Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 17



“Sáu lượng? Tại sao?” Hạ Sơ Thất tức giận quát lên chói tai.

“Nếu như người sống lâu trăm tuổi thì có thể sống thêm 85 năm nữa. Như thế, mỗi năm ngươi sẽ được nằm lượng tám. Cho ngươi sáu lượng, không cần thối lại.*”

(*)Ý của Vương gia là 500 lượng đã đồng ý đó là số tiến tính cả đời của Hạ Sơ Thất, nên chia ra cho 85 năm, mỗi năm Sơ Thất sẽ được nằm lượng tám.

“Ngươi... Khốn kiếp, ông đây liều mạng với ngươi!”

Cảm giác bị sỉ nhục chỉ số thông minh khiến nàng suýt nữa không thở nổi, nhất thời kích động khó chịu,

máu nóng bốc lên đầu. Hạ Sơ Thất nhất thời hóa thành con sói con, quên quy tắc sinh tồn của phụ nữ cổ đại là phải “giả vờ ngoan ngoãn ngốc nghếch”, mà nhanh như chớp xông đến chỗ Triệu Tôn, khí thế như ưng, chỉ hận không thể cắn chết hắn.

Nhưng vóc người nàng quá nhỏ bé, chỉ đứng đến bả vai người ta nên không phải đối thủ của hắn, nhảy vài cái cũng chỉ bắt được cái tay viết chữ của hắn, cắn chặt lấy bàn tay.

“A! Gia!”

Nguyệt Dục và Mai Tử bị dọa cho sững sờ.

Các nàng nào dám nghĩ một cô gái mà cũng dám cắn Vương gia chứ? Triệu Tôn lại không hề cử động, chỉ lạnh lùng nhìn đỉnh đầu nàng, không biết đang suy nghĩ gì.

Trong phòng yên lặng như tờ.

Mãi đến khi trong miệng Hạ Sơ Thất nếm được mùi máu tươi thì nàng mới tỉnh táo lại. Đây không phải xã hội pháp chế hiện đại mà là vương triều phong kiến, Hoàng quyền đứng cao nhất. Còn người nàng cắn lại là một Thân vương cầm binh tôn quý. Nàng bèn hậm hực nhả ra, chột dạ nhìn hắn, chỉ thấy hắn thu tay lại, đôi mắt như miệng giếng nước sâu, không chút gợn sóng.

Quả nhiên là cầm tinh con chó.” Hạ Sơ Thất không biết Triệu Tôn đang nghĩ gì, nhưng nghĩ đến hai cái mạng của mình và Lan Đần thì giọng liền thỏ thẻ, hạ mình xuống, bàn tay nhỏ xinh nịnh nọt vuốt trên mu bàn tay hắn, ngoan ngoãn như con mèo, “Gia, không sao đâu, vết thương nhỏ, chỉ là vết thương nhỏ thôi... Ha ha ha, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi mà...” “Lần sau...” Giọng nói Triệu Tôn cực trầm, có chút ậm ờ khó hiểu, “Sẽ không dễ dãi như thế đâu.”

Phù!

Hạ Sơ Thất thở phào nhẹ nhõm!

Hắn thế mà lại không tính toán? Còn cho phép có lần sau? Hạ Sơ Thất còn chưa kịp thở phào thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng thở hồng hộc, tiếng nói chói tai của Trịnh Nhị Bảo.

“Gia! Xảy ra chuyện rồi!”

Sau đó, cậu ta chạy vọt vào như một cơn gió, đầu đầy mồ hôi lạnh. “Gia, nổ rồi, nổ rồi. Cái thứ quái lạ đưa đến Thần Cơ doanh bị nổ rồi, còn làm người khác bị thương nữa!”

Hạ Sơ Thất kinh hãi, nhưng Triệu Tôn chỉ bình tĩnh phẩy tay. “Chuẩn bị ngựa, đến Thần Cơ doanh.” Nói xong hắn liền bước nhanh ra phía ngoài, thấy nàng đứng ngẩn người ở đó không động đậy, Triệu Tôn quay đầu nhíu mày quát, “Đi theo ta!”

Vương gia cưỡi ngựa, oai hùng phóng khoáng.

Gã sai vặt chạy theo, tội nghiệp đáng thương.

Ra khỏi trạm Tây, Triệu Tôn dẫn theo mười mấy thân binh, nhanh chóng đến Thần Cơ doanh ở phía Đông trạm dịch. Hạ Sơ Thất mặc đồ nam, còn cột bắp chân quái dị đi theo phía sau ngựa của hắn, vắt giò lên cổ chạy thì mới theo kịp hắn được. Đoàn người vừa vào đến Thần Cơ doanh đã thấy ngay mấy trăm binh sĩ mặc áo giáp chờ trên giáo trường, rõ ràng đã nhận được tin Điện hạ sắp tới từ sớm, chỉ chờ Triệu Tôn cưỡi chiến mã đến là đồng loạt quỳ trên đất, hành đại lễ trong quân đội.

“Tham kiến Tần Vương điện hạ!”

Triệu Tôn lạnh lùng ngồi ngay ngắn, tư thế cao quý ngời ngời.

“Đứng dậy đi.”

“Tạ điện hạ!”

Trong tiếng hộ rung trời lở đất, Hạ Sơ Thất vẫn luôn quan sát Thần Cơ doanh này.

Tục ngữ nói, người ngoài nghề xem trò hay, người trong nghề xem cách thức. Từ trang bị đến kỷ luật, nàng có thể khẳng định đây là một quân đội có kỷ luật nghiêm minh. Trong thời đại binh khí lạnh này, kỷ luật quân đội gần như quyết định năng lực chiến đấu của một người. Bởi vậy, có thể thấy Triệu Đê Tiện luôn hời hợt này rất có năng lực thống lĩnh quân đội.

“Trần Đại Ngưu, tình hình thế nào?” Triệu Tôn vừa dứt lời thì một người đã đi ra khỏi hàng, thân hình cao lớn, mặc giáp đen uy phong lẫm liệt, chùm tua trên mũ giáp bay bay theo gió. Người đó tiến đến phía trước, cầm đao quỳ một gối, ôm quyền nói. “Bẩm điện hạ thứ kia nổ thành một hố sâu ba thước. Ngô tham tướng bị nổ mất một chân.” Triệu Tôn rũ mắt, nhảy xuống ngựa, không nhìn Hạ Sơ Thất nhưng lại rất tự nhiên đưa roi ngựa trên tay cho nàng, “Đi, thăm Ngô tham tướng.”

Khuôn mặt ngăm đen của Trần Đại Ngưu hơi đỏ lên, lại ôm quyền hành lễ lần nữa.

“Điện hạ, là thuộc hạ quản lý không tốt, nguyên nhận hai mươi quân côn.”

Trần Đại Ngưu là điển hình của người xuất thân trong quân đội, tính tình thật thà, là người cố chấp. Tuy không biết được mấy con chữ nhưng từ lúc mười lăm tuổi y đã nhập ngũ, hành quân chiến đấu rất nghiêm túc. Về sau Nam chinh Bắc chiến cùng Triệu Tôn, lập được quan công hiển hách, cũng dựa vào khí thể đó mà được ngồi trên vị trí Tủ tướng Kim vệ quân.

Triệu Tôn hừ lạnh nhìn y, mặt vô cảm phẩy tay áo.

“Dẫn đường!”

Hạ Sơ Thất theo sát phía sau, thấy tướng sĩ xung quanh đều cúi đầu không dám nhìn hắn thì cảm thấy rầu rĩ.

Quả nhiên là Diêm Vương sống. Lúc nàng đang suy nghĩ thì lại nghe “Diêm Vương” lạnh lùng hỏi: “Tên của thứ kia là gì?”

Hạ Sơ Thất suýt bị sặc nước miếng, ho nhẹ một tiếng rồi nén giọng nói, “Bom shit.”

“Bom... shit?” Triệu Tôn dừng bước, rõ ràng là không hiểu, bèn liếc nàng, “Nói rõ ra.” “Thì là cái.... lúc đại tiện... phì...” Hạ Sơ Thất cười phì một tiếng, đến mức khuôn mặt nhỏ xinh méo xẹo. Triệu Tôn đen mặt, “Cái đó là học được, hay là gia truyền?”.

Nàng có thể nói đó là vũ khí do huấn luyện viên Hồng Thứ dạy cho không?

Ngày đó nàng nhờ thợ rèn gom khí mê-tan, chế vỏ trang bị. Mà khí này có thành phần chủ yếu là mê-tan, bình dân gọi là khí gas. Sức nổ của khí gas có thể tạo thành một cái hố sâu cũng chẳng có gì là lạ. Điều đặc biệt là nàng có thả phân bên trong, vốn dùng để dọa Triệu Đê Tiện, ai ngờ lại hại người khác.

Hạ Sơ Thất suy tính một lát mới hất mặt, nói khoác lác bằng giọng chỉ mình hắn nghe thấy.

“Cũng là do bản cô nương đây tốt bụng, chỉ dùng bom shit đối phó các người. Nếu đổi thành bom nguyên tử, bom hydro... thì làm gì đến lượt ngài bắt nạt ta? Ngài có hiểu bom nguyên tử là gì không?”

Ánh mắt Triệu Tôn uy nghiêm lạnh lùng, nhưng vẻ mặt lại đầy thắc mắc. Hạ Sơ Thất thấy thì rất đắc ý, chớp mắt chế nhạo: “Tiếc là với chỉ số thông minh đó của ngài thì chỉ sợ là không hiểu được đâu.”

Triệu Tôn giận tái mặt, “Lúc về sẽ trừng trị ngươi sau.”

Đại quân Kim vệ trị quân nghiêm minh, cũng rất chú trọng đến việc chữa bệnh. Trong Thần Cơ doanh cũng có hai y quan.

Vào trong lều, chỉ thấy có một người đàn ông nằm trên giường, cả người bẩn như bị dội phân, trong phòng cũng bốc mùi phân và nước tiểu, khiến người khác phải cau mày, nhưng lại không dám tỏ vẻ trước mặt Vương gia.

Mùi thối đầy phòng, nhưng Triệu Tôn vẫn toát được vẻ cao quý. Hắn chắp tay, nhìn Hạ Sơ Thất.

“Đi, xem chân hắn bị thương thế nào.” Hạ Sơ Thất sửng sốt một lát, chỉ vào mình, thấy hắn gật đầu khẳng định thì mới không tình nguyện đáp ứng một tiếng.

“Vâng.”

Nàng thật không ngờ Triệu Tôn sẽ cho nàng xem bệnh. Có điều, chưa nói đến chuyện nàng là thầy thuốc, bom shit này cũng do nàng chế tạo. Hôm nay khiến người vô tội bị thương, còn nổ đến gãy chân, ít nhiều gì nàng cũng thấy áy náy. Kiểm tra vết thương ở chân một chút, Hạ Sơ Thất nắn dần lên, “Nơi này có đau không?” “Á... ôi...” Người nọ rên khe khẽ, “Đau.” Khi tiếng rên rỉ vừa vang lên thì Hạ Sơ Thất đã suýt hét lên. Ngô Tham tướng chính là một trong số hai người ở trại ngựa hôm đó.

Gần như theo phản xạ có điều kiện, nàng đột nhiên quay lại nhìn Triệu Tôn. Sắc mặt người nọ vẫn như thường, lạnh lùng ác liệt như không phát hiện ra tham tương phản bội hắn.

Nhưng nàng lại đột nhiên cảm thấy... Triệu Tôn biết, chắc chắn là biết.

Thậm chí, hắn không tiện ra tay, nên mới chơi xấu như thế.

Ra khỏi Thần Cơ doanh, Triệu Tôn liền đến viện Dịch quản.

Viện Dịch quán là một viện ba gian ở giữa Nam và Bắc. Phòng chính Hoa Đường tạm thời thành phòng nghị sự của Triệu Tôn.

Lúc này Hạ Sơ Thất đã đổi quần áo làm việc. Một bộ áo dài xanh đen, một cái mũ nô bộc, đi đôi giày vải, thắt dây vải, ăn mặc như những gã sai vặt bình thường khác, đứng bên cạnh Triệu Tôn, chính thức trở thành nô bộc của Tấn Vương gia.

Triệu Tôn nghiêm nghị lạnh lùng, nhíu mày nhìn cách bố trí phòng vệ ở biên giới nước Una.

Phía dưới có khoảng mười người, tất cả đều ngồi ngay ngắn, im lặng. Điều khiển Hạ Sơ Thất buồn bực chính là trên bàn bọn họ đều bày mâm trái cây, mùi hoa quả thơm ngon ấy sắp khiến cho những con sâu thèm ăn trong dạ dày nàng bò ra rồi. Nhưng nàng lại chỉ có thể đứng yên không nhúc nhích, mặc cho cái bụng sôi lên “ùng ục”.

Từ lúc nàng ký khế ước bán thân thì đã là người của Triệu Tôn. Hoặc nói đúng hơn, nàng đã trở thành nô bộc nhà hắn.

Xã hội phong kiến quả nhiên không có nhân quyền gì hết! Nàng tội nghiệp nuốt nước miếng, thỉnh thoảng xoa đầu ngón tay, chà xát trong lòng bàn tay, cảm giác thời gian trôi qua còn chậm hơn rùa. Cuối cùng, khi nàng đứng mỏi cả chân thì “Diêm Vương mặt lạnh” mới liếc nàng. Ánh mắt nàng sáng lên.

Không phải thấy nàng đáng thương nên cho nàng ăn hoa quả chứ? Nhưng sự thật chứng minh, nếu bản tính của tên để tiện này có thể sửa, thì cái sọt cũng có thể đựng cả biển lớn. Triệu Đê Tiện chỉ chỉ vào vai mình, nháy mắt với nàng, rồi lại quay đầu bàn bạc phương án với các tướng quân của hắn, đầu thèm quan tâm đến năng sống chết ra sao?

Hạ Sơ Thất tức giận, hít sâu một hơi, ân cần hỏi thăm tổ tiên nhà hắn, rồi mới đưa hai tay lên xoa bóp cho hắn.

Lòng Hạ Sơ Thất uất ức! Nàng là một nhân tài đấy. Y thuật, quân sự, chiến thuật... Nàng đều có thể làm được.

Chẳng lẽ Triệu Tôn không phát hiện ra sao? Chẳng lẽ Triệu Tôn mua nàng về để làm những việc nặng này?

Mãi đến khi nàng xoa bóp đến mức muốn gỡ cả vai Triệu Tôn xuống thì cuộc họp quân sự của hắn mới xong. Các tướng quân mặc giáp đeo đao lần lượt rời khỏi Hoa Đường. Triệu Tôn mệt mỏi, lười biếng tựa vào ghế, khẽ nhấp một ngụm trà xanh Trịnh Nhị Bảo đưa tới, nhắm mắt dưỡng thần, cứ như đã quên mất nàng.

Hạ Sơ Thất đen mặt, không nhịn nổi nữa.

“Này!”

Triệu Tôn không mở mắt ra, giọng nói mệt mỏi khàn khàn, “Gọi gia.” Âm thầm nghiến răng một lát, Hạ Sơ Thất mới nhẹ nhàng nói, “Gia.”

rn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.