*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đùa bỡn mấy chuyện cỏn con với một tiểu cô nương, Hạ Sơ Thất rất đắc ý.
“Hay quá! Sở Thất, ngươi lợi hại quá!” Triệu Tử Nguyệt kinh ngạc, hai mắt lấp lánh, nhìn những con nhện kia rồi lại nhìn Hạ Sơ Thất, hưng phấn đến mức sắp nhảy dựng cả lên. “Ngươi làm thế nào mà được như thế? Mau, mau dậy cho ta!”
“Chờ ta sau khi trở về sẽ dạy cho người, hiện tại không còn sớm nữa, Thái tử gia còn đang chờ ta đấy.”
“Không mà.”
Thấy nàng ta lầm bầm quấn lấy mình, mặt Hạ Sơ Thất cứng ngắc lại. “Mới vừa rồi đã hứa xong, người không được quấn lấy ta nữa. Công chúa lá ngọc cành vàng, sao có thể nuốt lời chứ?”
“Được, ta không quấn lấy người nữa.” Triệu Tử Nguyệt buông nàng ra, sau đó2trừng mắt, “Ta chỉ đi theo ngươi là được. Ta không nói, ngươi coi như ta không tồn tại, được không?” Thấy dùng biện pháp mềm không được, Hạ Sơ Thất đành dùng biện pháp cứng rắn. Lùi lại mấy bước, nàng khom người với công chúa, phất ống tay áo rồi vội vàng đi ra bên ngoài. “Ngươi dừng lại! Sở Thất, ngươi dừng lại đó cho ta!” Triệu Tử Nguyệt gấp đến nỗi giậm chân một cái, rồi muốn đuổi theo. “Quỷ ca...” Hạ Sơ Thất thực sự sợ dây dưa với tiểu ma nữ này, quay đầu sang đánh mắt với Nhị Quỷ, “Làm phiền người giúp ta chăm sóc công chúa một chút, hôm nay ngươi không cần đi theo giúp ta ở phủ Thái tử.” Nàng nhìn ra được Nhị Quỷ cũng sợ trêu chọc đến Triệu Tử8Nguyệt, nhất là dưới mệnh lệnh hôm qua của Triệu Tổn, cưỡng ép mang Triệu Tử Nguyệt về viện Thanh Đường, tiểu ma nữ kia đã hận không thể ăn tươi nuốt sống y, bây giờ lại “chăm sóc” nàng ta, y còn có đường sống sao? Y cảm thấy lạnh cả lưng, khuôn mặt cũng hiện ra vẻ u sầu, “Sở y quan, điện hạ lệnh cho ta đi cùng với ngài đến Đông cung.”
Vì để thuận tiện cho công việc ở Đông cung, Hạ Sơ Thất càng thêm kiên định ý nghĩ không dẫn Nhị Quỷ theo, nàng cười tủm tỉm chớp chớp mắt với y rồi lại chắp tay thở dài, “Không cần, không cần, tự ta sẽ bàn giao với điện hạ. Đa tạ Quỷ ca, bái bai, ta giao công chúa cho người đó.”
Dứt lời, nàng không nhìn6“tiểu nương tử chưa lập gia đình” kia mà dùng tốc độ cực nhanh dẫn Lý Mạc rời khỏi. Triệu Tử Nguyệt phía sau tức giận mắng to, giọng nói bén nhọn đến nỗi nàng hận không thể bịt tại mình lại, không khỏi cảm khái mà thở dài, “Muội mà thật sự là đàn ông, cũng không dám cưới nàng ta. Nếu không, bị nàng ta ầm ĩ thế thì không chết không được.”
“Đã không cưới nàng ta, vậy mà muội còn trêu chọc nàng ta làm gì?” Lý Mạc liếc nàng một cái.
Hạ Sơ Thất cười đắc ý một tiếng, “Ha ha, nếu như ngay cả lưu manh cũng không làm được, sao có thể làm thần y chứ?”
Đồng cung. Hôm nay thời tiết rất tốt, Hoàng công công chuẩn bị một cái giường êm ái bên cạnh cửa sổ cho3Thái tử, đỡ y đến ngồi ở đó. Mở cửa sổ ra, gió thổi hiu hiu vào phòng, khiến cho màn tơ trong điện nhẹ nhàng phấp phới, bầu không khí tối tăm u ám nhiều ngày tựa như cũng nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.
Hạ Sơ Thất cẩn thận từng li từng tí kiểm tra những cái vảy da trên người Triệu Chá.
Những vết loét của bệnh giang mai đã có một số chỗ tốt hơn, đã kết vảy, có một số vảy tróc ra, thịt non màu hồng sinh trưởng ở dưới, còn có một số mới phát tác, đang giương nanh múa vuốt, trừng mắt nhìn nàng.
Không có penicillin thì bệnh giang mai là một vấn đề khó khăn. Dược vật lúc trước nàng dùng chỉ có thể khống chế được bệnh tình, nếu muốn triệt để chữa khỏi5thì thật sự là vô cùng gian nan. Nhẹ nhàng chấm nước thuốc, Hạ Sơ Thất bôi lên những vết loét cho Triệu Chá, theo từng đợt thuốc được bôi, làn da trên cơ thể chỉ còn da bọc xương của y bóng loáng, nhìn càng thêm gầy gò.
“Thái tử điện hạ, đợi thêm mấy ngày nữa, ta có thể dùng thuốc mới cho ngài rồi.” Trên trán Triệu Chá đầy mồ hôi lạnh, thuốc nước kia ở trên người y kích thích làn da đau nhức. Nhưng thấy ánh mắt chuyên chủ của Hạ Sơ Thất, y không nói gì, ánh mắt ôn hòa, cười yếu ớt nhìn nàng: “Thực ra, việc bôi thuốc này, Sở y quan không cần phải tự mình đến làm, ngươi sẽ mệt lắm.”
Thấy y chỉ còn da bọc xương mà vẫn còn có tâm trạng yêu quý một y quan, Hạ Sơ Thất nhướng mày, không hỏi thán phục vị Thái tử này đúng là có thể gánh được mấy chữ “trạch tâm nhân hậu”. “Ta là thầy thuốc, cũng đã học qua hộ lý, bọn họ không làm tốt bằng ta. Hơn nữa, những vết loét này nếu không được xử lý cẩn thận, có thể sẽ để lại sẹo, như thế sau này sẽ rất khó coi.” Tóc mai nơi thái dương Triệu Chá đã ướt đẫm, nhưng vẫn nở nụ cười. “Bổn cung đã già rồi, cần gì để ý đến dung mạo chứ?” “Ha, ngài mới từng này tuổi, sao lại gọi là già? Vẫn còn trẻ mà.” “Người đã qua bốn mươi tuổi, biết thuận theo số mệnh.”
Đàn ông bốn mươi tuổi, đối với người thời hiện đại mà nói, vẫn còn có thể đi bar, hát karaoke rồi tìm mấy cô gái chơi đùa, nhưng người này lại nói mình đã già. Hạ Sơ Thất bất đắc dĩ mím miệng, đang nghĩ xem làm thế nào để nói tới chuyện nàng muốn biết, lại nghe Triệu Chá đột nhiên hỏi một câu, “Hôm nay ta thấy người thỉnh thoảng ngây ngẩn, có chuyện gì muốn nói với ta sao?” Tiếng trái tim đập thình thịch” vang lên, Hạ Sơ Thất nghe được cả tiếng thở hổn hển của bản thân mình. Vị Thái tử gia này luôn khiến cho người ta có cảm giác “hiền lành vô hại”, nhưng đã có ba phen bốn bận chứng minh, tính tình y mặc dù nhân hậu, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc bén, đại khái là do hơn được nàng mấy năm ăn cơm, cho nên có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng.
“Đúng là có chút việc. Ha ha!” Nàng cười phụ họa nhưng lại không nói là chuyện gì.
Nhìn nét mặt nàng, Triệu Chá quay đầu đi, khoát tay với Hoàng Minh Trí, “Các ngươi lui ra đi.” “Vâng, điện hạ.” Hoàng Minh Trí hô lên rồi dẫn mấy người cung nữ lui ra ngoài.
Trong điện chỉ còn lại hai người bọn họ. Vẫn là Triệu Chá lên tiếng trước, “Sở Y quan buồn rầu vì chuyện tuyển phò mã sao?” Nghĩ đến chuyện đó, Hạ Sơ Thất không khỏi cười khổ, “Hạ quan đúng là không xứng với tiểu công chúa. Bất quá...” Thoáng chần chừ một lúc, nàng đứng lên, đầu tiên là lui về sau hai bước, sau đó mới cung kính rũ tay áo, nghiêm túc với Triệu Chá một cái, “Hạ quan không dám lừa gạt điện hạ, thực ra là hạ quan có chuyện khác muốn nhờ.”
Triệu Chá hòa nhã nhìn nàng, “Ngươi nói đi.” Hạ Sơ Thất không ngẩng đầu lên mà nói tiếp: “Hạ quan nghe nói trước kia Thái Y Viện đã từng có một thái y gọi là Thôi Lương Bật, có nhiều thành tích trên con đường y học. Những ngày qua, họ quan một mình nghiên cứu bệnh tình của điện hạ, thường xuyên có một số vấn đề không thông, muốn tìm vị Thôi thái y này để cùng nhau nghiên cứu, có người cùng nghiên cứu sẽ tốt hơn, mong điện hạ ân chuẩn”
Thật lâu sau, Triệu Chá cũng chưa nói gì.
Ngay khi bàn tay Hạ Sơ Thất đang nắm chặt có chút ẩm ướt, mới nghe được y nhẹ nhàng nói, “Thôi thái y đúng là một vị thái y tốt, cũng đúng là người của cục Điển dược ở Đông cung, nhưng hai năm trước hắn gặp phải chuyện bất hạnh, chỉ sợ là...” Nói đến đây, y không nói tiếp nữa, mà đẩy vấn đề này sang cho nàng, “Sở Y quan, chẳng lẽ ngươi chưa nghe qua vì sao hắn tới Đông cung ư?”
Trên trán Hạ Sơ Thất có chút mồ hôi lạnh, nàng ngẩng đầu lên mỉm cười. “Hạ quan ngu dốt, thực sự là không biết.” Triệu Chá nhìn nàng thật sâu rồi nói, “Hắn câm.” “A” một tiếng, Hạ Sơ Thất suýt chút nữa thì thất thố, “Câm sao?” Triệu Chá gật nhẹ đầu khẳng định rồi nói một lần nữa, “Câm, không nói chuyện được.” Hạ Sơ Thất không biết mình đi ra khỏi tẩm cung của Thái tử như thế nào.
Dư âm bản án của Ngụy quốc công đã tan, bây giờ nàng chỉ biết có hại chứng cứ, một cái là con vẹt, dù nó hiểu nhân tính nhưng cũng chỉ là một con chim. Một cái khác là thái y Thôi Lương Bật, nhưng y đã cấm, sao nàng có thể mong chờ một người câm có thể nói chuyện chứ?
Nghĩ lại thì cũng đúng.
Nếu nàng có thể nghĩ tới mấy vấn đề này, những người kia đã làm việc trái lương tâm như thế thì sao lại không nghĩ ra được chứ? Chắc chắn là đã hủy hết chứng cứ, để cho mình không thể tìm ra được mới đúng.
Nàng nên làm thế nào để làm rõ được chân tướng sự việc năm đó bây giờ? Mấu chốt nhất chính là chính nàng cũng không biết cuối cùng thì chân tướng là như thế nào. Chẳng lẽ đường bị chắn hết rồi sao? Nàng không yên vén rèm xe rồi bước lên ghế xe ngựa.
“Sở tiểu lang nghĩ gì mà nhập thần như thế?” Trong xe ngựa đột nhiên vang lên một giọng nói dọa cho nàng nhảy dựng. Đó là một người mặc áo đỏ, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, dáng ngồi nghiêng hơi lười biếng, gương mặt mãi mãi không biết là đang cười châm chọc hay khinh thường - Đông Phương Thanh Huyền!
Đầu óc nàng trống rỗng rồi bỗng nhiên hiểu ra.
Đúng rồi! Đông Phương Thanh Huyền năm đó đã tiếp nhận bản án của Ngụy quốc công, hắn ta có thể biết được chuyện gì hay không?
“Xin chào Đại đô đốc!” Nàng cười nói. Những nụ cười này khiến cho Đông Phương Thanh Huyền đang cười bỗng sững sờ cả người. Nụ cười của nàng giống như là thợ săn nhìn thấy con mồi rồi cười âm hiểm vậy, giống như là chỉ một giây sau, nàng sẽ nhào tới nuốt hắn ta vào bụng, vừa gian manh vừa xảo trá, khiến cho hắn ta vô cùng khó chịu.
“Sở tiểu lang nhìn thấy bản tọa liền cười, xem ra hôm nay bản tọa đến đây là đúng rồi chăng?” Hạ Sơ Thất cố gắng duy trì nụ cười ôn hòa, không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh hắn ta, khi xe ngựa chậm rãi rời đi, mới quay sang nhìn hắn ta rồi nói, “Đại đô đốc tìm tiểu nhân có việc gì sao?”
Nụ cười gần như hoàn mỹ của Đông Phương Thanh Huyền nở rộ ra.
“Đừng nói tiểu nhân, ngươi bây giờ là phò mã gia. Thanh Huyền không gánh nổi.”
“Có việc gì cứ nói thẳng ra, đừng ở đây châm chọc khiêu khích!” Chuyện “phò mã gia” khiến cho sắc mặt nàng khó coi, nhưng Đông Phương Thanh Huyền lại cười càng xán lạn hơn. “Không có chuyện gì, Thanh Huyền chỉ tiện đường đi cùng Sở y quan mà thôi.” Tiện đường sao? Hạ Sơ Thất nheo mắt, bỗng nhiên hiểu ra rồi cười chế nhạo.
“Chuyển vàng à?” Đông Phương Thanh Huyền nhẹ nhàng nắm ống tay áo trên người, nhìn nàng rồi cười một tiếng, chậm rãi nhích tới gần người nàng, gần đến nỗi cả người Hạ Sơ Thất cứng ngắc cả lại, hắn ta mới cười quyến rũ một tiếng, “Sở tiểu lang, thật sự là thông minh.”
Cảm tạ!” Hạ Sơ Thất nhích ra xa một chút.