Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 151: Tình địch của tình địch của tình địch (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Con người đều là do bị dồn ép cả. Yên tâm đi, lăn lộn cùng với đệ sẽ có thịt để ăn, ở, huynh nghe kìa!”

Đúng lúc các nàng đang nói chuyện thì loáng thoáng có tiếng đàn truyền tới. Chợt xa chợt gần, bay bổng khoan thai, cũng không biết là vị mỹ nhân nào ở Đông cung đang gảy đàn. Tiếng đàn mang theo tình cảm đè nén, lúc thì như than như khóc, lúc thì nghẹn ngào ưu thương, lúc thì uyển chuyển du dương, tựa như một nữ nhân nếm đủ mùi đời, đang cất tiếng gọi người yêu xa cách đã lâu, lại giống như có người đang cầm chiếc kéo vấy máu mổ xẻ thứ tình yêu bị2ngăn cách vạn thủy thiên sơn ở sâu trong lòng. Mỗi một nốt nhạc đều dạt dào tình cảm, ngay cả người không am hiểu âm luật như Hạ Sơ Thất cũng xúc động đến thấu xương.

“Ồ, hay quá!”

Nàng vừa dứt lời, Lý Mạc liên tiếp lời: “Là Thái tử phi.”

“À” một tiếng, Hạ Sơ Thất như bị ong mật chích vào mặt, phần cổ lập tức cứng đờ, vô cùng hối hận về chữ “hay” vừa mới thốt ra khỏi miệng. Nàng hơi nheo mắt lại, khi nhìn về phía Lý Mạc thì giọng điệu lập tức thay đổi: “Đi, người vì viết một bài thơ mới mà phải miêu tả cảnh sắc sấu khổ, thông thường đều là làm màu.”

Ngay cả người8nghiêm túc như Lý Mạc cũng không thể không trợn mắt. “Khụ, để biểu hiện quá rõ ràng rồi sao?” Hạ Sơ Thất nghiêng đầu hỏi nàng ta.

“Rất rõ ràng.”

Sau đó, Hạ Sơ Thất và Lý Mạc nhìn nhau, đồng thanh nói ra hai chữ.

“Đố kỵ!”

Được rồi, Hạ Sơ Thất phát hiện ra, về chuyện này thì lòng nàng rất nhỏ nhen, còn chưa nhìn thấy mặt mũi của A Mộc Nhĩ đã bị tiếng đàn tuyệt vời của nàng ta làm ảnh hưởng sâu sắc rồi. Nếu đổi lại là nàng, trong tay cầm một khẩu súng, một con dao mổ, ít ra còn có thể biểu diễn được một chút, nhưng nếu đổi thành cây đàn đặt trước mặt nàng, đến nốt6đô rê mi pha son nàng cũng không đàn ra được. Nhưng những người này, tại sao đều thích cái này vậy?

Giả bộ u buồn, giả bộ có văn hóa, không phải là vì do quá ít hoạt động giải trí hay sao? Tự lầm bầm một mình, nàng vốn tưởng rằng tiếng đàn truyền đến từ bên trong nội viện, nhưng càng đi về phía tiền điện, tiếng đàn lại càng vang. Nàng nghi hoặc đi thêm một đoạn, quả nhiên đã tìm được tiếng đàn ở trong thủy các giữa hồ nước gần tiền điện. Đúng là một nơi thích hợp để làm màu!

Xung quanh đình đài thủy các trống không, chỉ có một tấm lụa mỏng rủ xuống, tung bay trong3gió lạnh. Trên hành lang đi tới thủy các ở giữa hồ có chừng mười thị nữ, tất cả đều làm nền cho người ở giữa hồ. Khoảng cách quá xa, Hạ Sơ Thất không nhìn rõ được tướng mạo của người đang gảy đàn, nhưng có thể thấy được bàn tay trên chiếc cổ cầm làm từ gỗ mun và khuôn mặt tựa như đã được phết lên một lớp sứ trắng mịn.

Một chữ: đẹp!

Nhìn mỹ nhân mơ hồ dưới dưới tấm lụa đang bay múa, Hạ Sơ Thất đột nhiên hiểu được một chút. Vì sao những người đó đều nói A Mộc Nhĩ và Triệu Tôn là một đôi do trời đất tạo nên. Nếu như hai người thật sự đến5với nhau, vậy đúng là một chuyện đẹp mắt đẹp lòng. Nếu nàng là khán giả, vậy nhất định cũng sẽ hâm mộ vị Đông Phương A Mộc Nhĩ này, coi mình là một con vịt xấu xí bên đường.

Không sợ không biết hàng, chỉ sợ hàng chọi hàng. So sánh mình với A Mộc Nhĩ, nàng nghĩ, Triệu Tôn ngày ngày ở cùng nàng, liệu rằng hắn có cảm giác “đang nằm mơ giấc mộng đẹp ở lầu ngọc lộng lẫy, thức dậy lại bước vào lồng heo” hay không? “Xinh đẹp nhỉ?” Trong lỗ tai truyền đến giọng nói khiến người mất vui của Lý Mạc, làm xáo trộn suy nghĩ về đời người của nàng.

“Xinh.” Uể oải nói ra hai chữ này xong, nàng xụ miệng, nói tiếp: “Xinh đẹp cái đếch gì! Mới nhìn thì giống như từ trên trời hạ xuống nhân gian, nhìn kĩ lại hóa ra là thiên đường ở chốn nhân gian.”

“Thiên đường ở chốn nhân gian?” Lý Mạc rõ ràng không hiểu được nơi cao cấp như vậy.

“Lầu xanh...” Hạ Sơ Thất uể oải nói.

“Đố kỵ” Lý Mạc thở dài một tiếng, không khách khí trách mắng. “Cô nương à, tỷ thành thật quá rồi, như vậy không tốt đâu.” Hạ Sơ Thất trợn mắt nhìn nàng ta, phát hiện ra trạng thái tâm lý của mình rất kỳ lạ, từ trước đến nay nàng chưa từng có cảm giác vậy. Thật giống như tất cả những thứ “xấu xa” của bản thân đều được bày ra trước mặt tình địch một cách trần trụi vậy. Bị động kinh! Nhỏ nhen! Nhìn A Mộc Nhĩ trong đình các ở phía xa, nàng quên mất nhấc chân, trong đầu lại nhớ tới Đông Phương Thanh Huyền. Tướng mạo đẹp như yêu quái, phong thái như hồ ly, hai huynh muội này, trời sinh đã là hồ ly tinh rồi. “Sắp chết rồi, sắp chết rồi.” Nàng ngoáy lỗ tai, càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng không có tự tin, chép miệng, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lý Mạc: “Cục cưng à, có đậu phụ không?”

Nàng hỏi một câu kỳ lạ khiến Lý Mạc cảm thấy kỳ quái: “Làm gì?”

“Đập đậu phụ tự sát đó!” Lý Mạc ngây người một lát, vô cùng không có lòng đồng cảm mà chỉ vào bức tường gạch xanh ở bên tay phải nàng.

“Dùng cái đó sẽ nhanh hơn đấy.”

“À” một tiếng, Hạ Sơ Thất hung dữ nhìn về phía Lý Mạc, nhíu mày: “Không đúng rồi!”

“Lại có chuyện gì không đúng?” Lý Mạc cảm thấy có lẽ nàng đã trúng tà rồi, quan sát nàng từ trên xuống dưới, lần này không trêu chọc và chế giễu nữa mà có chút lo lắng, giọng nói cũng nghiêm túc không ít: “Sở Thất, muội đừng suy nghĩ nhiều quá, cho dù nàng ta và Thập Cửu điện hạ vẫn còn tình cảm thì đời này hai người bọn họ cũng không có khả năng.”

“Mẹ kiếp! Ai nói việc này chứ?” Hạ Sơ Thất nói: “Ý của muội là tại sao A Mộc Nhĩ lại đánh đàn ở nơi này?”

Phải biết rằng, nàng đi tới đi lui ở Đông cung cũng được nửa tháng rồi nhưng chưa từng gặp mặt Kế Thái tử phi. Nghe nói A Mộc Nhĩ thích yên tĩnh, ít giao du với bên ngoài, ngay cả Triệu Chá cũng không nhìn thấy chứ đừng nói chi là nổi hứng đánh đàn, chạy đến chốn cách tiền điện một bức tường để gảy đàn như hôm nay.

“Việc đó sao ta có thể biết được?” Giọng nói của Lý Mạc còn chưa dứt thì câu trả lời đã tới rồi.

Ở bên cạnh chiếc cổng vòm thông tới tiền điện đúng cách hai người không xa có một nam tử mặc áo khoác lông chồn màu đen đang lẳng lặng vòng ra, dáng người anh tuấn kiệt xuất, sắc mặt tôn quý tao nhã. Đi theo phía sau hắn là Trịnh Nhị Bảo một mực cung kính, Mí mắt của Triệu Tồn không hề nhấc lên, rõ ràng cũng ở vào trạng thái khó xử.

Nhìn thấy hắn, trong đầu Hạ Sơ Thất lập tức lóe lên bốn chứ lớn: Thì ra là thế! Lần này, nàng lại càng muốn đi tìm đậu phụ hơn. Thật đúng là... người ta hẹn gặp tình nhân cũ mà còn bị nàng bắt gặp? Vào lúc này, nàng rất muốn quay đầu bước đi, bởi vì như vậy có thể lừa dối được bản thân rằng nàng chưa từng nhìn thấy Triệu Tôn, nàng không biết gì hết. Thế nhưng ngón tay nắm chặt lại, chân của nàng có phần mềm nhũn, căn bản không đi nổi. Cũng vào giây phút này, nàng đột nhiên có chút sợ hãi, sợ rằng những tình cảm mơ hồ, tốt đẹp đã sớm khắc sâu vào trong lòng sẽ bị phá vỡ. Nàng đã quen với trạng thái cuộc sống nửa nói đùa nửa nói yêu thương với hắn rồi. Nếu như tất cả đều thay đổi, nàng còn có thể quay về được sao? “Sao lại đi chậm như vậy?” Nàng đang ngẩn người, nhưng người ở trước mặt đã hỏi tội trước. “Sao chàng lại ở đây?” Hạ Sơ Thất thở ra một hơi, nàng nheo đôi mắt như mắt mèo con lại, từng bước từng bước đi tới phía hắn, lòng bàn tay vẫn đang bóp thật chặt. “Nghe nói nàng lại kiếm được một khoản, với tư cách là chủ nợ của nàng, gia đương nhiên phải tới thu nợ rồi.” Triệu Tôn nói vô cùng đơn giản.

“Chàng...” Bước chân dừng lại, đầu óc nàng bối rối.

Lẽ nào không phải bởi vì hắn hẹn gặp A Mộc Nhĩ nên mới ở đây sao? Nghi hoặc nhìn dáng người cao cao của hắn, nàng hơi ỉu xìu, xụ miệng xuống.

“Chàng... tới tìm ta sao?”

“Đương nhiên. Không phải nàng kiếm được một trăm lượng vàng hay sao? Gia nhớ kĩ đấy.” Hắn vẫn dùng cách thức đòi nợ cao quý vô song cộng thêm vẻ trịnh trọng như vậy. Nhưng lần này, trái tim buồn rầu ảm đạm của Hạ Sơ Thất yêu tiền như mạng sống lại lập tức bừng sáng lên, khói mù đã hoàn toàn biến mất. Hắn là tới đòi tiền, là có ý đòi tiền, chứ không phải tới nghe A Mộc Nhĩ gảy đàn, không phải nghe gảy đàn, vậy có lẽ hắn chính là kẻ vô tình... Lấy tiền, gảy đàn, có tình... Ba chữ tiền, đàn, tình không ngừng bay lung tung trong đầu nàng, thể cho nên khi nhìn hắn, nàng vẫn ngẩn ra. “Phản ứng của nàng, thật sự khiến tâm tình của gia rất vui vẻ.”

Triệu Tôn thản nhiên nói một câu, thấy nàng bất động thì tự mình cất bước đi tới.

Hắn không nhìn Lý Mạc, cứ như chuyện đương nhiên mà túm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Sơ Thất, bao bọc trong lòng bàn tay của mình, mặt không đổi sắc, làm liền một mạch rồi đi ra ngoài. Thật giống như hắn căn bản không hề nhìn thấy thủy các cách nơi này chừng năm mươi thước ở giữa hồ, càng không suy nghĩ đến việc đây không phải địa bàn của nhà hắn, nắm tay của một “nam nhân” có khiến người ta khó chịu hay không?

“Đồ ăn cướp! Đó là tiền khó khăn lắm ta mới kiếm được.” Hạ Sơ Thất lẩm bẩm nói. Nàng nói rất tủi thân, còn bĩu môi, thế nhưng trong tim lại toàn là mật ngọt.

“Dù sao cũng là nàng nợ gia, sớm muộn gì cũng phải trả thôi.”

Hắn càng nói càng bình thản, nhưng tâm tình của Hạ Sơ Thất lại càng ngày càng không bình tĩnh được. A Mộc Nhĩ đang ở bên cạnh, hắn thật sự không nhìn thấy ư? Hừ một cái, nàng đang định ngẩng đầu nhắc nhở hắn, lại không nghĩ vào lúc này hắn cũng cúi đầu xuống nhìn nàng. Khuôn mặt của hai người ở gần trong gang tấc, trong mắt phản chiếu vẻ mặt của đối phương. Giống như đã đưa mắt nhìn được vạn năm, hồi lâu vẫn không có người nói chuyện, cho đến khi Hạ Sơ Thất nhìn thấy được rõ ràng sự bình tĩnh trong đôi mắt hắn thì mới bắt đầu nghĩ đến lỗ tai của hắn liệu có phải không dùng được.

“Gia, ngài không nghe thấy tiếng đàn ư?” Triệu Tổn nhíu mày: “Nghe thấy rồi, làm sao?”

“Hay chứ?”

“Cũng được.”

“Thích chứ?”

Triệu Tôn nhìn nàng, con ngươi sâu thẳm: “A Thất, đầu nàng bị kẹp cửa hả?”

“Phụt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.