Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 165: Họa nhân họa cốt nan họa tâm (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chúng ta đi!”

Một đám người kéo nhau rời đi, Hạ Sơ Thất bật cười.

Chuyện hôm nay, với thân phận anh rể của Hạ Tuần, tất nhiên sẽ không dám chạy đi hỏi Triệu Miên Trạch. Nhưng tám, chín phần mười là gã sẽ chạy tới trước mặt muội muội mình là Hạ Vấn Thu để tố khổ. Tưởng tượng tới cảnh khi Hạ Vấn Thu nghe thấy chuyện này, thân mình lung lay sắp đổ, cùng với dáng vẻ tức giận đến mức lửa thiêu đốt ngập trong tim nhưng vẫn phải giả bộ hiền lương thực đức trước mặt Triệu Miền Trạch, nàng cảm thấy thật vui sướng.

Phủi quần áo bị ướt, nàng nháy mắt với Lý Mạc. “Quả nhiên là làm người xấu đến2nghiện rồi.”

Lý Mạc trừng mắt với nàng, nàng liền cười hì hì, đỡ A Kiều đi vào trong quán hoành thánh, gọi cho nàng ta một bát hoành thánh, hỏi ngọn nguồn sự tình. “A Kiểu, sao muội lại bị Hạ Tuần nhắm tới thế?”

Cổ A Kiều cấm khăn lau khô chỗ tóc bị ướt của mình, tức đến phát sầu, “Cữu cữu của muội làm ăn ở kinh thành rất tốt, thuốc bổ và thuốc bình thường của phủ Ngụy quốc công đều lấy ở Tể Thể đường. Ngụy quốc công cực kỳ thích Địa hoàng hoàn của Tế Thế đường, năm nào cũng dùng, muội tới kinh sư đưa thuốc mấy lần đều chưa từng gặp phải chuyện gì, không ngờ lần này lại8gặp phải gã ôn thần này.” Hạ Sơ Thất cười, “Chẳng phải ngày ấy muội nói muốn gả cho một gia đình tốt hay sao? Phủ Ngụy quốc công không tồi đâu.” Cổ A Kiều cười xấu hổ, hơi ngượng ngùng, “Mặc dù muội muốn gả cho nhà giàu nhưng cũng phải chọn một hôn phu mà mình thấy ổn mới được.” Nói đến đây, mặt nàng hơi đỏ lên, “Thực ra nhân phẩm của Tiểu công gia phủ Ngụy quốc công cũng rất tốt mà.”

“Hạ Thường ư?”

Được nàng ta nhắc nhở, Hạ Sơ Thất lại nghĩ tới chuyện xảy ra trên thuyền quan.

“A Kiều, khi đó muội đã coi trọng hắn ta rồi đúng không?”

Mặt Cố A Kiều đỏ lên, không hề phản bác mà6chỉ cảm thán.

“Đáng tiếc, chàng đã có thể thất rồi. Mà cho dù không có thể thất...”

Cho dù không có thể thất thì cũng không tới phiên Cổ A Kiều. Điểm này, tất nhiên Hạ Sơ Thất hiểu rõ. Hạ Thường không giống với Hạ Tuần, một người là con trưởng, một người là con thứ, một người là con của vợ cả, một người là con của vợ lẽ. Nếu ở hiện đại thì cũng coi như là anh em ruột, có thể chia đều tài sản. Nhưng ở thời đại này, thân phận của Hạ Thường và Hạ Tuấn chẳng khác nào một trên trời một dưới đất.

Nói đến thân phận địa vị, nàng không khỏi nghĩ đến chính mình, lại càng thấy thương3hại A Kiều thêm mấy phần. “Hạ Thường đối xử với muối thế nào?”

Nàng nhớ rõ ngày ấy lúc trên thuyền quan, một đám nam nhân thất thần điên cuồng vì Cố A Kiều, Hạ Thường cũng nhiều lần lên tiếng bảo vệ. Giờ đã có tiếp xúc, nàng không tin Hạ Thường lại không có ý gì với nàng ta?

Quả nhiên, Cổ A Kiều ậm ừ một chút rồi cũng thừa nhận.

“Thực ra chàng cho phép muội... làm trắc thất của chàng. Nhưng mà cha muội... cha muội lại sống chết cũng không đồng ý. Tiểu công gia không giống Hạ Tuần, chàng sẽ không ép buộc người khác. Cha muội không đồng ý, chàng cũng sẽ không sử dụng thủ đoạn gì, hơn nữa5trong lòng muội...” Ngẩng đầu lên, nàng ta bình tĩnh nhìn Hạ Sơ Thất, “Sở Thất, chàng nói chàng sẽ đối xử tốt với muội, nhưng huynh nói xem, nữ nhân làm trắc thất và thiếp thất của người khác, ở trong hậu viện của đàn ông thật sự có thể yên ổn được sao?”

Vấn đề này, Hạ Sơ Thất rất khó trả lời.

Bởi vì giá trị quan của nàng và Cố A Kiều hoàn toàn khác.

Lý Mạc cũng quay đầu đi. Thực hiển nhiên, đây cũng là người có giá trị quan khác biệt.

Thấy không ai, Cổ A Kiều nuốt nước bọt, lại tiếp tục nói: “Thực ra muội đã suy nghĩ rất nhiều ngày rồi, nếu chàng thật sự định dùng thủ đoạn để ép cha muội gả muội cho chàng thì cũng là do trong lòng chàng có muội, muội cũng sẽ đồng ý. Nhưng chàng vừa nghe nói cha muội không đồng ý thì đã bặt vô âm tín. Hôm nay muội vốn dĩ không phải tới phủ Ngụy Quốc công đưa thuốc mà là vì muội muốn gặp mặt chàng, không ngờ, chưa gặp được Hạ Thường thì đã chọc tới Hạ Tuần.”

Hạ Sơ Thất cũng chẳng biết cho nàng ta lời khuyên gì, chỉ có thể an ủi.

Nhưng nói mãi, trong đầu nàng có ánh sáng lóe lên, đột nhiên thông suốt. “A Kiều, muội tới phủ Ngụy quốc công đưa thuốc gì thế?” Cổ A Kiều nghe vậy thì sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ, lần lượt đếm trên đầu ngón tay, nói: “Có phòng phong đã sao, có hoàng kỳ nướng, có xích thược sao, có đại sinh địa, có đan bì sao, có tai sừng trâu, có hoa hè tươi, còn cả cam thảo nướng nữa, còn có một ít táo đỏ... Sao thế? Sở Thất, huynh đang cười gì?” Hạ Sơ Thất cong môi.

“Ta cười đâu, muội nhìn nhầm rồi.”

“Ô.”

Cổ A Kiều mắc chứng thất tình tổng hợp hoàn toàn không phát hiện ra sự khác thường của nàng.

Nghĩ thoáng qua, Hạ Sơ Thất nhìn nàng ta rồi lại hỏi: “Vậy muội có biết, tại sao phủ Ngụy quốc công lại cần những vị thuốc này không?” Cố A Kiều không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng đáp: “Chắc là trong phủ có người mắc bệnh chăng? Tối qua, cữu cữu muội tới một chuyến, lúc về cũng không nói gì mà chỉ dặn không nên nhắc lại chuyện này nữa. Muội cũng chỉ biết sơ sơ về dược lý, cữu cữu không nói thì sao muội có thể hiểu được chứ?” Hạ Sơ Thất cười khẽ, híp mắt.

“Vậy muội có thấy ai trong phủ Ngụy quốc công bị chảy máu lỗ chân lông không?” “Chảy máu lỗ chân lông ư?” Nghĩ một chút, Cổ A Kiều lắc đầu, “Muội không gặp ai cả. Sở Thất, huynh hỏi cái này làm gì?”

“Không có gì, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, chẳng phải là vì cảm thấy hứng thú với dược lý hay sao?”

Trên thực tế, biểu hiện của phần dị ứng mà nàng rắc đi đó khá giống với bệnh trạng của bệnh mồ hôi máu, cả người toàn là mẩn đỏ, nhìn như bị xuất huyết dưới da, trông vô cùng đáng sợ. Nhưng lại không phải là mồ hôi máu.

Lúc này, nàng cũng đã biết được một chút. Người ám sát hàng trên phố Lạc Nhạn chính là người của Hạ Đình Đức. Gã dám chém người giữa ban ngày ban mặt trên phố xá sầm uất, thứ nhất là do không biết Triệu Tôn có mặt ở hiện trường. Thứ hai, có lẽ cũng chuẩn bị nước đôi, nếu có thể chém chết nàng là tốt nhất. Cho dù không chém được thì cũng có thể hắt bát nước bẩn này sang cho Ninh Vương. Chờ đến khi Ninh Vương và Tấn Vương đầu đá lẫn nhau, nếu lưỡng bại câu thương thì Hoàng Trưởng tôn Triệu Miên Trạch mà gã ủng hộ tất nhiên có thể ngư ông đắc lợi rồi.

Tính toán tốt thật! Nếu Triệu Tôn không diệt khẩu thì tốt rồi. Chẳng phải có thể quay lại đâm cho một kích hay sao?

Nhưng tâm tư của Triệu Tôn, nàng không đoán ra nổi.

Có điều, chỉ cần không phải vì hắn muốn bảo vệ A Mộc Nhĩ thì trong lòng nàng đã dễ chịu rồi. Tiễn Cố A Kiều đi xong, nàng và Lý Mạc liền rời khỏi Cẩu Sư Tử, chuẩn bị thuê một chiếc xe lừa để về phủ. Nhưng không ngờ ở đầu phố Cầu Sư Tử, nàng lại thấy một chiếc xe ngựa của Đông cung. Trong màn mưa phùn mù mịt, nam nhân đứng dưới chiếc dù do Hà Thừa An căng ra, quần áo màu trắng bạc, gương mặt anh tuấn ôn nhuận như ngọc, đôi mắt ôn hòa như mặt trời ấm áp, một loạt thị vệ thể thân bảo vệ càng làm cho vẻ thanh tuấn, tươi đẹp của hắn nổi bật như trong tranh vẽ.

Chỉ tiếc, con người này lại không được sạch sẽ như bên ngoài. Cười lạnh trong lòng nhưng trên mặt nàng vẫn nở nụ cười tươi tắn, tiến lên hành lễ thỉnh an, cười tủm tỉm hỏi, “Hôm nay thời tiết quả là đẹp, Trưởng tốn điện hạ cũng tới đây ngắm mưa sao?” Gương mặt ôn hòa của Triệu Miên Trạch cũng đầy ý cười, “Mưa hơi lớn rồi, lên xe ngựa rồi nói chuyện chứ?” “Trưởng tốn điện hạ có việc gì sao?”. “Không có việc gì, ta tiện đường đưa người về phủ thôi.” Nhưng mày, Hạ Sơ Thất ậm ừ một tiếng.

“Không cần, xiêm y của họ quan đã ướt đẫm cả rồi.”

“Sở y quan không cần khách khí.” Triệu Miên Trạch hơi mỉm cười, “Ta vốn dĩ phải phụng mệnh của phụ vương che chở cho an nguy của ngươi, lúc trước nghe Hoàng Thạch trở về nói ngươi xuống xe ở giữa đường, chỉ dẫn theo một người hầu, ta sợ không an toàn nên dẫn người đuổi tới đây.”. Nghe giọng nói êm tại của hắn ta, Hạ Sơ Thất không khỏi híp mắt.

Nếu còn là Hạ Sở năm xưa, chỉ sợ sẽ cảm động đến mức về nhà thắp hương dập đầu, cảm tạ Phật tổ đã làm cho tấm lòng chân thành của nàng ta cuối cùng đã đả động được Triệu Miên Trạch, khiến cho hắn cuối cùng cũng chịu nhìn mình một chút rồi.

Nhưng nàng không phải Hạ Sở, không có cái tâm tư rỗi hơi đó.

Vừa chắp tay nàng vừa cười thành tiếng, nhưng ý cười hoàn toàn không vào đáy mắt.

“Trưởng tốn điện hạ có tâm, nhưng...” Như là có hơi khó xử, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt do dự, không nói thêm gì nữa.

Khóe môi Triệu Miên Trạch khẽ nhướng lên, “Sở y quan có nỗi niềm khó nói gì ư?” Hạ Sơ Thất cười khẽ, lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện, trên mặt lại xuất hiện vài phần ngượng ngùng, “Thực ra cũng không phải chuyện quan trọng gì. Chỉ là tính tình gia nhà ta thế nào điện hạ cũng biết rồi đấy, ngài ấy không thích họ quan tiếp xúc với nam tử khác. Cho dù người đó có là Trưởng tốn điện hạ, chỉ sợ cũng không được. Thế nên, hạ quan vẫn nên về một mình thì hơn.”

Nói xong câu này, nàng cũng không cho Triệu Miên Trạch mặt mũi mà cất bước rời đi. “Sở y quan dừng bước...” Quả nhiên, đàn ông thì đều rất tiện”! Hạ Sơ Thất lại một lần nữa ngô ra điều này. Không chỉ như thế, nàng nhận ra rằng Triệu Miên Trạch này là người có thể chất thích ngược trời sinh, càng không cho hắn mặt mũi thì hắn càng cảm thấy người có mặt mũi. Thầm cười lạnh trong lòng, nàng cười tủm tỉm nhìn hắn, “Trưởng tốn điện hạ còn có gì chỉ giáo ư?”

“Lúc trước Sở y quan nói, mình là bạn tốt của Miền Trạch, có đúng không?” Thì ra hắn gặp phải Hạ Tuần? Hạ Tuần nói với hắn thể sao?

Hạ Sơ Thất nhếch môi, không hề bối rối một chút nào. “Kế sách tạm thời của họ quan thôi, mong điện hạ bao dung.”

“Không sao, có thể làm bạn với Sở y quan...”

“Trưởng tốn điện hạ!” Hạ Sơ Thất ngắt lời hắn, giương mắt lên, cười, “Nói tới chuyện này, họ quan lại muốn lắm miệng một câu. Giữa ban ngày ban mặt mà cường đoạt dân nữ, nhị gia phủ Ngụy quốc Công dựa thế của ai, làm mất

mặt ai, chỉ sợ Trưởng tốn điện hạ rõ ràng nhất đúng không? Lòng yêu mến trắc phu nhân của Trưởng tốn điện hạ có trời đất chứng giám, nhưng nếu ngài không có năng lực phân biệt đúng sai... Ha ha, người như ta nghe một chút liền quên thôi, nhưng nếu không cẩn thận truyền tới tai vạn tuế gia, chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng tới việc ấn ân ái ái lâu dài của ngài và trắc phu nhân trong tương lai, Trưởng tốn điện hạ nghĩ sao?”

Lời nàng nói, trong tối ngoài sáng đều đang chỉ trích Triệu Miên Trạch cố ý dung túng cho Hạ Tuần. Lý Mạc nghe thấy thế thì khiếp vía, chỉ muốn che miệng nàng lại, làm nàng câm miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.