*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Không đến một lúc sau, quân đen của Hạ Sơ Thất bị quân trắng của Hồng Thái Để ép vào tử cục. Nhưng nàng không ngờ, khi tưởng rằng toàn bộ quân trắng sẽ kiểm soát hoàn toàn tình hình thì bàn cờ lại bỗng dưng đảo ngược, quân trắng vốn đang ép sát từng bước, chưa đầy một lúc sau lại rơi hết vào cái bẫy do quân đen bày ra. Nhìn tình hình thế này, tim Hạ Sơ Thất đập nhanh liên hồi, dưới sự chỉ huy của Triệu Tôn, nhiệt huyết được thắp lên, nàng không còn do dự khi xuống cờ nữa, chỉ cảm thấy trên bàn cờ sơn hà lay động, quân đen vốn đang bị mưa gió bão bùng đánh tới tấp, bỗng2hóa thành một dũng sĩ dũng mãnh, hồ đánh hộ giết, phản công với khí thế hừng hực.
Mọi người đều nói, tiên hạ thủ vi cường.
Những ván cờ này, lại là nước cờ chuyển bại thành thắng kinh điển.
“Trẫm thua rồi!”
Gạt hộp cờ, Hồng Thái Để khẽ rũ áo bào được may bằng chỉ vàng, thở dài một hơi. Hạ Sơ Thất vội vàng đứng dậy, chấp tay hành lễ, “Đa tạ bệ hạ đã nhường.” Hồng Thái Đế không nói gì, dưới ánh đèn, bóng dáng ông ta mang theo vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, giống hệt một luồng sát khí của đạo kiểm xé gió lao tới, khiến nàng cảm thấy rét run. Nhưng ông ta lại không hề nhìn nàng, mà chỉ nhìn chằm chằm Triệu8Tôn, lâu đến mức cứ ngỡ như một thế kỷ đã trôi qua, ông ta mới cất tiếng hỏi, “Lão Thập Cửu, thế cờ này gọi là gì? Long đàm hổ huyệt?” Cứ như sét đánh ngang tai, Hạ Sơ Thất bỗng cảm thấy môi khô lưỡi đắng. Nhưng Triệu Tôn lại chỉ ung dung đứng lên, chắp tay, rũ mắt, trả lời từng câu từng chữ, vững vàng dứt khoát, “Không thể cờ này gọi là phụ hiền tử hiếu.” Hồng Thái Để mỉm cười, “Lão Thập Cửu, con có tâm rồi.” “Công ơn của phụ hoàng, không ai có thể sánh bằng, nhi thần chỉ xem như hiểu kính người.” Hạ Sơ Thất nghe chẳng hiểu gì, nàng nín thở, nhìn về phía ván cờ theo bản6năng.
Khi nhìn kỹ rồi, nàng bỗng nhiên kinh ngạc đến mức không thể thở được.
Có thể là lúc trước quá để ý đến thắng thua nên nàng không hề chú ý đến, trên ván cờ mưa gió cuồn cuộn này, ngoại trừ việc Triệu Tôn chỉ huy nàng nhượng bộ từng bước ra, dụ dỗ lão Hoàng đế vào bẫy rồi giết chết, hắn còn dùng tay của nàng, xếp thành một chữ “Hiểu” trên bàn cờ.
Nước cờ cao cấp thế này, quả thật khiến cho kẻ gà mờ như nàng cảm thán không thôi. Nàng bỗng hiểu ra, người đang thật sự đánh cờ với lão Hoàng đế là Triệu Tôn. Còn lão Hoàng đế Hồng Thái, sao lại không biết sự thật chứ?
Chẳng qua, ông ta cần3một thái độ của Triệu Tôn, một thái độ đối với thế cuộc. Còn Thập Cửu gia của nàng, lại dùng một nước cờ tinh xảo vô song, nói với phụ thân của hắn rằng, hắn nhẫn, hắn lùi, nhưng không có nghĩa là hắn không đánh lại được. Nhìn đi, chỉ cần hắn muốn, hắn cũng có thể trở thành người khống chế cục diện. Vì sao hắn không làm, là chỉ vì một chữ “hiểu” kia. Sắc mặt của lão Hoàng đế rõ ràng là dịu xuống hơn nhiều so với lúc trước. Ngay vào lúc trong lòng nàng đang nổi sóng cuồn cuộn, Hồng Thái Để lại nhìn về phía nàng. “Phò mã, ngươi đã tìm được một sự phụ giỏi.” Nói xong, ông ta đứng5dậy một cách chậm rãi, cầm chiếc ly được rót đầy rượu trong chiếc khay trên tay Thôi Anh Đạt, nâng ống tay áo lên, phe một cái, phẩy một cái, ngẩng đầu uống cạn, sau đó cười ha ha.
“Rượu cống phẩm Tấn Trung, vốn trẫm muốn thưởng cho phò mã.” Sự việc có sự nghịch chuyển quá lớn, Hạ Sơ Thất ngớ người, không thể tin vào mắt mình. Ly rượu kia vốn không hề có độc? Nàng mấp máy môi, không biết nên nói gì, lão Hoàng đế nhìn nàng chằm chằm, “Tết Trung Hòa, trẫm đợi phò mã. Phò mã lui xuống trước đi, trẫm vẫn còn có lời muốn nói với lão Thập Cửu.” Hai phụ tử đàm đạo đêm khuya, tất nhiên là nàng không tiện ở lại. Nàng đáp một tiếng “vâng” đầy cung kính, đè tâm tư bất an trong lòng xuống, liếc nhìn Triệu Tôn, từ từ lùi ra khỏi đình Yêu Nguyệt.
Tâm tư thiên tử, quả thật khó dò.
Và sự bình tĩnh của Triệu Tôn, càng khó hiểu hơn. Cứ như hắn không hề thấy bất ngờ gì về kết quả này. Hắn sớm đã biết trong ly rượu kia không hề có độc, nhưng vẫn cố ý bước vào “bẫy” của lão Hoàng đế, thắng lão Hoàng để một ván, lại vờ như không biết rượu độc, để lão Hoàng đế đắc ý vì đã tính kế được hắn, lấy làm niềm vui. Nhưng trên thực tế, hắn chỉ mượn tay lão Hoàng đế, dùng một chữ “hiểu” xoay chuyển cục diện “chết”?
Người chơi cờ, ai trong cuộc, ai ngoài cuộc?
Nàng dành tặng ánh mắt cuối cùng sau khi rời khỏi đình Yêu Nguyệt cho bàn cờ kia và cả chữ “hiểu” mơ hồ kia nữa. Nàng bỗng nhiên cảm thấy, bàn cờ này có thể còn phức tạp hơn cả trong tưởng tượng của nàng.
Tối đó trong đình Yêu Nguyệt, rốt cuộc hai phụ tử lão Hoàng đế và Triệu Tôn đã nói gì, Hạ Sơ Thất không biết, nàng chỉ biết khi mình rời khỏi đình Yêu Nguyệt thì Thôi công công cũng vội vàng lui xuống theo. Cũng tức là trong đình Yêu Nguyệt cao cao ấy chỉ còn lại hai phụ tử. Nội dung trò chuyện, chỉ có trời biết đất biết.
Chắc là do trong lòng có tâm sự, tối hôm đó nàng ngủ không yên giấc. Một lúc thì nghĩ đến Lan Đần, một lúc thì nghĩ đến Triệu Tử Nguyệt, một lúc thì nghĩ đến bệnh của Thái tử, một lúc lại nghĩ đến vài ngày nữa Triệu Tôn sẽ tới phủ Bắc Bình nhưng lại không “mời” nàng, một lúc lại nghĩ đến có thể xử lý vụ án của Ngụy quốc công trước khi hắn rời đi hay không.
Suy nghĩ hỗn loạn suốt cả đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, nàng vẫn ngủ trong Sở lương y, nàng bị đánh thức bởi tiếng đập cửa của Mai Tử. Nàng bực bội lăn hai vòng, ngáp một cái thật dài, mới vén chặn xuống giường. Vừa mở cửa ra thì nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Mai Tử.
“Sở Thất, tỷ mau đi xem Nguyệt tỷ tỷ đi.” Hạ Sơ Thất híp mắt, dựa vào khung cửa không cử động, dáng vẻ trông hết sức lười nhác, “Nàng ta bị làm sao?” Nàng không vội, nhưng Mai Tử lại rất nôn nóng, “Chẳng phải gia phạt tỷ ấy mười gậy đấy ư? Thân thể tỷ ấy yếu đuối như vậy, chịu mười gậy thì làm sao có thể chịu cho nổi? Nhưng vết thương ấy lại ở... lại ở trên mông. Trừ tỷ ra, không có ai tiện xử lý cả.” Nghĩ ngợi một lát, Hạ Sơ Thất nhưởng cao chân mày. “Được thôi, ai kêu tỷ y đức vô song chứ!” Dù sao con người mở mắt ra cũng là vì giải quyết phiền phức, vừa hay nàng cũng muốn đi xem thử Nguyệt đại tỷ bị thương thế nào. Xoay về lấy một ít thuốc trị thương, nàng cũng không thích lôi thôi, xách hòm thuốc rồi rời khỏi Sở lương y với Mai Tử.
Nguyệt Dục không bị nhốt trong phòng củi mà đã trở về phòng của mình. Từ chỗ Mai Tử, nàng dễ dàng biết được chân tướng sự việc. Nguyệt Dục tự đi lĩnh mười gậy rồi tự phạt nhốt mình trong phòng củi kiểm điểm, tối hôm qua sau khi lão Hoàng đến rời đi, nàng ta đã được thả ra khỏi phòng củi.
Người hạ lệnh chính là Triệu Tôn.
Vì sao? Nếu Triệu Tôn không muốn nhốt nàng ta thì trước đó đã không phạt nàng ta rồi. Chỉ có một khả năng là có liên quan đến lão Hoàng đế.
Nghi vấn trong lòng tích tụ nhiều dần, nhưng nàng lại không thể tìm được đáp án từ chỗ Mai Tử. Tâm tư của thiên tử, ai có thể suy đoán được? Vả lại, nàng là người may mắn sống sót sau cơn “lửa giận của thiên tử”, nàng thấy sắp đến Tết Trung Hòa rồi, chẳng biết lão Hoàng đế sẽ chuẩn bị tiết mục gì cho nàng đây, nàng cứ lo cho bản thân của mình trước thì tốt hơn.
Nguyệt Dục tỷ tỷ, tỷ đã đỡ hơn chưa? Phò mã gia đến rồi.”
Mai Tử vào phòng, ngồi bên mép giường của Nguyệt Dục, nhìn nàng ta với ánh mắt ngóng trông.
Ngoại trừ Mai Tử ra, trong phòng còn có thêm hai nha đầu khác, một người đang lau mồ hôi trên trán của Nguyệt Dục, một người khác đang rót bước bưng trà, mặt mày nhăn lại, vừa nhìn là biết thật sự lo lắng cho nàng ta. Nguyệt Dục nằm sấp trên giường, cắn chặt khóe môi trắng bệch, nghe thấy giọng của Mai Tử thì ngẩng đầu lên, nở một nụ cười yếu ớt với Hạ Sơ Thất.
“Phiền phò mã gia rồi.” Sau đó, nàng ta lại gọi hai nha đầu kia. “Trúc Tử, Lan Tử, hai cô lui xuống trước đi.”
Nguyệt Dục quả thật rất có uy quyền trong phủ Tấn Vương, hai nha đầu kia nghe lời nàng ta, cung kính lui ra ngoài. Tất nhiên, trước khi đi cũng không quên hành lễ với phò mã gia Hạ Sơ Thất đây. Trước đây Hạ Sơ Thất chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mười gậy to sẽ đánh con người ta thành nông nỗi thế nào. Nhưng khi Mai Tử cởi y phục của Nguyệt Dục ra, nhìn thấy vết thương máu thịt lẫn lộn, nàng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.
Trời đất quỷ thần ơi, tàn nhẫn quá!
Người cầm gậy chắc chắn đã đánh rất mạnh, không hề có chút tình cảm riêng tư gì với Nguyệt Dục.
Vết thương hiện tại của nàng ta có thể dùng bốn chữ để hình dung: da tróc thịt bong.
Tất nhiên nàng không có lòng tốt thoa thuốc giúp Nguyệt Dục đầu, nàng chỉ cười híp mắt rồi đưa thuốc cho Mai Tử. Trong lúc đang chuẩn bị thu ít “phí khám chữa bệnh” rồi rời đi, thì Nguyệt Dục cắn môi, cất giọng nói nhỏ nhẹ khàn khàn vì đau, “Phò mã gia, nô tỳ có một thỉnh cầu quá đáng.”
“Ổ?” Hạ Sơ Thất liếc nhìn nàng ta, “Nói đi.”
Có thể nhìn ra, con người Nguyệt Dục bề ngoài thì tỏ ra mềm yếu, nhưng tính cách bên trong lại rất mạnh mẽ. Mông bị đánh nở hoa rồi, nhưng khi nàng ta nói chuyện, ngữ điệu vẫn đoan trang lễ phép như cũ, trên khuôn mặt không hề có một tí biểu cảm đau đớn nào, “Chuyện lần này, e rằng gia sẽ cảm thấy chán ghét nô tỳ, tuy người đã nói miễn hình phạt cho nô tỳ, nhưng tâm tư của gia rất kín đáo, sẽ không nguôi giận trong lúc nhất thời đâu. Còn nữa, nô tỳ không rời khỏi giường được, chỉ sợ rằng không thể hầu hạ gia trong một khoảng thời gian tới. Tuy bây giờ đã vào xuân, nhưng sớm tối vẫn có gió lạnh, căn bệnh đau đầu của gia thường tái phát lúc trở mùa, kính xin phò mã gia chăm sóc gia nhiều hơn.”