Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 168: Họa nhân họa cốt nan họa tâm (7)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Triệu Tôn khẽ hử một tiếng, cúi đầu liếc nàng, bàn tay vốn đang nắm lấy tay nàng dời đến cái eo nhỏ đến nỗi không đủ một nắm của nàng. Vừa nắm vừa túm, rồi hắn vững vàng quấn cả người nàng trong khuỷu tay. Động tác như vậy, đổi thành nam nhân khác làm, nhất định sẽ lộ vẻ ngả ngớn không nghiêm túc, nhưng người này là Triệu Tôn, uy nghi tôn quý trên người hắn không bị tổn hại chút nào, vẫn là cao như trăng sao sáng tỏ trên đám mây, khiến người ta cảm thấy không thể sánh kịp.

“Nói nghe xem nào.”

Trái tim Hạ Sơ Thất đập cực nhanh: “Chàng thả ta ra rồi nói.”

“Trời lạnh. Gia cũng lạnh”

Hắn nói lời này cực kỳ tự tại, khiến sự2lấp lửng từ chối của nàng ngược lại có vẻ như đang làm kiểu. Nàng nuốt nước miếng, không nhìn vào gương mặt gần trong gang tấc của hắn: “Ta muốn chế tạo penicillin!” “Penicillin? Là thứ gì?” Hắn thản nhiên hỏi, giọng điệu lạnh lùng, nhưng lại mang theo chút hiếu kì.

“Penicillin là một loại thuốc kháng sinh, có thể tăng cường rất lớn khả năng chống lại vi khuẩn của cơ thể con người, nếu như nghiên cứu chế tạo thành công, nó sẽ là loại thuốc cứu mạng thay đổi lịch sử bệnh tật của nhân loại.” Nói đâu ra đấy xong, nàng cũng không quan tâm Triệu Tôn có hiểu hay không, hoặc là nói hắn có thể tiếp nhận bao nhiêu, liền nói cho hắn ý nghĩa, những khó8khăn và sự giúp đỡ cần thiết trong quá trình nghiên cứu chế tạo penicillin.

Không ngờ rằng sau khi nghe xong, Triệu Tôn lại im lặng rất lâu.

“A Thất...” Hắn muốn nói lại thôi.

“Sao vậy?”

“Gia có thể ủng hộ nàng.” Hắn bình tĩnh nói, nhìn khuôn mặt cười tủm tỉm của nàng, chân mày cau lại: “Nhưng thần dược như vậy, nếu như truyền ra ngoài rồi, nhất định sẽ dẫn đến những phiền phức không đáng có.” Trầm ngâm một lát, Hạ Sơ Thất gật đầu: “Trước khi chưa nghiên cứu chế tạo ra, tốt nhất đừng để người khác biết.” Triệu Tôn võ khuôn mặt nàng: “A Thất nói phải đấy, cho nên...” Hắn cúi đầu xuống, một hơi thở nam tính nóng rực mang theo mùi thơm nhẹ phả thẳng vào6mặt nàng: “Gia cũng phải đòi phí ngậm miệng.” Nàng sững sờ, khuôn mặt nóng lên: “Đừng mà, có người đang nhìn đấy.” Triệu Tồn không để ý đến sự xấu hổ của nàng, hắn là đại gia, phủ Tấn Vương là địa bàn của hắn, làm sao hắn có thể quan tâm người ta sẽ nhìn thấy hay không chứ? Đôi môi nóng rực áp xuống, hắn khóa chặt eo nàng, cọ sát trên môi nàng, hôn nhẹ một cái. “Trả tiền cọc trước, còn lại về phòng rồi trả.”

Tiếng huyên náo trong viện Thanh Đường đã sớm tan đi, Triệu Tôn dẫn Hạ Sơ Thất cũng rời khỏi đó. Nhưng không một ai chú ý đến, trên đường từ viện Thanh Đường đến viện Thừa Đức, trong lúc Triệu Tôn cùng Hạ3Sơ Thất chàng chàng thiếp thiếp thì ở góc tường sau mấy cây thông tuyết lớn xanh tốt rậm rạp, Triệu Tử Nguyệt ngồi xổm ở đó, gương mặt nhỏ tràn đầy nốt đỏ, đôi mắt to rưng rưng đẫm lệ, đỏ tới mức sắp nhỏ ra máu rồi.

“Trong lòng của Thập Cửu ca, quả nhiên ta không quan trọng bằng hắn.”

Nàng ta nghẹn ngào rơi lệ. Nhưng nữ tử ngồi bên cạnh nàng ta lại không đáp lại. Triệu Tử Nguyệt hít mũi mấy lần, lấy tay áo lau mặt, mới nức nở nói: “Thập Cửu ca của ta là một đại anh hùng, sao bỗng dưng lại hám nam sắc nhỉ? Không, không đúng, Sở Thất kia, hắn không được tính là nam sắc, hắn còn không xinh đẹp bằng ta.” Công5chúa nghĩ nhiều rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.”

Triệu Tử Nguyệt quay đầu trừng mắt nhìn người đó một cái, con người của nàng đảo một vòng, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra. “Ồ, bổn công chúa hiểu rồi, nhất định là Sở Thất đã giở trò quỷ. Lòng dạ hắn rất ác độc, còn độc hơn cả rắn, nhất định là hắn đã cho Thập Cửu ca của ta uống thuốc gì mê hoặc tâm trí, khiến huynh ấy mất đi tinh thần, không rời khỏi hẳn được, có đúng không?” Một bầy quạ đen từ chân trời lướt qua, sắc trời sáng sủa không ít. Nữ nhân kia thở dài một tiếng, vẫn thản nhiên nói: “Công chúa, trở về đi.”

“Không, ta không về, bây giờ ta sẽ đi tìm Thập Cửu ca của ta!” Trong giọng nói của Triệu Tử Nguyệt lại có chút nghẹn ngào, “Thập Cửu ca trước đây yêu thương ta nhất, ngoại trừ ta, huynh ấy không thích nữ tử nào khác. Không đúng, huynh ấy nam nữ đều không thích, bây giờ làm sao lại biến thành như vậy? Huynh ấy lại kết hội với người ngoài tới dạy dỗ ta, ta không phục. Hu, ta không phục, ta muốn trở về nói với phụ hoàng và mẫu phi.”

Nàng ta càng nói càng thương tâm, căm hận đá cây tùng tuyết một cái. “Bổn công chúa sẽ đi ngay bây giờ!”

“Công chúa...” Nữ tử bên cạnh kéo cổ tay nàng ta lại, “Không được!”

“Tại sao lại không được?” Nữ tử kia im lặng rất lâu, không lên tiếng, chỉ có một mảnh góc áo bị gió thổi lất phất. Chỉ nhìn dáng vẻ thôi đã biết là một mỹ nhân rồi. Nàng ta dường như suy nghĩ một lát, mới yếu ớt than rằng: “Công chúa chung quy vẫn phải gả cho người ta, sau này có hôn phu của người yêu thương là được rồi. Còn về điện hạ, ngài ấy tự sẽ có nơi chốn của ngài ấy, muội muội chỉ là muội muội, sao có thể đánh đồng với người mà ngài ấy yêu được chứ? Hơn nữa, công chúa đối với ngài ấy mà nói, mới là người ngoài.”

“Người thương yêu sao? Ta là người ngoài?”

Triệu Tử Nguyệt mếu máo, vành mắt lại đỏ lên. “Không phải đầu, ta mới là người Thập Cửu ca yêu thương. Ta ghét hắn, ghét hắn! Ngươi cứ đợi mà xem, thứ bổn công chúa có là thủ đoạn, ta nhất định sẽ khiến Thập Cửu ca của ta ngủ trên giường của nữ nhân, xem hắn tức chết không!” Công việc nghiên cứu penicillin của Hạ Sơ Thất được triển khai rầm rộ. Có sự ủng hộ của Triệu Tôn, bất luận làm chuyện gì cũng thuận tiện hơn nhiều. Tôn Chính Nghiệp đặc biệt dành cho nàng một gian phòng trong Sở lương y, dựng mấy cái giá gỗ nhỏ, làm ra một vài dụng cụ thủy tinh mà thời đại này cực kỳ trân quý. Nàng cũng không cần quá nhiều người giúp đỡ, chỉ cần Lý Mạc và Mai Tử tới là đủ rồi. Gian phòng kia được nàng đặt tên là “Phòng nghiên cứu”, còn treo biển hiệu, ba chữ to tướng kia là do Triệu Tôn đích thân viết. Kiểu chữ mạnh mẽ hữu lực, nét bút rồng bay phượng múa, giống như con người hắn vậy.

Nàng rất thích. Chuyện trong phòng thí nghiệm, nàng không để cho người ngoài tham dự vào, cũng không để cho người ngoài biết, thường ngày bảo Nhị Quỷ tìm thị vệ canh chừng, khi nàng rời khỏi liền khóa lại. Nhất thời, lời đồn trong phủ kéo tới dồn dập. Ai nấy đều biết Sở y quan đang nghiên cứu chế tạo một loại thần dược, nhưng làm thần bí như vậy, ai cũng không biết rốt cuộc là cái gì.

Mà trong kinh sư vẫn là một vùng sóng yên biển lặng. Sóng to gió lớn chỉ cuộn trào bên dưới, người bình thường hoàn toàn không cảm nhận được. Người đương thời thích thảo luận chính sự, trong quán trà, tửu lâu, câu lan”, trong lúc đàn hát nhảy múa, rượu ngon trà thơm, luôn có người lén lút nghị luận những chuyện hư hỏng của Thiên gia triều đình và dân gian. Thế là tin tức “thần y chế thần dược” trong phủ Tấn Vương cũng không biết làm sao lại bị lan truyền nhanh chóng, người vô tâm thì coi như một chuyện hiếm lạ để thảo luận, người có ý lại đều có tính toán riêng.

(*) Câu lan: nơi hát múa và diễn kịch.

Nhoáng một cái là một ngày.

Lại nhoáng cái nữa, ba ngày đã trôi qua. Hôm nay là ngày hai mươi tháng Giêng năm Hồng Thái thứ hai mươi năm. Hạ Sơ Thất lĩnh được lương bổng đầu tiên ở thời đại này. Bổng lộc ba thạch năm đấu lương thức tính ra cũng chỉ được ba lượng bạc. Nàng có chút dở khóc dở cười, tốt xấu gì cũng là thành quả nàng lao động mà có được nên cũng không hề ghét bỏ. Trên đường từ Đông cung về phủ, nàng đặc biệt mua một con vịt quay đến Sở lương y, cùng ăn với tất cả nhân viên thực tập và các y quan trong sở. Lúc ăn, nàng không khỏi lại nhớ đến tên ngốc thích ăn thịt ngỗng nhất. Hắn bây giờ chắc là không phải lo ăn uống nữa rồi nhỉ?

Cũng không biết đến khi nào mới có thể gặp mặt, lúc nào mới là “thời cơ” mà Triệu Tôn nói.

Chưa đến buổi trưa, Nguyệt Dục lại tới.

Nàng ta tới để đo người cho Hạ Sơ Thất, nói ngoại trừ quan phục của Sở lương y ra, lúc gia thượng triều hôm nay đã đặc biệt dặn dò nàng ta phải may thêm mấy bộ trang phục mùa xuân cho nàng. Vải vóc và thợ may trong phủ đều có sẵn, cũng không tốn công gì. Cho nên, lúc quay lưng lại với nàng, nàng ta lại khẽ hỏi: “Sở Thất, có cần chuẩn bị cho cô mấy bộ trang phục nữ không, để mặc lúc ở trước mặt gia nhà chúng ta?” Nhìn gương mặt cười đoan trang hòa nhã của nàng ta, Hạ Sơ Thất lắc đầu cười mỉa.

“Không cần đâu, ta không quen.” Không có chuyện mà lấy lòng, không phải gian thì là trộm.

Tình cảm của Nguyệt Dục đối với Triệu Tôn đã bén rễ sâu trong lòng rồi, Hạ Sơ Thất làm sao lại không biết? Xét theo lòng dạ hẹp hòi của nàng thì rất khó giải thích một nữ nhân mong chờ héo hon lại tỏ vẻ lấy lòng tình địch sẽ có lòng tốt gì. Hơn nữa, cho dù có trang phục nữ, nàng cũng không có cơ hội mặc. Đã quen mặc trang phục nam, dù sao cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với trang phục nữ phức tạp, không cần phải phiền phức như vậy.

Nàng không hề khách khí mà từ chối, Nguyệt Dục cũng không nói thêm gì, chỉ cười nói chuyện thường ngày với nàng. Nói hiện nay Tử Nguyệt công chúa đang dưỡng bệnh trong phủ, việc vặt trong tay nàng ta cũng nhiều. Con người Tử Nguyệt công chúa cao quý, cũng yếu ớt, ăn uống chi tiêu đều vô cùng chú trọng, nàng ta thu xếp rất là nhọc lòng. Mà sổ sách năm ngoái nàng ta vẫn chưa tính toán rõ ràng, ruộng đất, tài sản vẫn còn đang đợi nàng ta báo cáo lên trên, ngoài ra các Như phu nhân ở các viện cũng đều cần mua sắm trang phục mùa xuân rồi, son phấn cũng cần mua sắm, nói một đống lộn xộn, cuối cùng nói đến mức khiến Hạ Sơ Thất mất kiên nhẫn.

“Nguyệt đại tỷ tỷ có việc khác tìm ta phải không?”

Bị nàng nói trúng tim đen, Nguyệt Dục sửng sốt một chút, sau đó liền cười. “Sở y quan quả thật là nhanh nhạy sắc bén. Nói tới cũng không phải chuyện lớn gì. Chỉ là gia nhà chúng ta đã căn dặn người trong phủ, bất kể chuyện gì cũng phải quan tâm đến cô nhiều hơn một chút. Nhưng ta lại biết, Tử Nguyệt công chúa là một người tính cách mạnh mẽ, hai ngày nay tới viện Thanh Đường, thường nghe nàng ta la hét om sòm nói muốn cho cô biết tay, ta chỉ sợ nàng ta nhất thời hồ đồ, hại cô chịu uất ức, cho nên muốn nhắc nhở cô vài câu, sau này gặp nàng ta thì đi đường vòng, không cần phải đối đầu gay gắt với nàng ta làm gì, mà chuốc bực vào người. Dù nói thế nào, nàng ta cũng là công chúa, là muội muội ruột của gia nhà chúng ta, đúng không?”

Tốt bụng như vậy sao? Theo những gì Hạ Sơ Thất biết, Triệu Tử Nguyệt mấy ngày nay đều đang dưỡng “mụn nhện” ở viện Thanh Đường, cũng không có thời gian rảnh rỗi ra ngoài giày vò người khác, mắng nàng thì dĩ nhiên là không thể thiếu được rồi. Nhưng người ta muốn làm chuyện hồ đồ, nàng còn có thể ngăn được chắc?

Nở nụ cười, nàng chắp tay hành lễ với Nguyệt Dục. “Đa tạ Nguyệt đại tỷ chỉ điểm, Sở mỗ thực sự vô cùng cảm kích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.