Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 143: Nụ cười giấu đao, trong đao là máu (8)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nàng lại cười tươi, cởi hết để hắn chỉ còn cái quần cộc, nhưng hắn vẫn lặng yên không nói. Ngẫm lại, nàng cũng bội phục lắm, “Xem ra chàng đúng là không sợ ta nhào vào chàng hả? Tiếc là...” Nàng dừng chốc lát rồi lại cười, “Sợ chàng phải thất vọng rồi.” Nói xong, nàng lại mặc một chiếc áo ngủ mỏng vào cho hắn, rồi vỗ tay hắn. “Đi tới giường nhỏ. Nằm úp xuống, xoay lưng về phía ta.” Sắc mặt Triệu Tôn trầm xuống, lẳng lặng nhìn nàng không nói gì. “Mau lên, ngẩn người làm gì?” Hạ Sơ Thất nhìn hắn kiêu ngạo như thế thì liếc mắt một cái rồi giục, “Gia, đêm xuân rất ngắn, chàng còn chậm chạp làm gì! Còn thế nữa2thì trời sẽ sáng đấy.”

Nàng ngoài cười nhưng trong không cười, và cũng không biết người như Triệu Tôn ghét nhất là đưa lưng về phía người khác. Bởi vì sau lưng là nơi mắt không nhìn thấy, cũng chẳng phải nhược điểm gì mà đó chỉ là một cảm giác không an toàn. Nhưng hắn chỉ yên lặng chốc lát, không nhiều lời, rồi vứt cho nàng một ánh mắt “xem nàng giở trò quỷ gì” rồi tự nhiên nằm lên. “Nhầm rồi, nhầm rồi! Gia, chân để thế này, tay đặt thế kia.” Hạ Sơ Thất kêu lên, tự mình xếp bốn chi của hắn. Từ đầu chí cuối Triệu Tôn không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn nàng với đôi mắt lạnh lùng. “Đừng cử động, gia, ngài8đừng có lộn xộn.” Hạ Sơ Thất nhìn ánh mắt của hắn, hít sâu một hơi, “Ta sẽ giẫm lên lưng ngài để ngài thoải mái gân cốt, một lát nữa... sẽ bôi tinh dầu độc nhất vô nhị mà Sở Thất ta chế ra, giúp ngài thoải mái!”

Giẫm lên lưng?”

Hai chữ này ý trên mặt chữ, rất dễ hiểu.

Nhưng Triệu Tôn vừa nghe xong thì mặt tối sầm.

“Nàng nói sẽ làm ta thoải mái, chính là giẫm lên lưng ta?”

Trong lòng biết lưng hẳn là quý giá, nhất định chưa bị ai đạp lên, Hạ Sơ Thất cười hì hì, sau đó học giọng nói của nhà khoa học, chầm chậm giải thích một cách chuyên nghiệp: “Giẫm lên lưng là một cách xoa bóp rất tốt, giúp lưu thông máu,6khí huyết, có thể tăng tốc độ đốt cháy mỡ và tuần hoàn máu, tăng linh hoạt cho lưng và giảm mệt nhọc...”

“Không được!” Hắn ngắt lời nàng, mặt đen như đột nồi, “Đó không phải là nàng ở trên gia ở dưới sao? Hoang đường! Lưng của gia sao có thể để nữ tử giẫm lên được?”

“Ơ này!”

Hạ Sơ Thất suýt bật cười, “Chẳng lẽ chàng ở trên giường, cũng không cho nữ ở trên?”

Triệu Tôn liếc mắt nhìn nàng như chuyện đương nhiên, “Nữ tử coi chồng như trời, sao có thể ở trên trượng phu được?”

“Mẹ của ta cũng...”

Hạ Sơ Thất suýt thì bật lời nói tục, nàng đột nhiên phát hiện cùng một đại lão gia ngồi ở nơi mập mờ này thảo luận điểm trọng tâm ai3trên ai dưới, là một chuyện vô cùng quỷ dị. Nàng suy nghĩ một lát, không nói nhiều nữa, mặc kệ suy nghĩ phong kiến của hắn, chỉ nói, “Được rồi, thế thì thôi vậy! Tiết mục thoải mái mà ta chuẩn bị giúp ngài không cần dùng nữa thì ta quay về đi ngủ đây, ngài cũng mau đi tắm đi! Mùa đông rồi buổi tối lạnh lắm.” Dứt lời, nàng không để ý tới hắn, xoay người rời đi.

“Đứng lại!”

Sau lưng truyền đến tiếng quát khẽ lạnh lùng của hắn.

Nàng biết là tên này sẽ không dễ dàng bỏ qua vàng và ngân phiếu trong túi nàng mà!

Nàng quay đầu lại, không tình nguyện nhướng mày nhìn hắn, “Gia, ngài còn muốn làm gì? Là ngài không cần đấy chứ,5đừng trách ta.” “Qua đây!” Hắn vẫn khoác lên mình vẻ cao quý lạnh lùng đáng đánh. Trong đầu vang tiếng đừng đi qua, rất nguy hiểm, nhưng chân nàng lại không nghe lời, bởi vì khi tên đó nhìn nàng chăm chú thì rất quyến rũ nam tính, nàng không thể chống lại sự dụ dỗ của hắn. “Lấy tay, nàng cũng có thể cho gia thoải mái.” Hắn nói rồi kéo tay nàng, nhìn nàng. Giọng nói thản nhiên, lành lạnh, lại kiêu ngạo, hơi thở ấm áp, làn gió nhẹ ấm áp đó khẽ phất qua mặt nàng, khiến nàng bỗng cảm thấy cả ánh nến trong phòng cũng mờ ám. “Khụ, cái đó không tốt lắm nhỉ?” Nàng xấu hổ. “Có cái gì không tốt?” Hắn khàn giọng nói.

Nàng suy nghĩ một lúc lâu, phiền muộn híp mắt, rồi gật đầu một cái, “Vậy cũng tốt, nhưng mà nói trước, dùng tay thì ta có thấy rồi nhưng chưa làm cho ai bao giờ. Có làm cho chàng thoải mái hay không thì ta cũng không nắm chắc. Nhưng chàng biết đấy, loại phục vụ này là thêm vào, phải có phí đền bù tiết tháo. Cho nên cần thu thêm bạc.”

Triệu Tôn híp mắt, nghi ngờ nhìn nàng, “Nàng lấy tay ấn và dùng chân giẫm không phải đều giống nhau à?” Hạ Sơ Thất nghe thấy trong tai như có ngàn ong mật đang vo ve, nàng thẹn thùng nuốt nước miếng, mặt đỏ bừng như bị nhúng vào nước sôi. Nàng ho khan hai tiếng, cả người thấy khó chịu.

Vì sao tên này luôn hướng nàng nghĩ theo phương diện kia chứ...

Vì sao tên này hướng dẫn xong luôn không chịu thừa nhận, lại để nàng phải xấu hổ? Hạ Sơ Thất cắn răng nhìn cái tên xấu xa đó, chỉ muốn rạch mấy vết lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, viết lên dòng chữ “Chỗ chỉ để Hạ Sơ Thất đánh, người ngoài không được đụng vào”. Nàng không nhìn nét mặt của hắn, xắn tay áo lên, xoa nóng hai tay, quai hàm phổng phồng, cẩn thận vén áo ngủ của hắn, tự động che đậy tình tiết thô tục trong đầu, sau đó mới ngồi vào cạnh người hắn, bắt đầu nắn bóp sau lưng hắn.

Nhưng ngồi như thế này không tốt để ẩn. Nàng dừng lại rồi hỏi, “Ta có thể ngồi lên người chàng không?”

“Không được.”

Nếu như có thể, Hạ Sơ Thất thực sự muốn bóp chết hắn. Nàng trợn tròn mắt, không nhịn được nói, “Hơ, chàng làm như ông đây rất muốn cưỡi lên người chàng ấy? Ngồi như bây giờ thì ấn cái gì mà ấn, không tạo lực được.” “Đừng khẩn trương, thả lỏng người sẽ có lực.” Hắn nói thản nhiên.

Ai khẩn trương? Hạ Sơ Thất trừng mắt nhìn sau lưng hắn, lại đặt tay lên lưng hắn, nghĩ tới lời nhắc thì đột nhiên phát hiện hai tay mình cũng thực sự, rõ ràng là nàng đã quá khẩn trương. Bỏ đi, không phải chỉ là xoa bóp huyệt vị sao?

Hít sâu một hơi, nàng quyết tâm chuyên chú, không thèm nghĩ đến dưới đôi tay mình là thân thể khiến người ta chảy nước miếng, không thèm nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn của tên đó nữa. Trong lòng nàng lặp đi lặp lại: Một đống thịt, chỉ là một đống thịt mà thôi. Là huyệt vị, chỉ cần để ý đến huyệt vị là được. Là bệnh nhân, hắn chỉ là bệnh nhân bình thường của nàng... Dần dần nàng đã đi vào trạng thái làm việc. “Được lắm.” Dưới người truyền đến tiếng kêu hưởng thụ của hắn. “Thế à? Vậy ngài phải trả bạc nhé?”

“Bao nhiêu?”

Mười lượng là được, ta không tham.”

“Được.”

Không ngờ hắn lại trả lời nhanh như vậy, trái tim Hạ Sơ Thất nhảy lên. Đang vui vẻ, lại nghe thấy hắn nói, “Mỗi ngày một lần.” Nàng nhướng mày, “Mỗi ngày mười lượng?” “Được!” Có lẽ là rất thoải mái nên Triệu Tôn trả lời rất nhanh, gần như không do dự, cũng không nghĩ đến việc đòi bạc của nàng, chỉ thả lỏng người giao cho nàng, từ từ hưởng thụ. “Ấn mạnh chút!” Ngay từ đầu, hai bên hợp tác rất thoải mái. Nàng dùng bản lĩnh cả đời xoa bóp cho hắn, hắn cũng phối hợp thả lỏng cơ thể.

Thế nhưng, ẩn rồi lại ẩn, nàng bỗng phát hiện tiếng kêu của hắn không thích hợp. Có lẽ nói là suy nghĩ của nàng không đúng. Hắn thường thường “ăm” hai tiếng trầm thấp, khiến nàng liên tưởng đến tiếng rên rỉ mập mờ.

Khốn kiếp! Có lẽ hắn muốn chỉnh nàng đây mà.

Nàng nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn bịt tai lại. Vừa tự nhủ bản thân phải chuyên nghiệp xoa bóp huyệt vị của hắn, vừa lặng lẽ lẩm bẩm: “Một đồng thịt chết, một đống thịt rác rưởi”. Nhưng lần này xong đời rồi, dù nàng có đọc thể nào thì những âm thanh đó lại càng gợi cảm hơn, mang theo cảm giác đè nén, thoải mái, khiến lòng người ngưa ngứa. Khi nó xuyên qua tại nàng thì hình thành một loại biến hóa về chất. Mặt nàng nhanh chóng đỏ như mông khi.

“Này, chàng im đi!” Nàng tức giận ngừng tay. “Bỏ mười lượng à?” Hắn quay đầu sang, kỳ quái nhìn nàng, “A Thất, sao mặt nàng đỏ thể.”

Tổ sư nhà hắn, hắn kêu như là gọi giường ấy, nàng không đỏ mặt mới là lạ đó. Nhưng vì bạc, nàng nhịn rồi lại nhịn, không mắng hắn mà thương lượng nói: “Gia, ngài có thể không kêu được không?” “...” Hắn nhổm lên, lười biếng xoay người, dựa vào đầu giường chạm trổ phức tạp, vẻ mặt hứng thú nhìn nàng, “Nếu nàng được xoa bóp thoải mái thì chẳng lẽ không kêu?” Hạ Sơ Thất ngoẹo đầu nhìn hắn, cười híp mắt hỏi, “Nếu ta có thể thì chàng cho ta bao nhiêu tiền?”

“Một trăm lượng.” “Thể mười lượng vừa rồi có tính không?”

“Tính!”

“Được, chàng đến đây ẩn cho ta, ta mà kêu ra tiếng thì ta là cháu chàng.” Nói xong, nàng cũng không nhìn hắn, cởi giày ra nằm úp xuống giường Triệu Tôn, quay đầu lại nhìn hắn khiêu khích, trong lòng chắc chắn là có một trăm mười lượng rồi, đôi mắt sáng loáng, ngập nước, “Tới đi? Thử chút xem ta có kêu không!”

Đôi mắt sâu thẳm của Triệu Tôn khé híp lại, nhìn chòng chọc nàng một lúc rồi đột nhiên giơ tay lên, vỗ mạnh vào mông nàng. Hạ Sơ Thất bị đau, vốn đang chuẩn bị nhận sự phục vụ của Vương gia cao cao tại thượng thì cả người run lên, vô thức “á” một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.