, lời chim không thể so với lời con người, khi không có chứng cớ khác, trong lòng lão Hoàng đế không thoải mái cũng sẽ không động tới Hạ Đình Cán.

Nhưng lại có chuyện khác xảy tới.

Ngay sau đó, thái y Lương Thổi Bật đang nhậm chức ở Thái y viện, chữa bệnh cho Hạ Đình Cán ở nhà, sau khi trở về, gã mật báo nói, thấy có hai người lén lén lút lát ra vào phủ Ngụy quốc công, nhìn tướng mạo giống như là người Bắc Địch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.