Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 192: Màn cắm sừng kỳ lạ nhất (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cánh môi dưới đỏ tươi của Nguyệt Dực bị cắn để lại vài dấu răng sâu hoắc, sắc mặt trắng bệch trông khó coi hơn lúc trước những vài lần. Ngày thường nàng ta luôn cho người khác cái cảm giác ôn hòa hiền hậu, lần này có thể là do quá kinh hoảng, nên biểu cảm trên khuôn mặt thể hiện rõ bốn chữ “có tật giật mình”, điều này khiến Hạ Sơ Thất nảy sinh ra cái cảm giác không được quan cho lắm. Thế nhưng, nàng ta không hề biện bạch gì cho mình, mà chỉ dập đầu thật mạnh xuống đất. “Nô tỳ không có gì để nói, mặc cho vương gia trị tội.”

Tục ngữ nói rất đúng, “Chỗ ngứa có rận, chỗ sợ có quỷ”, nàng ta vội vàng thừa nhận như thế, ngoài trừ việc trong lòng có “con quỷ”2khác ra thì quả thật rất khó giải thích được bằng lối tư duy bình thường. Giờ thì Hạ Sơ Thất không chỉ thấy kỳ quái, mà còn cảm thấy khá là quái dị.

Chuyện này rất không giống tác phong của Nguyệt Dục.

“Quả nhiên là do ngươi hại công chúa?” Thanh Đằng vốn dĩ đang quỳ dưới đất, nghe thấy thể lửa giận của nàng ta dâng lên, bất chấp việc Triệu Tôn đang có mặt ở đây, nàng ta chỉ thẳng vào mặt Nguyệt Dục mắng chửi, nghiến răng ken két, “Lúc đó ta đã thấy ngươi lén lút lấy thứ gì đó ra, cảm thấy không đúng lắm nên mới lén đi theo ngươi, kết quả thấy người đổ thứ đó xuống gốc cây hoa quế, không khiến người khác sinh nghi cũng khó, nhưng cho dù là như thể, ta cũng không bao8giờ ngờ đến người lại làm như thế thật... Nguyệt đại tỷ, sao ngươi có thể nhẫn tâm hại công chúa nhà ta như vậy? Công chúa vô oán vô thù với người, người mới mười bốn tuổi, sao người lại có thể độc ác như vậy?”

Thanh Đằng vừa nói vừa rơi nước mắt. Nếu hỏi ai là người tiếp xúc với công chúa lâu nhất, người ấy chính là nàng ta.

Gần như ngày nào nàng ta cũng sửa lại thành ngữ cho công chúa, tuy công chúa có tính tình nóng nảy bộp chộp, nhưng không phải là người xấu. Thỉnh thoảng công chúa cũng sẽ chơi xỏ nàng ta, nhưng cũng chỉ dùng những trò tinh nghịch vặt vãnh, cùng lắm thì nhân lúc nàng ta ngủ vẽ mặt mèo, tô mày rậm cho nàng ta, làm người khác cười ầm lên... nhưng số6những điều đó với một công chúa nằm im bán sống bản chất như lúc này, Thanh Đằng càng hy vọng công chúa có thể tỉnh dậy tiếp tục chơi xỏ người khác, tiếp tục đọc những thành ngữ râu ông này cắm cằm bà kia hơn.

“Điện hạ, người nhất định phải làm chủ cho công chúa.”

Thanh Đằng nói liên hồi, còn Nguyệt Dục chỉ cúi gằm mặt, cắn chặt môi, dáng vẻ không sợ cái chết, dù thế nào cũng không chịu lên tiếng. Hạ Sơ Thất nhìn nàng ta một lúc, rồi gác cằm, nhìn sang Triệu Tổn đang ngồi yên tĩnh. Nhưng mặt hắn vẫn lạnh lùng, không ai biết rốt cuộc hắn đang suy nghĩ điều gì. Qua một lúc lâu sau, giống như đã suy nghĩ xong, mới nghe thấy hẳn lên tiếng hỏi Nguyệt Dục.

“Ai đã sai khiến ngươi?” Nguyệt3Dục đang cúi gằm mặt, bỗng khẽ ngẩng lên, vành mắt đỏ bừng, nhưng vẫn không bật khóc. “Bẩm gia, không ai sai khiển nô tỳ cả. Ngoài trừ việc đổi huấn hương thì nô tỳ không biết gì nữa.” Hừ lạnh một tiếng, sự lạnh lẽo trong mắt Triệu Tôn càng dày đặc thêm, “Vì sao lại đổi huân hương?” “Nô tỳ, nô tỳ...” Nguyệt Dục cắn môi dưới, nhìn Triệu Tôn chằm chằm, trong đáy mắt ấy dường như có từng cơn sóng ngầm vỗ vào, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh, “Nô tỳ không biết, vương gia cứ xử tội nô tỳ thoải mái. Nhưng mong chủ tử... đừng truy hỏi nô tỳ nữa.”

Nàng ta đang che giấu giúp ai? Hạ Sơ Thất nhếch khóe môi lên, nhìn nữ tử có sắc mặt trắng bệch, cơ thể tiều tụy, giọng nói nghẹn5ngào, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề thất thổ một chút nào, nàng cảm thấy chuyện ngày hôm nay không hề đơn giản như thế.

Đang nghi ngờ, nàng nghe thấy Triệu Tôn phân phó, “A Thất, nàng đi xem lư hương kia.”

Bị hắn điểm danh, Hạ Sơ Thất vốn đang xem kịch bỗng sửng sốt, “À, được.”

Nàng từ từ đi đến.

Không thể không nói, khả năng nhạy cảm với các vị thuốc, ngửi mùi phân biệt được thuốc được xem như bản lĩnh trời sinh lợi hại nhất của nàng. Hạ Sơ Thất cầm chiếc tráp kia lên, dùng hai ngón tay bóp bột tàn hương trong đó, rồi đưa lên mũi ngửi, vừa ngửi xong, nàng liền biến sắc.

“Sao vậy?”

Nghe thấy câu hỏi của Triệu Tôn, con người nàng bỗng tối màu, không dám tin cho lắm, nàng lại lấy một ít bột tàn hương ra, nghiên cứu kỹ một hồi, cuối cùng cũng xác định được thành phần, nhưng lại chấn kinh vô cùng. “Nói thẳng!” Triệu Tôn nhìn dáng vẻ sửng sốt của nàng, hắn trầm giọng xuống.

Suy nghĩ một lúc, Hạ Sơ Thất bưng chiếc tráp kia đến trước mặt hắn, nhìn vào mắt hắn, nàng suy nghĩ lúc lâu, rồi mới dùng tiếng nói cực nhỏ, nói cho hắn nghe, “Thành phần xuân dược trong hương là do ta bào chế. Cái lần xử lý Đông Phương Thanh Huyền ở huyện Thanh Cương kia, thứ ta dùng chính là nó.” Triệu Tôn nhướng mày, con ngươi sâu như đáy giếng, “Nàng chắc chứ?” “Đúng, ta rất chắc chắn.” Hạ Sơ Thất đặt chiếc tráp lên bàn, nàng nhướng mày, nở một nụ cười tự giễu, “Thứ này có dược tính rất mạnh, ăn vào rồi không chỉ khiến người khác chịu không nổi, cho dù chỉ là mùi được xông ra cũng vẫn sẽ làm người khác trúng chiêu. Nhưng, chàng tin không? Ta luôn để nó trong nhĩ phòng của viện Thừa Đức, sau khi về Kinh Sư, không còn đụng đến nó nữa.” Triệu Tôn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm nàng, cất tiếng nói bình thản. “Gia tất nhiên là tin nàng.”

Những ngày qua, vì để điều chế ra penicillin trị bệnh giang mai của thái tử Triệu Chả, đêm nào Hạ Sơ Thất cũng ngủ lại ở Sở lương y. Còn ban ngày nàng và Lý Mạc đều đi đến Đông cung nên nhĩ phòng không còn ai ở nữa. Nhưng bởi vì viện Thừa Đức có thủ vệ canh gác nên họ chưa bao giờ khóa cửa lại. Nói cách khác là, nếu thủ vệ không nhìn thấy người lạ lẻn vào thì nàng chính là người khả nghi nhất.

Sau khoảng một chung trà, Hạ Sơ Thất chạy hổn hển từ viện Thừa Đức về viện Thanh Đường.

Tay nàng có cách theo một lọ sứ nhỏ trống rỗng. Vứt đến trước mặt Triệu Tôn, nàng xòe hai tay ra, “Lọ thì vẫn còn, nhưng thuốc bên trong đã không thấy đâu.” Không ngờ, Triệu Tôn còn chưa nói gì thì Thanh Đằng đã kêu lên, kinh ngạc che miệng lại, sau đó ngã ngồi dưới đất, lẩm bẩm: “Sao có thể: Sao có thể là nó chứ?”

Ánh mắt Triệu Tôn càng trở nên lạnh lùng hơn, hắn nhìn chằm chằm nàng ta, “Chuyện này là sao?” Thanh Đằng thất kinh, hai bả vai run rẩy, cảm thấy khó xử. Nhưng dưới ánh nhìn lạnh lẽo của Triệu Tôn, nàng ta vẫn khai thật ra, “Bẩm điện hạ, nô tỳ nhận ra cái lọ này, thứ trong lọ, là do nô tỳ và công chúa đi... đi đến Thừa Đức Cung lấy về... Chính là loại thuốc công chúa bỏ... bỏ vào canh của người lần... lần trước... Công chúa không cho nô tỳ nói, nô tỳ cũng không ngờ rằng, nó lại là... lại là thứ này...”

Thanh Đằng vừa nói xong, Hạ Sơ Thất liền cảm thấy kinh hãi. Lần trước Triệu Tôn bị hạ dược, đến Sở lương y tìm nàng, thì ra là do uống phải thuốc của nàng ư? Nhưng vấn đề xuất hiện rồi đây, một tiểu công chúa không học vẫn không kiến thức như Triệu Tử Nguyệt, sao có thể biết được trong lọ có chứa xuân dược? Cho dù ngoài lọ có chữ, nhưng ba chữ “Tiêu Dao Tán” cao cấp thế kia, nàng ta cũng không thể liên tưởng nó với xuân dược được chứ nhỉ?

Rốt cuộc là ai... xúi giục nàng ta? Nhất thời, trong lòng nàng nổi sóng. Nhưng sắc mặt của Triệu Tôn từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh như một mặt hồ phẳng lặng.

“Số thuốc còn lại đâu?” “Thuốc... thuốc ở đâu...” Thanh Đằng hoảng loạn, sắc mặt còn trắng bệch hơn cả sắc mặt của Nguyệt Dục. Dường như nàng ta nghĩ đến điều gì đó, nàng ta nhanh chóng bò dậy, kéo một ngăn nhỏ dưới bàn ra. Nhưng bên trong ngoại trừ loại huân hương Triệu Tử Nguyệt thường sử dụng ra thì lọ sứ dùng để chứa bột thuốc đã không cánh mà bay.

“Sao... sao có thể được?” Thanh Đằng lẩm bẩm một mình, nàng ta xoay đầu lại, vẻ mặt khiếp sợ, “Hôm nay công chúa và phò mã có tranh chấp đối cầu tại Sở lương y, khi trở về thì rất tức giận, công chúa ném hết đồ đạc, kêu chúng nô tỳ cút hết ra ngoài. Nô tỳ là người rời đi cuối cùng, công chúa nói muốn đốt huân hương đi ngủ, nô tỳ muốn hầu hạ công chúa nhưng công chúa không cho, cứ muốn tự làm, chẳng lẽ là, chẳng lẽ là do công chúa... tự lấy nhầm?”

Trời ạ! Nhìn khuôn mặt vừa đen vừa nặng nề của Triệu Tôn, quả thật Hạ Sơ Thất cảm thấy cạn lời. Không ngờ trên thế gian này lại có chuyện nhầm lẫn hài hước như thế. Triệu Tử Nguyệt tự đốt xuân dược, sau đó bị người khác ăn luôn? Nhìn cánh môi không ngừng run rẩy của Thanh Đằng, lại nhìn khuôn mặt vô cùng lạnh lùng của Triệu Tôn, cuối cùng tầm mắt của nàng lại nhìn sang Nguyệt Dục đang quỳ mãi dưới đất không chịu đứng lên, nàng nêu lên thắc mắc và nghi hoặc của mình, “Nguyệt đại tỷ, cho dù thuốc là của ta, cho dù hương là do công chúa tự đốt. Thế thì tỷ có thể nói xem, vì sao lại chủ động đổi mớ huân hương đó đi? Nếu không phải do tỷ chột dạ, vì sao lại làm việc đó?”

Nguyệt Dục mím môi, nhìn nàng, muốn nói rồi lại thôi, “Phò mã gia, nô tỳ là, là vì...”

“Nói!” Triệu Tồn bỗng nhiên đập bàn, quát lên, làm Nguyệt Dục khiếp sợ run lên cầm cập, nàng ta cắn cánh môi dưới vốn đã bị bầm tím của mình, từ từ cúi rạp người xuống: “Bẩm gia, nô tỳ vốn đã suy nghĩ kỹ rồi, cho dù hôm nay có bị đánh chết cũng không thể nói ra được. Nhưng nếu đã biết thuốc do công chúa lấy về, không liên quan gì đến phò mã gia, vậy thì nô tỳ cũng không thể che giấu nữa.”

Triệu Tôn nở nụ cười lạnh lùng, “Tiếp tục!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.